Dựa Vào Ăn Dưa Trở Thành Chính Cung

Chương 52

Chương 51

Lễ trao giải Kim Yến Tử đêm đó, trời quang mây tạnh, trăng sáng sao thưa. 

Từ sáng sớm, các minh tinh đã bắt đầu lộ diện, tấp nập giao lưu với truyền thông, ảnh hậu trường được phát tán khắp nơi. 

Thế nhưng, đứng đầu bảng hot search của giải Kim Yến Tử lại là tin tức trước đó không lâu Lục Tri Thính, biên kịch nổi tiếng đã dùng tài khoản cá nhân tự bình chọn cho chính tác phẩm của mình. 

Một cái nhấn nhẹ, liền dễ dàng chiếm lĩnh đề tài nóng nhất đêm.

Từ Thanh Dã nhìn thấy tên Lục Tri Thính trên hot search, quay sang nói với Tào Mộ An:
“Người này là cao thủ đấy, phải học hỏi nhiều.”

Từ Thanh Dã luôn cảm thấy Lục biên kịch không đơn giản. Trên người anh gắn liền với vô số đề tài tưởng như vô tình, nhưng thực chất đều được thiết kế khéo léo. 

Lục Tri Thính chính là kiểu người rất hiểu cách chơi của thế giới mạng.

Từ Thanh Dã tra một vòng tin tức hôm nay, lại chẳng thấy gì về Thẩm Xác. Theo lý, Huy Hoàng Phim Ảnh là công ty lớn, không đến nỗi chẳng chuẩn bị gì.

Anh đã gửi tin cho Thẩm Xác, chờ mãi vẫn chưa được hồi đáp. Nhìn tình hình có vẻ bên kia đang rất bận. 

Thẩm Xác không trả lời, Từ Thanh Dã cũng không bận tâm, chỉnh trang lại mọi thứ rồi bảo Dịch Hòa lái xe đưa cả nhóm đến hội trường.

Dịch Hòa lái chính là chiếc xe Từ Thanh Dã dùng để đi làm. Nếu hôm nay mà lái chiếc cổ tới, có khi bọn họ đã lên top tìm kiếm rồi.

Cổng vào hội trường từ sớm đã chật kín người, hơn một nửa là phóng viên giải trí, một nửa là fan hâm mộ. 

Bảo an phải căng dây phong tỏa mới giữ được trật tự. Từ Thanh Dã dẫn theo hai người, chẳng mấy chốc đã bị dòng người vây chặt.

Tào Mộ An mong chờ ngày này từ lâu. Hôm nay cô còn cố tình thay bộ đồ mới, nhưng giờ bị chen lấn như thế, tâm trạng tốt ban đầu đã bay biến sạch.

“Nói là có thể vào, tình hình thế này làm sao đây?”

Cô bắt đầu sốt ruột. Bên ngoài thì ồn ào, bên trong lại náo nhiệt rõ ràng là hai thế giới khác nhau. Tào Mộ An muốn được ở bên trong, chứ không phải bị kẹt ở chỗ này.

“Anh đang liên lạc rồi, đợi thêm chút nữa.”

Từ Thanh Dã gọi điện cho Hoàng ca, nhưng đầu dây bên kia luôn báo bận. Lòng anh chợt thấy bối rối, không biết rốt cuộc Hoàng ca có lo liệu xong chưa.

Mãi hơn một tiếng sau, mấy cuộc gọi liên tiếp cuối cùng cũng thông. Hoàng ca chỉ bảo tiếp tục chờ rồi lập tức cúp máy, chưa kịp hỏi gì. 

Từ Thanh Dã đành dẫn theo hai người tiếp tục chen vào dòng người.

“Tin anh đi, chắc chắn vào được.”

Anh lại nhấn mạnh lần nữa, đúng lúc đó, tin nhắn của Thẩm Xác gửi tới:

"Không chụp ảnh. Bận cả ngày giờ mới tới hội trường.Anh ở đâu rồi? Vào được chưa?"

Trước đó, Từ Thanh Dã từng nói sẽ đến xem Thẩm Xác, nhưng Thẩm Xác đã đi quanh hội trường mấy vòng vẫn không thấy bóng anh đâu.

Từ Thanh Dã giơ điện thoại lên, miễn cưỡng nhắn lại một câu:

"Sắp vào được rồi."

