Dựa Vào Ăn Dưa Trở Thành Chính Cung

Chương 56

Căn nhà được trang trí rất có không khí: bóng bay, hoa tươi, thậm chí còn có cả bảng hình người của Thẩm Xác. 

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Từ Thanh Dã ngồi xuống sofa đợi Thẩm Xác về. Hôm nay anh cũng hơi mệt, không cẩn thận liền thiếp đi lúc nào không hay.

Gió đêm lùa qua, men say trong người Thẩm Xác cũng tiêu tán đi phần nào. Thực ra ban đầu anh cũng chỉ hơi choáng váng, đến khi xe dừng lại dưới nhà thì đã tỉnh táo gần hết. 

Đứng dưới lầu, anh ngẩng đầu nhìn lên, thấy đèn trong nhà vẫn còn sáng, chứng tỏ có người đang đợi mình.

Triệu Văn sau khi thu dọn đồ đạc thấy Thẩm Xác đứng ngây ra cười, chỉ có thể bất lực lắc đầu, rồi đưa tất cả đồ cho anh.

“Cho em nghỉ ba ngày, nhớ nghỉ ngơi cho tử tế. Chị với Phương Tiểu Kỳ về trước nhé, tự em lên nhà đi.”

“Ừ. Phiền chị rồi.”

Thẩm Xác gật đầu, cầm đồ lên lầu. Phương Tiểu Kỳ có chút lo lắng liếc nhìn anh một cái, đây là lần đầu tiên cô thấy Thẩm Xác uống rượu, không rõ anh có thể tự lo được không.

“Từ Thanh Dã ở trên đó, có người chăm rồi, đừng lo quá.”

Triệu Văn vỗ vai Phương Tiểu Kỳ, ra hiệu đừng nghĩ nhiều.

Thẩm Xác mở cửa ra, bất ngờ khi nhìn thấy căn phòng đầy những món trang trí. Ánh mắt anh đảo một vòng quanh phòng, rồi dừng lại nơi Từ Thanh Dã.

Từ Thanh Dã đang tựa vào sofa, giấc ngủ không mấy yên. Tiếng cửa mở làm anh chập chờn tỉnh giấc, xoa mắt rồi gượng ngồi dậy.

“Về rồi à? Có đói không? Anh chuẩn bị chút đồ ăn cho em, chỉ là chắc nguội rồi, để anh hâm lại nhé.”

Từ Thanh Dã liếc nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ, vừa nói vừa định đứng dậy. Nhưng Thẩm Xác bước tới, ấn anh ngồi xuống.

“Không vội, em không đói.”

“Em uống rượu à?”

Trên người Thẩm Xác vẫn còn mùi rượu. Từ Thanh Dã theo bản năng ghé sát lại ngửi. 

Hương rượu xen lẫn với mùi quen thuộc của Thẩm Xác không khó ngửi, chỉ là có chút xa lạ, khiến anh hơi không quen.

Thẩm Xác thấy Từ Thanh Dã đột nhiên ghé sát mặt liền theo bản năng nín thở.

“Ban đầu anh còn định mở champagne ăn mừng với em, nhưng bây giờ xem ra em cần một ly nước mật ong hơn. Ngồi yên đó, đừng động chờ anh một chút.”

Không đợi Thẩm Xác phản ứng, Từ Thanh Dã đã nhanh chân chạy vào bếp, bắt đầu lục lọi.

Thẩm Xác ngồi trên sofa, nhìn bóng lưng bận rộn kia, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác đầy ắp ấm áp.

Chẳng mấy chốc, Từ Thanh Dã mang ra một ly nước mật ong ấm.

Thẩm Xác khẽ nhấp một ngụm.Từ Thanh Dã ngồi cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn anh, như đang quan sát điều gì đó.

“Anh nhìn gì vậy?”

Thẩm Xác buông ly, hơi nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt Từ Thanh Dã.

“Không có gì. Chỉ là cảm thấy em dường như không vui lắm vì đoạt giải. Biểu cảm của em có vẻ... quá bình tĩnh.”

Từ Thanh Dã khẽ lắc đầu. Thẩm Xác hôm nay, dường như sắc mặt vẫn chẳng có thay đổi gì rõ rệt. 

Dù bình thường Thẩm Xác vốn ít biểu lộ cảm xúc, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt mà, chẳng lẽ cũng không thể hiện rõ ràng hơn một chút sao?

Đến mức Từ Thanh Dã bắt đầu lo lắng, không biết có phải anh thật sự... không thích làm diễn viên?

“Em rất vui. Thật sự rất vui.”

