Chương 54:
Lễ trao giải sau bữa tiệc tối không bắt buộc phải tham gia, nhưng phần lớn mọi người vẫn chọn ở lại.
Đây là dịp giao lưu xã hội rất tốt, rất hiếm khi có cơ hội quy tụ đông đủ đạo diễn, nhà làm phim, biên kịch như thế này.
Bên ngoài ánh đèn danh lợi và bàn tiệc xa hoa ấy, là những d*c v*ng và tham vọng được che giấu khéo léo. Tối nay sẽ có không ít cuộc hợp tác được đàm phán thành công, cũng có thể chỉ là vài lời rượu say sưa, rồi sáng hôm sau thức dậy, tất cả tan như mây khói.
Thân phận của Thẩm Xác khá đặc biệt: anh là một người mới, gần như chưa có chỗ đứng trong giới, nhưng lại giành được chiếc cúp Nam chính xuất sắc nhất của Kim Yến Tử.
Năng lực như vậy không thể xem thường. Dẫu vậy, trong giới này người tài đâu thiếu, sao băng chớp sáng chỉ là thoáng qua, có thể trụ vững mới là thành công thật sự.
Kinh nghiệm của Thẩm Xác còn quá non. Triệu Văn có thể mượn được cho anh một bộ đồ hàng hiệu hạng trung, nhưng tối nay cho dù anh mặc đồng phục học sinh ngồi vào hàng ghế kia cũng sẽ không ai dám coi thường.
“Phía phòng làm việc chưa sắp xếp được nhiếp ảnh gia, hôm nay tôi cũng không chuẩn bị gì. Nhận giải mà vẫn mặc đồng phục, lát nữa đăng Weibo cũng hơi kỳ. Phiền anh chụp giúp Thẩm Xác mấy tấm ảnh lúc nhận giải, xem có yêu cầu gì thì cứ nói, tôi sẽ cố gắng lo liệu.”
Triệu Văn lướt Weibo, toàn là ảnh Thẩm Xác mặc đồng phục. Dù chiếc cúp có lấp lánh, nhưng tổng thể vẫn hơi nhạt. Lần đầu tiên đã đoạt được Nam chính xuất sắc, khoảnh khắc vinh quang như vậy nên được ghi lại cho đàng hoàng.
“Không thành vấn đề, không cần làm màu nhiều. Chụp ngay trước cửa sổ sát đất là được rồi. Dù gì gương mặt Thẩm Xác cũng đủ thu hút, không cần hậu cảnh cầu kỳ.”
Từ Thanh Dã đồng ý, rồi bắt đầu lôi thiết bị từ trong túi ra. Anh mang theo một vali, bên trong là đủ loại đồ nghề chụp ảnh. Anh bảo Dịch Hòa và Tào Mộ An phụ trách đèn chiếu, còn mình kéo Thẩm Xác ra thử ánh sáng.
Chụp được vài tấm, Từ Thanh Dã cau mày, cảm thấy chưa ưng ý lắm, bèn gọi Dịch Hòa và Tào Mộ An lại cùng xem.
“Trông hơi bình thường, thiếu cảm giác thời thượng.”
Dịch Hòa nghĩ ngợi một chút. Hôm nay Thẩm Xác ăn mặc đơn giản, dù là đồ hiệu nhưng lại thiếu điểm nhấn.
“Cởi áo vest ra đi.”
Từ Thanh Dã ngẩng đầu lên nói. Thẩm Xác mặc sơ mi trắng với vest đen kiểu phối đồ tuy gọn gàng nhưng hơi nhạt nhòa trong giới giải trí.
Thẩm Xác không rành mấy chuyện này, nhưng rất nghe lời anh. Từ Thanh Dã bảo cởi, Thẩm Xác liền thoải mái làm theo.
Cởi áo vest ra, lộ ra bờ vai rắn rỏi. Làn da Thẩm Xác trắng trẻo, phối với vest đen nhìn cực kỳ nổi bật. Từ Thanh Dã nhìn một lát, rồi lấy chiếc vòng cổ từ chỗ Dịch Hòa đeo lên cổ anh.
“Cầm cúp lên, ngẩng đầu một chút, để lộ yết hầu.”