Ngay sau tin nhắn đó, cuối cùng Hoàng ca cũng xuất hiện từ phía sau hàng bảo an. Nói mấy câu với họ, bảo an liền cho ba người vào trong. 

Hoàng ca còn phát cho mỗi người một tấm thẻ công tác.

“Sao mà lâu thế.”

Từ Thanh Dã không nhịn được than vãn một câu. Nếu sớm đưa thẻ cho anh, thì ba người đã chẳng phải đứng ngoài chen chúc cả buổi.

“Ban đầu anh tính làm cho các cậu hai bộ đồng phục bảo an luôn cơ, ai ngờ không kịp. Vừa hay có ba người khác đột ngột không đến được, anh mới lấy chứng nhận của họ cho các cậu mượn.”

Hoàng ca nói tỉnh bơ, nhưng lời rơi vào tai ba người lại thấy hơi… kỳ lạ. Ba người đồng thời hiểu ra. Viết tiểu thuyết cũng không có trùng hợp vậy đâu.

“Các cậu tự lo liệu đi nhé. Anh đây còn việc, đừng gây rối đấy, cũng đừng đi lung tung.”

Nói xong liền vội vã chạy đi. Dáng người cao to thế kia mà chui lủi trong đám đông, linh hoạt lạ thường.

Dịch Hòa cúi xuống nhìn tấm thẻ công tác, rồi quay sang Từ Thanh Dã, có chút ngờ vực:

“Cái thẻ này… lai lịch sạch sẽ không đây? Chắc không dính máu gì chứ anh?”

“Nhiều lắm thì dính chút thuốc xổ thôi. Đừng hỏi nhiều nữa, tìm chỗ đứng chụp thảm đỏ đi.”

Ở khu vực truyền thông, phóng viên giải trí đều có vị trí riêng để chụp ảnh. Những khu còn lại không được phép đi lung tung. 

Ba người vừa đến nơi, Từ Thanh Dã liền nhắn tiếp tin cho Thẩm Xác.

Bên đoàn phim 《Lấy mạng ngươi danh hạ》, Lục Tri Thính liếc nhìn Thẩm Xác và Trang Dương, khẽ nhíu mày. 

Cả hai đều là người mới, lần đầu bước lên thảm đỏ, phong thái còn nhiều vụng về.

Các diễn viên chính khác đều diện những bộ đồ cao cấp lộng lẫy, riêng đoàn phim này có phần xuề xòa. 

Lục Tri Thính vốn có cách xoay sở lễ phục, nhưng thời gian gần đây quá gấp, thêm nữa dù mặc gì thì vẫn bị so sánh với người khác. 

Hai người kia hiện tại chẳng có tài nguyên thời trang nào, nhiều lắm cũng chỉ mua được vài món đồ bình thường, hoàn toàn không thể mượn được hàng cao cấp.

Suy nghĩ một hồi, Lục Tri Thính quyết định gọi người mang tới hai bộ đồng phục trong phim.

Bước lên thảm đỏ, điều quan trọng là độ hot của đề tài. Nếu lễ phục không đủ chuẩn còn bị cười nhạo, chi bằng từ bỏ hư vinh, quay về bản chất .

Vừa hợp với hình tượng nhân vật, vừa có thể tăng độ chú ý, đúng là một công đôi ba việc.

Thẩm Xác và Trang Dương cũng không phản đối việc mặc đồng phục phim để lên thảm đỏ. 

Dù sao họ chỉ cần đi qua sân khấu, còn chưa tới mức phải đối mặt với sóng gió thị phi trên thảm đỏ, như những người nổi tiếng thực thụ.

Vào các dịp sự kiện, phóng viên giải trí là những người bận rộn nhất. Họ gần như vừa chụp vừa chỉnh sửa ảnh, cập nhật tin tức theo thời gian thực, để kịp thời đuổi theo độ hot chỉ trong một đêm có thể cho ra mấy trăm tấm hình.

Từ Thanh Dã đây là lần đầu tiên tham gia một hoạt động như vậy. Nhìn thấy trạng thái sẵn sàng tác chiến của nhóm đồng nghiệp, anh cũng không khỏi máu nóng sôi trào.

“Làm cho tốt vào, tranh thủ kiếm thêm cái Tết béo bở!”

Từ Thanh Dã liền gửi một bao lì xì thật lớn vào group làm việc. Đánh trận thì phải có lương thưởng, anh không trực tiếp đi mua đồ ăn, nhưng cũng có chút lòng thành.