Thẩm Xác cố gắng nở một nụ cười rạng rỡ: “Lúc dưới sân khấu mọi người vỗ tay vì em, em chưa từng thấy vui như thế.”

Hôm nay, với anh là ngày đáng nhớ nhất.Chỉ sau cái ngày lần đầu gặp được Từ Thanh Dã.

“Thật sao? Vậy thì cười vui hơn chút nữa đi, ít nhất cười ra tiếng nào.”

Từ Thanh Dã nửa nghiêm túc nửa trêu.

“Em chịu thôi. Đây đã là trạng thái cực kỳ vui vẻ rồi.”

Thẩm Xác lắc đầu. Từ nhỏ anh đã được dạy phải kiềm chế mọi cảm xúc. Chỉ khi nhập vai, hóa thân thành người khác, anh mới có thể để lộ những mặt mà bình thường không thể bộc lộ. 

Còn khi là chính mình, anh vẫn không giỏi thể hiện cảm xúc.

“Rồi rồi, coi như em thật sự vui đi vậy.”

Từ Thanh Dã gật đầu lấy lệ, sau đó lén nhắn tin cho Thẩm Mộc:

Từ Thanh Dã: “Anh em trời sinh không biết cười à?”

Bên kia, Thẩm Mộc đang vẽ dở. Thấy tin nhắn thì sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã trả lời lại:

Thẩm Mộc: “Anh em là kiểu ngoài lạnh trong nóng (muộn tao) đấy. Khóe miệng hơi cong là nội tâm đang vui như hội rồi, biết đâu còn lén viết vài dòng cảm xúc. Mà dạo này không thấy anh ấy cập nhật blog, không rõ là không viết hay để riêng tư.
Nhưng mà, anh hỏi mấy chuyện này làm gì? Hai người còn đang bên nhau à?”

Trong đầu Thẩm Mộc lập tức sáng đèn cảnh báo nguy hiểm. (Edit: dân đu otp có khác..)

Từ Thanh Dã: “Anh chỉ chúc mừng em ấy đoạt giải thôi. Thấy em ấy bình tĩnh quá nên hỏi thử cho chắc. Nghe em nói vậy, thì anh yên tâm rồi.”

Gửi xong, Từ Thanh Dã lại nhìn sang Thẩm Xác, trong đầu không nhịn được tưởng tượng cảnh anh đang vui đến phát điên trong lòng. Nghĩ đến đây, anh bật cười thành tiếng.

Lúc này Thẩm Xác đang thu dọn đồ ăn còn sót lại, vừa dọn được nửa chừng thì nghe thấy tiếng Từ Thanh Dã cười khúc khích ở phía bên kia, không hiểu gì mà quay đầu lại nhìn. 

Dù không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng ánh mắt ấy vẫn khiến Thẩm Xác không kìm được mà bật cười theo.

Những ngày nghỉ trôi qua đặc biệt nhanh. Từ Thanh Dã tiếc công sức trang trí nên kéo Thẩm Xác chụp thêm vài tấm hình làm kỷ niệm, lưu lại tư liệu rồi mới bắt đầu thu dọn nhà cửa cho gọn gàng.

Tấm bảng hình người của Thẩm Xác, anh không nỡ vứt, đành mang về phòng mình, đặt bên cạnh giường.Kỳ lạ là lại có cảm giác an toàn vô cùng.

Dù đang nghỉ, Triệu Văn vẫn đích thân ghé qua một chuyến để bàn chuyện công việc sắp tới.

Việc Thẩm Xác đoạt giải lần này là một thu hoạch ngoài dự tính, nên toàn bộ kế hoạch công việc trước đó đều cần xem xét lại từ đầu.

Triệu Văn và Thẩm Xác cùng bước vào thư phòng. Vừa mới ngồi xuống, Triệu Văn đã nhìn Thẩm Xác với vẻ mặt đầy tò mò.

“Tối qua thế nào rồi? Có tiến triển gì không?” 

Thẩm Xác đang đọc kế hoạch công việc, nghe câu hỏi liền ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Tiến triển gì cơ?”

Câu hỏi của Triệu Văn có phần... vô nghĩa, khiến anh nhất thời chưa phản ứng kịp.

“Em với Thanh Dã ấy! Không phải em thích Thanh Dã sao? Tối qua bầu không khí đẹp như vậy, chẳng lẽ nhân lúc còn chút men say không tỏ tình một chút à?”

“Chị làm quản lý mà quan tâm mấy chuyện này có phải hơi... thả lỏng quá không?”