Từ Thanh Dã vừa nói vừa chỉ dẫn cho Thẩm Xác tạo dáng. Không mặc vest, cổ tay và yết hầu lộ ra, ánh sáng chiếu nghiêng càng làm nổi bật góc nghiêng và khí chất. Tấm hình lập tức trông thời thượng hơn hẳn.
Từ Thanh Dã “tách tách” chụp vài kiểu. Tuy không chuyên như nhiếp ảnh gia thực thụ, nhưng độ hoàn thiện của bộ ảnh này vẫn rất cao.
Chỉnh xong ảnh, càng nhìn anh càng hài lòng. Có khi sau này không làm marketing nữa, anh sẽ chuyển nghề làm nhiếp ảnh cũng nên.
“Chờ bên này xong, về nhà chúng ta ăn mừng tiếp. Em không cần vội, anh về trước sắp xếp chút đã. Chắc em cũng chưa ăn được gì đâu, anh chuẩn bị thêm bữa khuya.”
Chụp xong ảnh, Từ Thanh Dã chỉnh lại quần áo giúp Thẩm Xác, rồi giục Thẩm Xác mau vào lại bàn tiệc. Những dịp như thế này nên chủ động tham gia,
Thẩm Xác đang ở thời kỳ đỉnh cao, sẽ có rất nhiều đạo diễn và biên kịch muốn hợp tác. Cũng là dịp để xem có hạng mục nào phù hợp không.
Thẩm Xác mới vào nghề, cần có thêm nhiều cơ hội thể hiện.
“Chỉ mặc vậy mà phải đi ra ngoài nói chuyện, chi bằng về nhà cho rồi.”
Thẩm Xác nhặt áo sơ mi mặc lại. Chụp ảnh thì cởi được, nhưng ra ngoài thì không thể.
“Ừ ừ, không thể cho người khác nhìn trắng trợn thế được.”
Từ Thanh Dã đồng tình gật đầu. Thẩm Xác vẫn rất biết cách bảo vệ bản thân.
Rời hội trường, vừa lên xe Từ Thanh Dã đã mở điện thoại xem hot search đêm nay. Chủ đề thịnh hành tối nay thật sôi nổi.
Nữ minh tinh đọ sắc, nam diễn viên bị chê mặc xấu, có cả những cuộc tranh luận nghiêm túc về kết quả trao giải.
Trong đó, một đề tài có nhiệt độ rất cao:
# Lý do gì mà người chiến thắng lớn nhất giải Kim Yến Tử năm nay lại là Thẩm Xác? #
Đề tài này có rất nhiều ý kiến, trong đó Lục Tri Thính và Thẩm Xác là hai cái tên được nhắc đến nhiều nhất.
Lục Tri Thính có hai bộ phim được đề cử, giúp anh mang về giải Biên kịch xuất sắc nhất, Nữ chính xuất sắc nhất và cả Nam chính xuất sắc nhất.
Với thành tích rực rỡ đến chói mắt như vậy, có lẽ trong nhiều năm tới cũng khó có ai vượt qua nổi.
Thẩm Xác mới vào nghề, ngay từ bộ phim đầu tiên đã giành được danh hiệu Nam chính xuất sắc nhất, có thể xem như một bước vụt sáng.
Nếu tận dụng tốt làn sóng truyền thông lần này, thành tích sau này của Thẩm Xác e rằng cũng không thể đo đếm được. Nói về người chiến thắng lớn nhất, Thẩm Xác tuyệt đối là một cái tên đáng kể.
Tuy nhiên, rốt cuộc ai mới là người chiến thắng lớn nhất, chuyện này vẫn chưa thể phân định rõ ràng. Từ Thanh Dã cũng tham gia vào chủ đề, viết một bài cảm nghĩ dài trên mạng.
Anh dùng góc nhìn của nhân viên trong đoàn phim để ghi lại biểu hiện của Thẩm Xác trên phim trường, nghiêm túc phân tích những ưu điểm của Thẩm Xác, đồng thời đưa ra ví dụ chứng minh Thẩm Xác không phải kiểu chỉ nổi tiếng trong chốc lát.
“Điều quan trọng nhất đối với một diễn viên chính là sự thấu hiểu nhân vật, mà Thẩm Xác giống như đã hiến dâng một phần sinh mệnh của mình cho vai diễn. Anh ấy hòa vào nhân vật, trở thành chính nó.