Người cùng tác nghiệp quá đông, ba người nhóm Từ Thanh Dã chen chúc một chỗ cũng khó thấy nhau. 

Anh giao máy tính cho Dịch Hòa, phân công công việc ổn thỏa.

“Bọn anh hai người chụp ảnh, em chỉnh sửa nhé.”

“Chỉ mình em làm hả? Tay em sắp tê luôn rồi đó, ông chủ à, đừng keo kiệt quá, thuê thêm vài người đi.”

Dịch Hòa vừa nghe chỉ có mình làm việc, lập tức xị mặt. Rõ ràng chưa làm được bao nhiêu, mà sao cảm giác đã mệt muốn chết.

“Ừ ừ, cố gắng lên, làm tốt thì sẽ được nhận vào chính thức.” (Edit: tư bản mà..)

Từ Thanh Dã không ngẩng đầu nhìn Dịch Hoà, chỉ hờ hững phụ họa một tiếng, tiếp tục điều chỉnh máy ảnh. 

Với ý kiến của nhân viên, anh luôn nghiêm túc lắng nghe, còn chứng thực khi nào thì tính sau.

Thảm đỏ là chiến trường của các nữ minh tinh, ai cũng thi nhau khoe khí chất, khoe trang điểm, khoe tài nguyên thời trang. Mỗi mùa sự kiện đều kéo theo vô vàn chủ đề bàn tán.

Người được chú ý nhất lần này là Tô Văn. Bộ phim cô cùng biên kịch Lục Tri Thính hợp tác “Thiện Nam Tín Nữ” đang là đề tài hot nhất năm.

Diễn xuất của cô trong phim cũng rất được khen ngợi, là ứng cử viên hàng đầu cho giải thưởng năm nay.Ngoài cô ra, một vài nghệ sĩ kỳ cựu cũng là điểm nhấn đáng chú ý.

Từ Thanh Dã điều chỉnh thiết bị xong thì lôi từ trong túi ra một tờ giấy, là bảng số liệu anh tự tổng hợp, thống kê mức độ phổ biến và lượng tìm kiếm của các nghệ sĩ có mặt hôm nay.

“Người anh em làm việc chuyên nghiệp quá nha.”

Vừa mới mở tờ giấy ra, người bên cạnh liền tò mò ghé vào nhìn, thấy hàng loạt số liệu dày đặc không khỏi giơ ngón cái tán thưởng.

“Tùy tiện thống kê thôi, bình thường tôi cũng hay ghi chép mấy con số này.”

Từ Thanh Dã cười nhẹ đáp lời, rồi đưa tờ giấy cho Tào Mộ An. Anh còn dùng màu khác nhau để đánh dấu nghệ sĩ có khả năng đoạt giải cao, yêu cầu phải chụp kỹ những người đó.

Tên Thẩm Xác trên danh sách còn được anh đánh mấy dấu sao.

“Ông chủ tư tâm nặng nề ghê, Thẩm Xác thì được đánh dấu sao nhiều nhất.”

Tào Mộ An liếc danh sách rồi chậc lưỡi hai tiếng.

“Tôn trọng cổ đông tinh thần của chúng ta đi, tối nay cậu ấy chắc chắn nhận giải.”

Từ Thanh Dã nói với giọng đầy tin tưởng. Tào Mộ An không hiểu anh lấy tự tin từ đâu, nhưng vẫn rất nghiêm túc gật đầu. Tôn trọng sếp là tố chất bắt buộc của nhân viên tốt.

Hơn nữa, theo đuổi phim của Thẩm Xác đúng là có chút mê muội thật, khiến cô không ít lần muốn “đập đầu vào tường”. 

Đám bạn cùng theo đuổi idol của cô giờ đều đã “lọt hố”, cô cũng không dám khoe mình quen biết Thẩm Xác.

Nhưng mỗi lần thấy các chị em tung hô Thẩm Xác, trong lòng lại có cảm giác lâng lâng cực kỳ.

Tiệc tối bắt đầu, lần lượt có người xuất hiện trên thảm đỏ. Khu truyền thông sáng rực ánh đèn flash như pháo hoa, tiếng chụp hình rộn ràng không dứt. 

Từ Thanh Dã nâng máy ảnh, bấm liên tục màn trập, chủ yếu là chụp nhiều để có ảnh đẹp lựa chọn sau.