Thẩm Xác bất đắc dĩ bật cười. Anh tự thấy mình không biểu lộ gì quá rõ ràng, vậy mà vẫn bị nhìn thấu.

“Chị chỉ thấy yêu đương là một trải nghiệm rất cần thiết với diễn viên. Không từng yêu thì làm sao diễn ra được cảm giác ấy. Với lại, em từng nói với chị rồi mà, chị cũng không thể coi như không biết được.”

“Huống chi, Thanh Dã thật sự rất tốt, chị hoàn toàn ủng hộ hai người đến với nhau. Vậy... rốt cuộc có gì tiến triển không?”

Triệu Văn xua tay. Mấy lệnh cấm yêu đương chỉ áp dụng cho idol. Thẩm Xác đâu có đi theo con đường đó. 

Chỉ cần chuyện tình cảm không trái đạo đức thì chị thấy hoàn toàn ổn. So với việc để Thẩm Xác qua lại với mấy mối quan hệ mập mờ.

Từ Thanh Dã người luôn hết lòng vì sự nghiệp của Thẩm Xác, quả thật là một đối tượng không thể hoàn hảo hơn.

“Không có tiến triển gì. Nói mấy lời trong lúc say không đáng tin. Tỏ tình thì ít nhất cũng nên diễn ra trong trạng thái tỉnh táo, như vậy mới là sự tôn trọng với cả hai.”

“Không ngờ đấy, em lại đi theo kiểu ‘tình yêu thuần khiết’ này.”

Triệu Văn có phần bất ngờ. Gương mặt lãng tử, nụ cười duyên như thế kia, không nghĩ tới khi đối mặt với tình cảm lại nghiêm túc đến vậy.

Được giải Thị đế, hàng loạt tạp chí lớn đều gửi lời mời phỏng vấn và chụp hình cho Thẩm Xác.

Các hợp đồng đưa ra cũng đều rất hấp dẫn. Ngoài ra, kịch bản chất đống, nhiều đến mức chọn không xuể. 

Mảng phim truyền hình tuy Triệu Văn chưa xem xét kỹ, nhưng điện ảnh là sở trường của Thẩm Xác, thì công ty đã có sẵn tài nguyên phong phú.

Ban đầu khi Thẩm Xác mới ký hợp đồng, chưa có thành tích gì nên tài nguyên tốt chẳng tới lượt Triệu Văn được chọn.

Nhưng giờ đây, sau khi anh giành giải Thị đế, giá trị của cô cũng tăng theo. Cô đi xin tài nguyên thì ai cũng khách sáo, thậm chí có vài nhà làm phim còn chủ động đưa kịch bản tới tận tay cô.

Tuy không phải là vai nam chính, nhưng có vài bộ phim với đội hình rất chất lượng. Nếu Thẩm Xác có thể xuất hiện trong đó, về sau phát triển sự nghiệp sẽ có lợi rất nhiều.

“Chị đánh giá cao nhất là bộ “Tảng Sáng”. Tuy không có nhiều đất diễn, nhưng nhân vật lại có câu chuyện đầy đặn.Là kiểu vai mang theo cảm giác tiếc nuối, rất dễ khiến người xem nhớ đến và nổi bật lên.”

Triệu Văn đưa một tập kịch bản cho Thẩm Xác. Tuy chưa hoàn chỉnh, nhưng đã có phần giới thiệu tổng quan và cậu chuyện nhân vật, được cô đánh dấu bằng bút đỏ.

“Dù sao em cũng là người mới, vẫn cần đi thử vai. Ngoài ra vì đây là một phim đề tài chống m* t**, nên sẽ có một khoảng thời gian huấn luyện khép kín. Thời gian quay cũng sẽ kéo dài hơn bình thường. Nhưng chị thấy rất đáng đầu tư.”

Chúng ta đi theo hướng tinh anh không cần nhận quá nhiều phim.Mỗi năm chỉ cần chọn được một, hai tác phẩm chất lượng cao là đủ. Tất nhiên, đó là trạng thái lý tưởng, còn lại vẫn phải điều chỉnh theo tình hình thực tế.”

Triệu Văn phân tích cặn kẽ lợi – hại. Nhân vật hay là cơ hội hiếm có, dù có tốn thời gian cũng đáng.

“Ừm, được. Chị cứ sắp xếp là được rồi.”

Thẩm Xác gật đầu. Nhân vật không có vấn đề gì, dàn ê-kíp phía sau cũng thuộc hàng xuất sắc. Đây có lẽ là dự án trọng điểm của Vinh Quang năm nay.

Được tranh vai trong đó, đối với một người mới như anh, chính là một khởi đầu không thể tốt hơn.

