Dựa Vào Ăn Dưa Trở Thành Chính Cung

Chương 59

…………………………….

Từ Thanh Dã bắt đầu lải nhải dặn dò, nói xong liền vỗ vỗ đầu mình rồi nhanh chóng quay về phòng, cầm ra một chiếc hộp.

“Suýt nữa thì quên mất. Quà cho em nè. Lúc em nhận giải Thị đế, anh còn chưa chúc mừng đàng hoàng. Ban đầu tính tặng đồng hồ, mà tính toán một chút thì thấy không đủ tiền, nên đổi sang găng tay da. Em xem có thích không.”

Từ Thanh Dã đưa hộp cho Thẩm Xác, rồi không nhịn được mà kể tiếp chuyện gần đây.

“Cái này là Dịch Hòa giúp anh chọn đó, anh thì chẳng rành mấy chuyện này. Anh thấy Dịch Hòa thật ra cũng được lắm, tuy là con nhà giàu nhưng tính tình tốt, làm việc cũng chăm chỉ. Chỉ là không hiểu sao lại theo anh đi làm nữa.”

“Nhiều lúc nghĩ lại thấy anh đối xử với cậu ấy hơi tệ, không những trả lương thấp mà còn sai vặt hoài, em nói xem anh có nên mua gì đó tặng cậu ấy không? Nhưng mà chắc cậu ấy cũng chẳng thiếu thứ gì đâu…”

Từ Thanh Dã vừa nói vừa cười, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Thẩm Xác đang dần thay đổi. 

Lúc nhận quà, anh vẫn còn mỉm cười, nhưng từ khi nghe đến tên Dịch Hòa, nụ cười ấy đã dần tắt đi.

“Em có vài lời muốn nói với anh.”

Thẩm Xác đặt hộp quà sang một bên, đưa tay đẩy Từ Thanh Dã về phía sau, lưng anh nhẹ nhàng tựa vào cạnh bàn, bị ép lui đến mức không thể lui thêm nữa. 

Thẩm Xác chống tay lên bàn, khoanh anh lại trong một không gian hẹp, khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở như hòa vào nhau. 

Từ Thanh Dã có chút không tự nhiên, ngửa đầu ra sau né tránh.

“Nói gì mà phải kề sát như vậy? Không thể giữ khoảng cách một chút à?”

“Em chỉ muốn nói, anh đừng quá dễ tin người, đừng coi ai cũng là người tốt. Bên trong con người luôn có khoảng cách, chỉ cách một lớp da thôi, anh không thể biết người ta đang nghĩ gì.”

“Vớ vẩn.Anh đâu có dễ tin ai như vậy? Anh có đến tám trăm cái tâm nhãn, đừng có nói cứ như anh là đồ ngốc ấy.”

Từ Thanh Dã trừng mắt lườm Thẩm Xác, mở miệng phản bác. Những lời kiểu này không hợp với anh chút nào, chỉ có chính anh nhớ kỹ thì mới gọi là thật.

“Nhưng anh lại chẳng đề phòng em gì cả.Anh chẳng biết gì về em mà đã mang em về nhà. Như vậy em thật sự không yên tâm.”

Thẩm Xác bắt đầu đưa ví dụ cụ thể. Thực ra chuyện đó đúng là đã từng xảy ra.

“Em thì sao giống người khác được.”

“Em với người khác thì có gì khác nhau đâu?” 

Thẩm Xác hỏi ngược lại. Từ Thanh Dã nhất thời không biết đáp sao. 

Hồi đó vừa nhìn thấy Thẩm Xác, anh đã quá đỗi phấn khích, đầu óc nóng lên liền kéo người về nhà. Nhìn lại đúng là có hơi bốc đồng thật.

“Dù sao cũng là không giống. Yên tâm đi, anh không dễ gì dẫn người khác về nhà đâu.”

“Nhắm mắt lại đi.”

Thẩm Xác đột nhiên đổi chủ đề. Từ Thanh Dã không hiểu tại sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Vừa nhắm mắt, Thẩm Xác đã đưa tay lên, lòng bàn tay Thẩm Xác ấm nóng. Mắt bị che lại, cảm giác trở nên kỳ lạ hơn thường.

“Anh xem, em bảo nhắm mắt là anh liền nhắm mắt. Một chút đề phòng cũng không có.”