Người ta hay hỏi có phải Thẩm Xác là ‘con cưng có tài nguyên’ hay không. Nếu tổ tiên phù hộ cũng tính là tài nguyên, nếu thiên phú tuyệt đỉnh cũng tính là tài nguyên, vậy thì đúng, anh ấy là ‘con cưng siêu cấp’ mà không ai sánh nổi!”
Từ Thanh Dã đánh chữ lách cách, vừa đăng bài xong thì bên phía Thẩm Xác cũng cập nhật một bài Weibo mới.
Thẩm Xác: Cảm ơn tất cả.【ảnh】
Bài viết ngắn gọn, lời cảm ơn cũng đã nói hết trên sân khấu, mà đó cũng là đoạn phát biểu dài nhất của Thẩm Xác trong suốt mấy tháng gần đây.
Weibo của Thẩm Xác vừa đăng, lập tức có rất nhiều người tràn vào bình luận.
Thẩm Xác tiểu lông mi: Ca ca, anh quên tag Đích Xác Dã rồi à, ảnh này là anh ấy chụp đấy!
Một chút thích: Trống rỗng …vest đen – ai mà hiểu được tôi muốn xem gì như vậy chứ, oạch~~~
Phản hồi @Thẩm Xác tiểu lông mi: Phải nghiêm túc chứ, chắc là do phòng làm việc chụp rồi. Nên tôn trọng công sức người khác nha.
Vân Trung Tước: Bảo bối ơi, em quá xuất sắc! Lúc Tô Tư chết em đã khiến chị đau lòng đến chết lặng, lần hai xem thì khóc, lần ba xem vẫn không kìm được nước mắt.
Không biết sầu tư vị: Tương lai đáng mong chờ quá ~
······
Sau khi đăng bài, Thẩm Xác cũng cất điện thoại đi. Trong đại sảnh buổi tiệc đã ngồi đầy người, mà anh thì chỉ quen vài người trong đoàn phim.
Lục Tri Thính thấy Thẩm Xác đến, liền kéo anh đi giới thiệu với mọi người, người đầu tiên là nữ chính trong một bộ phim khác: Tô Văn.
Tô Văn cũng là một nữ diễn viên thiên phú. Vừa mới vào nghề đã giành được ngôi vị Ảnh hậu. Chỉ là vì thành danh quá sớm, nên trong một thời gian dài cô bị “mắc kẹt” trong cái danh ảnh hậu.
Lần này cô tái xuất trong Thiện Nam Tín Nữ xem như một bước đột phá, buông bỏ hào quang cũ, khởi đầu lại từ đầu. Cũng chính nhờ thế mà chân trời phía trước càng rộng mở hơn bao giờ hết.
Tô Văn cụng ly với Thẩm Xác.
“Em đóng “Lấy mạng ngươi danh hạ” thật sự rất tốt. Chị xem xong mà vẫn không thể tin được đây là lần đầu tiên em đóng phim. Đôi khi, thiên phú đúng là một điều kỳ diệu.”
Tô Văn không khỏi cảm thán. Nhìn Thẩm Xác, cô bỗng nhớ đến chính mình năm xưa. Thực ra, cô còn xuất phát điểm cao hơn cả Thẩm Xác.
Mới vào nghề đã được đóng vai nữ chính điện ảnh, ngay sau đó liền giành giải Nữ chính xuất sắc nhất. Từ đó về sau, tài nguyên đều rất tốt, chỉ là... không có bộ nào vượt qua được bộ đầu tiên.
Vinh quang từ bộ phim đầu tiên lại trở thành chiếc lồng giam cô trong nhiều năm. Cô đặt tiêu chuẩn quá cao với kịch bản, với từng chi tiết trong đoàn phim.
Đến mức nếu không đạt yêu cầu, cô sẽ không nhận vai. Dần dần, cô rơi vào trạng thái có danh mà không có phim đóng.
Tô Văn lo Thẩm Xác sẽ lặp lại con đường cũ của mình. Cô rất quý Thẩm Xác, nên thật lòng không muốn Thẩm Xác đi vào vết xe đổ đó.
“Cứ tận hưởng vinh quang đêm nay cho trọn vẹn. Chúc mừng rồi thì quên đi, từ mai hãy tiếp tục đi từng bước thật vững vàng. Đừng tự mãn vì hôm nay đoạt giải. Nước chảy không tranh phần trước, tranh là ở sự bền bỉ.
