Dựa Vào Ăn Dưa Trở Thành Chính Cung

Chương 51

Thẩm Xác thật ra vẫn chưa quá quen với việc đối diện màn ảnh, nhưng anh thể hiện khá tự nhiên. 

Ánh mắt lướt qua khu làn đạn, thấy Từ Thanh Dã đã bắn mấy quả tên lửa, tên anh luôn nổ tung như pháo hoa ngay trên màn hình.

Thẩm Xác nở nụ cười thẹn thùng, nhìn vào ống kính nói:


“Thật ra tôi là một người khá nhàm chán, cũng không có tài nghệ gì đặc biệt... Vậy thì hát một đoạn nhạc chủ đề cho mọi người nghe nhé, hát không hay thì đừng chê nha.”

Vừa dứt lời, khu bình luận lại sôi trào.

Moon: Ca ca, hát đi! Hát đi nào!!!


Ngay sau đó, Moon liền tặng thêm một quả tên lửa!

Thẩm Mộc bắt đầu ồn ào, lôi cả ký ức thời tiểu học ra kể. Năm đó, trong hội diễn văn nghệ, giáo viên thấy Thẩm Xác đẹp trai nên bảo anh lên sân khấu ca hát. 

Kết quả là, tài năng của anh hoàn toàn dành cho học tập, hát thật sự… không nổi bật. Giáo viên hết cách, cuối cùng đành để anh đứng hàng sau cho đủ đội hình.

Thẩm Xác mở điện thoại, bật bản nhạc nền của bài hát chủ đề, rồi khe khẽ cất giọng hát theo:

“Dường như lớn lên chỉ là chuyện trong nháy mắt, ký ức mờ phai bị thời gian cuốn trôi, chợt đến mùa mưa lặng lẽ…”

Giọng hát của Thẩm Xác không kỹ thuật gì đặc biệt, hoàn toàn dựa vào cảm xúc. Có thể thấy anh rất cố gắng, và dù đôi chỗ không đúng tông lắm, nhưng nhờ gương mặt đẹp và giọng nói dễ nghe, những thiếu sót ấy lập tức được bỏ qua. 

Cả không gian phát sóng ngập tràn cảm giác vừa vụng về vừa đáng yêu.

Từ Thanh Dã xem vô cùng chăm chú, lại tiếp tục tặng một quả tên lửa cho Thẩm Xác. Không để ý, anh đã trở thành “đại ca bảng xếp hạng” của phòng livestream. 

ID Đích Xác Dã lúc này được rất nhiều người chú ý. Thấy anh ném tiền như nước, dân tình không tránh khỏi đùa giỡn.

Con thỏ chuyên ăn cỏ gần hang: Đầu bảng là ai mà nhìn quen thế nhỉ?

Chỉ ăn CP đàng hoàng: Thẩm Xác: Là anh ấy tặng đó! (mặt ngạo kiều)

Lên núi đánh lão hổ: Ở sau camera chắc Dã ca đang giơ máy quay lia lịa nhỉ? Tôi cứ có cảm giác hai người họ luôn ở cạnh nhau ấy!

Thẩm Xác hát xong, nhìn thấy làn đạn rộn ràng, có rất nhiều người đang @Từ Thanh Dã. Anh không nhịn được, cũng hùa theo fan mà trêu một câu:

“Cảm ơn Dã ca đã tặng quà~ Hôm nay số quà thu được từ livestream đoàn phim sẽ chuyển đến Quỹ Hy Vọng, giúp các em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn được quay lại trường học.”

Giọng điệu vui vẻ vang lên qua màn hình, khiến Từ Thanh Dã ở nhà cảm thấy thật sảng khoái. Anh lập tức vào group khoe khoang:

Từ Thanh Dã:
Thẩm Xác đúng là trưởng thành rồi, còn biết tranh thủ cơ hội. Ngoài đời thì khi nào chịu gọi tôi là “anh trai” đâu, đúng là có tiền mới có quyền nha~ Đưa chút quà liền kêu “ca ca” ngọt lịm, nghe mà sảng gì đâu á!

Câu trêu chọc của anh vừa đăng lên, còn chưa kịp ai phản hồi thì tin nhắn của Thẩm Xác đã nhảy ra:

Thẩm Xác: Ca ca ca ca ca ca ca—đủ chưa?

Từ Thanh Dã dở khóc dở cười. Anh liếc qua màn hình livestream, lúc này Trang Dương đang ôm guitar nói chuyện. 