Giọng Thẩm Xác vang lên mang theo ý cười. Từ Thanh Dã bắt đầu bực, muốn gạt tay Thẩm Xác ra, nhưng mới phát hiện sức lực hai người đúng là chênh lệch rõ rệt.

Anh giãy giụa một chút mà không hề nhúc nhích được.

“Em đang đùa anh đúng không? Mau buông ra!”

Từ Thanh Dã hơi cáu, không hiểu hôm nay Thẩm Xác nổi cơn gì.

“Em chỉ muốn nhắc nhở anh, đừng dễ dàng tin ai, kể cả là em. Em đối với anh... cũng có điều mong muốn.”

Thẩm Xác ghé sát tai anh, hạ giọng nói khẽ.

Mắt bị che, các giác quan khác như trở nên nhạy cảm hơn. Hơi thở và lời nói của Thẩm Xác bên tai khiến Từ Thanh Dã rùng mình, cả người nổi da gà.

“Em đừng đùa nữa. Em thì có thể muốn gì ở anh chứ? Mau buông tay ra đi.”

“Em muốn Anh.” (Edit: cứuuuu)

Thẩm Xác hiếm khi thẳng thắn thể hiện khát vọng trong lòng. Câu nói ấy khiến Từ Thanh Dã như bị đóng băng tại chỗ, suýt chút nữa bật ra câu mắng.

“Em—”

Từ Thanh Dã còn chưa kịp nói hết câu, Thẩm Xác đã cúi đầu hôn. 

Cảm giác xa lạ bất ngờ ập đến khiến da đầu anh tê rần, anh đưa tay định đẩy Thẩm Xác ra, nhưng lại càng bị anh giữ chặt hơn.

“Ưm ưm—”

Từ Thanh Dã giãy giụa, nhưng Thẩm Xác hoàn toàn không định dừng lại. 

Đầu lưỡi lướt qua cánh môi, mạnh mẽ xâm nhập vào, câu lấy đầu lưỡi anh cùng nhau dây dưa.

Đầu óc Từ Thanh Dã đã rối như tơ vò, mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến anh không kịp trở tay. 

Anh thật sự không hiểu chuyện đã đi đến bước này như thế nào.

“Chuyên tâm chút.”

Từ Thanh Dã sững người, môi bị cắn khẽ một cái. 

Người trẻ tuổi hôn không có kỹ xảo gì, hoàn toàn là dựa theo bản năng mà m*t, cắn, l**m. 

Từ Thanh Dã bị hôn đến choáng váng, đến cuối cùng hoàn toàn không còn sức để giãy giụa.

Trong hơi thở toàn là mùi hương của Thẩm Xác rất dễ chịu, khiến anh cảm thấy quen thuộc nhưng không sao lý giải được nó đến từ đâu. 

Từ Thanh Dã rất thích mùi hương đó, anh hơi ngửa đầu, như muốn cảm nhận rõ hơn chút nữa.

Không biết đã trôi qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại của Thẩm Xác vang lên, cắt ngang hai người. 

Từ Thanh Dã như bừng tỉnh, lập tức dùng hết sức đẩy Thẩm Xác ra. Cú đẩy này gần như dốc toàn lực, chân anh mềm nhũn, lập tức ngã ngồi xuống đất.

Còn Thẩm Xác thì lại vô cùng thong thả. Anh bắt máy, rồi tiện tay kéo hành lý qua bên cạnh, bắt đầu chỉnh lại.

“Hy vọng lúc em quay về, anh có thể cho em một câu trả lời.”

Nói xong, Thẩm Xác xoay người rời đi. Từ Thanh Dã tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Thẩm Xác! Đồ khốn!”

Thẩm Xác nhanh chân chuồn mất. Từ Thanh Dã phải ngồi thở một lúc lâu mới đứng dậy được. Anh tức đến mức đập bàn mấy cái, nghĩ thế nào cũng không hết giận.

Từ Thanh Dã lôi điện thoại ra, gọi ngay cho Dịch Hòa. Vừa mới kết nối, anh đã gầm lên:

“Giúp anh đào phốt của Thẩm Xác! Anh muốn khiến Thẩm Xác rớt đài luôn!”

(Edit: cảm thấy thật mỹ mãn..)

Bình Luận (0)
Comment