Hai người trò chuyện rất lâu. Trong lúc đó, Từ Thanh Dã cũng đang ở phòng khác, hỗ trợ một đầu công việc.

Thẩm Tinh đã ký hợp đồng chương trình tổng nghệ, vài tháng tới sẽ chính thức ghi hình. Trong lòng cô vẫn có chút bất an, nên trò chuyện cùng Từ Thanh Dã khá lâu. Cuối cùng, anh chỉ có thể lên tiếng cổ vũ.

Gameshow nào cũng có kịch bản. Phần hậu kỳ sẽ căn cứ theo độ hot để biên tập. Vì là một chương trình mới, dàn khách mời không quá nổi tiếng.

So với họ thì Thẩm Tinh đã là cái tên có tiếng nhất. Vì thế tổ sản xuất nhất định sẽ tập trung khai thác độ hot từ cô, tìm điểm tạo nhiệt.

Chiến lược mà Từ Thanh Dã muốn xây dựng cho Thẩm Tinh là "tạo tương phản hình ảnh".

Dùng chính bản thân cô để gột bỏ ấn tượng rập khuôn từ những vai diễn trước. Hai người nói chuyện suốt một hồi lâu, cuối cùng anh chốt lại bằng mấy câu tổng kết:

“Nếu chương trình hợp, thì cứ dốc toàn lực mà chơi. Nếu không hợp, thì phải tìm được cách chơi.Tóm lại là phải tạo đủ cảm giác tồn tại trong chương trình.”

Trò chuyện với Thẩm Tinh đến mức khô cả cổ, Từ Thanh Dã mới ra ngoài lấy nước. Đúng lúc đó, Thẩm Xác và Triệu Văn cũng vừa nói chuyện xong, cùng bước ra.

Từ Thanh Dã khẽ cười:

“Chị về trước nhé, không quấy rầy hai người nữa.”

Triệu Văn cười tủm tỉm nhìn Từ Thanh Dã, vẫy tay chào anh một cái rồi xoay người rời đi, không nói thêm gì.

Từ Thanh Dã gãi đầu, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Xác, trong lòng có chút thắc mắc, chờ mong được xác nhận:

“Sao tự nhiên mình thấy chị Văn nói chuyện hơi kỳ kỳ ấy nhỉ?”

Thẩm Xác hơi chột dạ, lắc đầu phủ nhận. 

Từ Thanh Dã “ừ” một tiếng rồi cũng không nghĩ nhiều nữa.

Buổi tối, Thẩm Mộc hấp tấp chạy tới. Không nói một lời, vừa đến nơi liền đẩy cửa phòng Thẩm Xác ra, nhìn quanh bên trong như muốn kiểm tra gì đó.

Nghe thấy tiếng động, Từ Thanh Dã từ phòng bên bước ra, thấy là Thẩm Mộc thì vẫy tay chào.

“Sao em lại tới? Vừa hay anh cũng có chuyện muốn bàn với em về các hoạt động sắp tới. Vào phòng anh ngồi chút không?”

Nhìn thấy Từ Thanh Dã ló ra từ phòng bên cạnh, Thẩm Mộc mới thở phào nhẹ nhõm. 

Cô gật đầu, bước tới đóng cửa phòng Thẩm Xác lại, làm như không thấy ánh mắt dò xét đang dán sau lưng mình.

Phòng của Từ Thanh Dã vốn đơn giản, nay đã chật kín. Thiết bị quay dựng chiếm gần hết một góc lớn, dạo gần đây còn xuất hiện thêm vài bảng trắng chi chít chữ. 

Trên đó là các ghi chú, ý tưởng được viết dày đặc. Ngoài ra, xung quanh còn dán đầy poster minh tinh, đặc biệt nhất là tấm bảng hình người của Thẩm Xác mới được đưa vào gần đây.

Thẩm Mộc đảo mắt một vòng quanh phòng, đột nhiên có cảm giác không biết nên nhìn vào đâu. Từ Thanh Dã trông như kiểu “ăn tạp chính hiệu”, poster của mấy diễn viên không liên quan cũng được anh gom lại dán cùng một chỗ, nhìn vừa loạn vừa... đầy khí chất riêng.

“Phòng anh bày trí ấm cúng thật đấy. Mà... anh trai em không có ý kiến gì à?”

Thẩm Mộc cẩn thận dò hỏi. Phong cách căn phòng này với ánh nhìn của cô thì anh cô chắc chắn không chịu nổi.

Người đâu mà tối giản đến mức trong phòng chỉ muốn để đúng... một cái giường.

Bình Luận (0)
Comment