Một khoảnh khắc lóe sáng không nói lên được gì cả. Trong giới này, chỉ có đi thật chắc chắn mới là thật sự. Hy vọng sang năm, và những năm tiếp theo nữa, chị vẫn được nghe thấy tên em.”
Tô Văn nói bằng giọng nghiêm túc. Cô rất ít khi nói những lời thế này với đồng nghiệp.
Trước nay cô luôn mang khí chất lạnh lùng của một ảnh hậu, cũng không có nhiều bạn bè trong giới. Nay gặp được người hợp mắt, không kìm được mà dài dòng đôi chút.
“Cảm ơn tiền bối đã chỉ dạy, em sẽ ghi nhớ.”
Thẩm Xác gật đầu, trân trọng ghi nhớ từng lời Tô Văn nói. Lần này có thể nhận được giải, thực ra phần lớn cũng nhờ vận may.
Năm nay không có quá nhiều bộ phim xuất sắc, nên anh mới có cơ hội nổi bật. Nhưng may mắn thì không thể mãi tồn tại. Vì vậy, anh sẽ không dừng lại ở vinh quang hiện tại.
“Tô Ảnh hậu đã dạy thì phải nhớ kỹ đấy, đều là bài học kinh nghiệm quý báu.”
Lục Tri Thính ở bên cạnh chen vào một câu. Tô Văn lập tức trừng mắt liếc anh một cái, nhưng rồi lại bật cười, không hề bận tâm chuyện quá khứ bị nhắc lại, cô đã hoàn toàn buông xuống rồi.
Đêm nay, Thẩm Xác kết thêm rất nhiều bạn mới. Anh nghiêm túc ghi chú từng người, đến cuối đêm, danh sách bạn bè của anh đã dài thêm không ít.
Ngày thường Thẩm Xác không uống rượu, nhưng trong hoàn cảnh thế này, cũng không thể không uống vài ly. Anh không rõ tửu lượng của mình, nên khi cảm thấy hơi chếnh choáng thì dừng lại luôn, ai mời thêm cũng không uống nữa.
Tan tiệc đã gần rạng sáng, Triệu Văn đưa anh về nhà. Lên xe rồi rượu bắt đầu ngấm, Thẩm Xác hơi lơ mơ. May mà anh có uống rượu vào vẫn rất tốt, không làm ồn, không nói linh tinh, chỉ lặng lẽ ngồi đờ người.
Biệt thự Bích Vân: nhà của Thẩm Xác.
Từ Thanh Dã đã chuẩn bị mọi thứ tươm tất: trang trí cũng xong, cơm hộp đặt sẵn đã được bày ra đĩa, chờ Thẩm Xác về để cùng chúc mừng.
Chỉ tiếc, anh không ngờ Thẩm Xác lại được giải lớn đến vậy, biểu ngữ chuẩn bị từ trước giờ cũng không dùng được nữa.
“Bọn em không thân lắm với Thẩm Xác, cùng ở lại chúc mừng thì hơi ngại, tụi em về trước nhé.”
Sau khi giúp Từ Thanh Dã hoàn tất trang trí, Dịch Hòa thu dọn đồ và chuẩn bị rời đi. Tào Mộ An vừa định nói là mình và Thẩm Xác rất thân, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng đã bị Dịch Hòa kéo lại.
“À, đúng đó, ở lại sẽ ngại lắm, hai người chúc mừng đi ha.”
Tào Mộ An vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng cũng nghe theo, nói một câu rồi cùng Dịch Hòa rời đi.
Từ Thanh Dã không giữ lại, chỉ dặn thêm: “Đi đường cẩn thận.”
Ra đến ngoài, Tào Mộ An liền kéo tay Dịch Hòa lại.
“Sao lại về? Tôi thân với Thẩm Xác thật mà, ngại gì chứ?”
“Cậu không thấy không khí à? Lẽ nào muốn làm bóng đèn? Tôi nói rõ đến thế rồi mà còn không hiểu thì đừng làm người nữa cho rồi.” (Edit: hahahaha..)
“...Hả? À! Ra là vậy ~~~”
Dừng một chút, Tào Mộ An cuối cùng cũng phản ứng kịp. Thì ra là như thế!