Bề ngoài Thẩm Xác trông rất nghiêm túc, nhưng thực tế lại đang cầm điện thoại, ngón tay gõ đến mức bốc khói.

Từ Thanh Dã: Lo làm việc đàng hoàng, đừng có lười nhác!

Livestream kéo dài một giờ, hiệu quả rất tốt. Các thành viên đoàn phim đều vui vẻ, đặc biệt là Giang Dạng. Cô luôn thẳng thắn, cái gì cũng dám nói, đôi lúc lại buông vài câu “tiết lộ nội bộ”, hiệu ứng giải trí kéo lên tận đỉnh.

Vừa kết thúc livestream, Thẩm Xác lập tức gọi điện cho Từ Thanh Dã. Lúc đó, Từ Thanh Dã đang trò chuyện với Tào Mộ An, thấy điện thoại hiện tên Thẩm Xác liền đứng dậy, đi thẳng vào phòng.

“Thẩm Xác.”

Tào Mộ An liếc mắt nhìn biểu cảm nghe điện thoại vừa rồi của Từ Thanh Dã, Dịch Hoà nghiêng đầu nói khẽ:
“Còn cần phải đoán nữa sao? Xem xong phim, xem xong livestream, đúng chuẩn tan tầm luôn. Này, muốn tôi tiện đường đưa về một đoạn không?”

Dịch Hòa đứng dậy chuẩn bị về ngủ, hỏi một câu với Tào Mộ An.
“Cảm ơn nha, nhưng mà chúng ta không cùng đường, ngại quá.”

Tào Mộ An lắc đầu, nhà cô ở khu Ôn Hòa, khá xa, vòng một vòng là ra khỏi thành phố luôn rồi.


“Không sao, chỉ cần bốn phương tám hướng đều có nhà, thì bốn phương tám hướng đều là tiện đường, đi thôi.” (Edit: thuyền này có lên được không đây…)

“Thật muốn đấm cậu một cái.”
Tào Mộ An trừng mắt. Lần đầu tiên thấy có người trắng trợn khoe giàu đến mức này, lại còn rất thiếu đòn nữa chứ.

Về đến phòng, Từ Thanh Dã nửa nằm trên giường, nghe bên kia điện thoại vang vọng tiếng của Triệu Văn, dường như đang thúc giục Thẩm Xác nghỉ ngơi. 

Sau tiếng đóng cửa “cạch” vang lên, không gian lập tức yên tĩnh hơn hẳn.Chắc là Thẩm Xác đã về phòng rồi.

“Thế nào? Định gọi ‘ca ca’ chưa? Anh chuẩn bị xong hết rồi này, kêu đi.”
Từ Thanh Dã vừa chọc ghẹo vừa cười.

“...Từ Thanh Dã.”
Thẩm Xác không gọi “ca” như anh mong, mà trực tiếp gọi cả họ tên. 

Đột ngột bị gọi tên đầy đủ như vậy, Từ Thanh Dã nhất thời không quen, cứ như bị giáo viên gọi điểm danh trong lớp.

“Gọi cả tên đầy đủ làm gì, gọi Dã ca đi!”

“Thời gian phúc lợi dành riêng cho fan số một nè, muốn em hát cho nghe không? Hay đọc vài con số may mắn? Hình như fan service ru ngủ còn có kiểu này đi.”

“Em học ở đâu mấy cái trò linh tinh đó vậy? Còn fan service trước khi ngủ nữa. Quá giới hạn rồi nha. Fan với idol đâu thân mật đến mức đó. Cùng lắm thì đọc dãy số âm dương ngũ hành cho fan, chứ gọi điện trò chuyện là phạm quy đó, biết chưa?”

“Ừ, vậy thì dịch vụ ru ngủ chỉ dành riêng cho anh.”


Thẩm Xác khẽ ừ một tiếng, giọng nói trầm thấp, qua điện thoại nghe như mang theo chút tê dại, len lỏi vào tai khiến Từ Thanh Dã cảm thấy tai mình hơi nóng lên. 

Chắc tại âm thanh bị bóp méo qua điện thoại, chứ giọng Thẩm Xác hình như cũng lạ lạ...

“Không cần đâu, anh còn chưa ngủ mà. Mà này, anh vừa xem xong hai tập phim rồi. Cảm giác bộ này chắc chắn sẽ được nhận giải.Em có muốn chuẩn bị sẵn bài phát biểu không?”