Dịch Hòa cũng lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng này, nhìn thấy người bên cạnh điên cuồng chỉnh ảnh, liền vội vàng đẩy nhanh thao tác trong tay.

Giải Kim Yến Tử mấy năm nay có uy tín rất cao. Danh sách trao giải hầu như đều xứng đáng, hiếm khi bị nghi ngờ, vì vậy độ uy tín cũng ngày càng tăng.

Những nghệ sĩ hạng A thường được xếp cuối cùng để kết màn. Phần đầu lễ trao giải thường không quá đặc sắc, nên Từ Thanh Dã chụp được một lúc thì để Tào Mộ An tiếp quản, bản thân chuẩn bị nghỉ ngơi. 

Nhưng ngay lúc đó, phía xa vang lên tiếng trầm trồ, sau đó là loạt âm thanh chụp hình dày đặc hơn. Từ Thanh Dã lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra động tĩnh.

Cách đó không xa, một nhóm người chậm rãi bước vào. Chính giữa là hai người mặc đồng phục học sinh trung học xanh – trắng điển hình, xung quanh là mấy người mặc vest bóng bẩy.

Hai học sinh bị vây quanh ở giữa, như lạc bước vào sân khấu danh vọng. Khuôn mặt họ vẫn còn nét trẻ con, ánh mắt nhìn quanh đầy tò mò, như thể mọi thứ đều mới lạ.

Từ Thanh Dã nhìn thấy Thẩm Xác giữa đám đông. Anh mặc đồng phục học sinh, vẻ mặt bình thản.

Trang Dương thì có phần căng thẳng, nụ cười hướng về ống kính máy ảnh cũng cứng đờ hẳn.

Thẩm Xác lại trông thoải mái hơn nhiều. Anh đi theo đoàn người tiến lên phía trước, dáng vẻ chẳng khác gì học sinh vừa tan học, vô tình bước nhầm vào thảm đỏ.

Nhưng vì gương mặt quá đỗi nổi bật, nên dù chỉ mặc đồng phục học sinh vẫn thu hút vô số ánh đèn máy ảnh.

Ánh mắt Thẩm Xác đảo quanh đám đông, khi nhìn thấy Từ Thanh Dã, vẻ lạnh nhạt trên gương mặt anh lập tức nhường chỗ cho nụ cười tươi. 

Thẩm Xác giơ tay vẫy vẫy về phía Từ Thanh Dã, rồi mới bước tới ký tên lên tường lưu niệm.

Ống kính của Từ Thanh Dã chuẩn xác bắt được khoảnh khắc Thẩm Xác đặt bút ký tên. Nét chữ của Thẩm Xác vô cùng tỉ mỉ, nổi bật giữa một đám chữ ký nguệch ngoạc xung quanh. 

Thẩm Xác cẩn thận ký bên cạnh nét chữ thậm chí còn tinh tế hơn.

Trang Dương.

Từ Thanh Dã không nhịn được bật cười. Mặc đồng phục đi thảm đỏ đã đủ gây chú ý, ký tên cũng nghiêm túc như vậy, e rằng đây sẽ trở thành khoảnh khắc độc đáo nhất của thảm đỏ mấy năm gần đây.

“Nghĩ ra ý tưởng cho nam – nữ chính mặc đồng phục bước trên thảm đỏ, chắc chắn là thiên tài.”

Từ Thanh Dã chụp xong ảnh, nghiêng đầu nói với Tào Mộ An một câu. Tào Mộ An gật đầu đồng tình, vừa rồi lúc Thẩm Xác bước tới vẫy tay với cô, thật sự khiến người ta có cảm giác muốn yêu đương.

“Ừ ừ, có đề tài, có độ gần gũi với nhân vật, rất dễ nhớ, đánh bật cả đám sao lớn. Người nào nghĩ ra ý tưởng này, chiêu về công ty mình đi.”

“À, chắc khó mời lắm đó. Em cố gắng đi, để anh còn kiếm thêm chút tiền.”

Từ Thanh Dã nhắn tin cho Thẩm Xác, hỏi ai là người nghĩ ra ý tưởng đêm nay. Rất nhanh, bên kia đã hồi âm.

Thẩm Xác: Lục biên kịch.

Nhìn thấy tin nhắn, Từ Thanh Dã chỉ cảm thấy “quả nhiên là vậy”. Lục biên kịch đúng là không đơn giản, một lần nữa đã được chứng thực.

Bình Luận (0)
Comment