Vừa nhắc đến phim, Từ Thanh Dã đã hăng say hẳn lên. Năm nay anh cũng xem sơ qua mấy bộ, thật sự chưa thấy cái nào nổi bật. 

Bộ phim của Thẩm Xác thì khác, từ nhân vật cho đến đề tài đều xem như xuất sắc, lại còn được phát sóng trên đài quốc gia, cơ hội giành giải là rất lớn.

Chỉ là không biết sẽ được giải gì thôi, nhưng ít nhất giải thưởng dành cho người mới thì chắc chắn không thoát khỏi tay Thẩm Xác.

Từ Thanh Dã càng nói càng bay xa, nói tới tận tương lai Thẩm Xác nhận cúp ảnh đế luôn. Thẩm Xác thì chỉ im lặng nghe anh thao thao bất tuyệt, trong lòng lại thấy... hình như đi hơi xa thật.

Giải thưởng đâu phải dễ lấy như vậy.

Rất nhiều ảnh đế, ảnh hậu trước khi bước lên sân khấu nhận cúp đều phải “chạy giải” mấy năm liền, lần này thất bại, lần sau hụt mất, mãi mới chạm tới đỉnh cao. 

Còn những người trẻ đoạt giải sớm, đa phần là do thiên phú cộng với vận may, thiếu một thứ cũng khó mà thành.

Thẩm Xác không cho rằng mình là kiểu người như vậy. Nhưng anh cũng không muốn làm cụt hứng Từ Thanh Dã, chỉ có thể thuận theo, nghe anh tiếp tục mơ mộng.

《Lấy mạng ngươi danh hạ》 sau khi phát sóng đạt thành tích cực kỳ tốt. Hiếm có bộ phim nào với mô-típ nam chính thảm hại mà vẫn thu hút đến vậy. Mỗi đêm được xem Thẩm Xác vừa khóc vừa diễn, tựa như có một sức hút lạ thường.

Gần đây, Từ Thanh Dã ngày nào cũng giúp Thẩm Xác làm thống kê số liệu. Làm càng nhiều anh lại càng phấn khích, cảm thấy Thẩm Xác đúng là đang lên như diều gặp gió. 

Mức độ phổ biến tăng vượt xa dự đoán, các đoạn cắt phim, video tổng hợp trên mạng đều cực kỳ hút view. Ngày nào Từ Thanh Dã cũng lướt thấy đủ loại video của Thẩm Xác, lần nào cũng không nhịn được xem đi xem lại.

Đặc biệt là các video tổng hợp các cảnh khóc xem đến mức nghiện, muốn dừng cũng không dừng nổi.

Anh còn tự tay cắt một bản tổng hợp các cảnh khóc đẹp nhất trong phim, lồng cả Thẩm Xác vào trong. Đây là chiêu anh thường dùng để lén đem "hàng lậu" theo người.

Phim đã chiếu được hơn nửa, Thẩm Xác cũng lên bìa tạp chí lần đầu tiên. Từ Thanh Dã mua hẳn hai nghìn bản, trải đầy sàn nhà rồi chụp ảnh đăng Weibo, thao tác của fan cứng không thể lẫn vào đâu.

Tạp chí số đầu của Thẩm Xác bán rất chạy. Vừa phát hành đã bán được năm vạn bản với một tân binh, đây là thành tích quá sức ấn tượng.

Trong ngành giải trí nội địa có một hiện tượng khá kỳ lạ: nam diễn viên thường bật lên nhanh hơn nữ diễn viên. Chỉ cần đóng vài bộ phim nam chính là gần như có thể tiến thân một mạch.

Ngược lại, các nữ nghệ sĩ thường phải chật vật từ phim này sang phim khác, nhưng một khi bật lên rồi thì lại duy trì được độ nổi tiếng rất lâu, có thể gọi là “hỏa cả một thời đại”.

Còn những nam diễn viên lên quá nhanh thì thường như sao băng lóe sáng rồi tắt. Một người nổi lên, chưa bao lâu đã bị người mới thay thế.

“Hoàng ca, vé vào Kim Yến Tử có thể được ba tấm không? Chứng nhận truyền thông cũng được, chỉ cần vào được hội trường để quay phim thôi.”

Cuối năm cận kề, mùa lễ trao giải đã bắt đầu nóng lên. 《Lấy mạng ngươi danh hạ》 được đề cử giải Kim Yến Tử, Thẩm Xác chắc chắn sẽ tham dự. 

Từ Thanh Dã muốn tận mắt chứng kiến khoảnh khắc Thẩm Xác lên nhận giải, tiện thể đưa hai “tiểu công nhân” đi mở mang tầm mắt. Dù sao cũng phải tìm mọi cách vào được hội trường.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hoàng ca là mối quan hệ máu mặt duy nhất anh có. Không rõ vị trí công việc hiện tại của anh ấy có giúp gì được không, nhưng vẫn phải thử.

“Không thành vấn đề, để đó cho anh mày lo. Tới ngày đó cứ đứng chờ ở khu ngoài sân khấu, chắc chắn sẽ có cách cho cậu vào trong.”

Hoàng ca nói giọng lè nhè, nghe như đang say. Từ Thanh Dã nghi ngờ anh ấy uống quá chén, trong lòng có chút lo lắng.

“Hoàng ca à, đây là chứng nhận truyền thông cho lễ trao giải Kim Yến Tử, không phải vé người xem thông thường đâu đó.”

Anh lại nhấn mạnh thêm lần nữa. Đầu dây bên kia ồn ào hẳn lên, dường như có người đang thúc giục Hoàng ca uống tiếp. Hoàng ca đáp qua loa rồi cúp máy.

Từ Thanh Dã nghe mà không yên lòng, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nhắn thêm một tin nhắn xác nhận bằng văn bản, có gì còn cầm được chứng cứ trong tay.

Từ Thanh Dã tranh thủ thời gian cùng Tào Mộ An và Dịch Hòa tổ chức buổi tổng kết cuối năm. 

Năm đầu tiên của phòng làm việc nhìn chung khá suôn sẻ, các tài khoản số liệu đều khả quan, mảng khách hàng minh tinh cũng được duy trì ổn định.

Chương trình tổng hợp của Thẩm Tinh đã bắt đầu quay, sang năm sẽ chính thức phát sóng. Đến lúc đó chỉ cần chú ý một chút khâu marketing, đẩy truyền thông hợp lý thì chắc chắn sẽ kiếm được tiền thuê mặt bằng.

“Năm nay chúng ta chủ yếu dựa vào các chủ đề liên quan đến Thẩm Xác mà kiếm được kha khá, phải cảm ơn cổ đông tinh thần của chúng ta mới được.”

Từ Thanh Dã lật xem báo cáo tài chính, không tính khoản thu từ tiền thuê của Tô Tử Du hay Giang Bác Tề, chỉ riêng tiền quảng cáo và lưu lượng từ các nội dung liên quan đến Thẩm Xác đã chiếm phần lớn. Ngoài ra, mấy “quả dưa lớn” cũng giúp họ kiếm được không ít.

Chỉ là, số tiền kiếm được tạm thời vẫn chưa đủ bù vào những khoản đầu tư mà Từ Thanh Dã đã rót ra. Vì vậy, năm đầu tiên của phòng làm việc tạm thời vẫn ở trạng thái lỗ nhẹ.

Kết thúc tổng kết, nét cười trên mặt Từ Thanh Dã hơi tắt đi một chút, nhưng rất nhanh anh đã phấn chấn trở lại như tiêm máu gà.

“Hao hụt chỉ là tạm thời, cuối năm chính là thời điểm tạo công trạng. Anh sẽ đưa mấy đứa đến lễ trao giải Kim Yến Tử để mở mang tầm mắt. Mỗi người đều phải lên tinh thần cho anh!”

“Thật không đó? Có thể vào được khán phòng à?”

Tào Mộ An ban đầu còn lơ mơ buồn ngủ, nghe đến được đi lễ trao giải liền lập tức tỉnh táo, hứng thú tràn đầy. 

Nơi nào có nhiều minh tinh nhất, tất nhiên là các sự kiện long trọng như thế này.Nam thanh nữ tú ăn diện lộng lẫy, cảnh tượng lóa mắt không thua gì thiên đường của fan truy tinh. Nếu có thể vào tận khán phòng thì đúng là mơ thành thật.

“Anh đã ra tay thì yên tâm, bao vào được.”

Từ Thanh Dã vỗ ngực đảm bảo chắc nịch. Tào Mộ An kích động đến mức xoay vòng vòng tại chỗ.Đây chính là sự kiện mà cô mong đợi nhất trong năm nay!

Bình Luận (0)
Comment