Dựa Vào Ăn Dưa Trở Thành Chính Cung

Chương 60

Vừa ăn cơm xong, Dịch Hòa đang ở thư phòng tiếp thu bài giáo huấn của anh trai thì nhận được điện thoại của Từ Thanh Dã.

Dịch Hoà bước vài bước sang một bên mới bắt máy được. 

Giọng của Từ Thanh Dã vang lên từ đầu dây bên kia khiến Dịch Hoà giật nảy mình, vội vàng đưa điện thoại ra xa, tai như sắp thủng đến nơi.

Đợi bên kia yên tĩnh trở lại, Dịch Hòa mới đưa điện thoại lên tai lần nữa. Cái giọng hổn hển kia nghe là biết đang nổi nóng, tám phần là vừa cãi nhau xong. 

Không ngờ tính cách như Thẩm Xác mà cũng có thể cãi nhau với Từ Thanh Dã.

“Tân thị đế Thẩm Xác sống chung với một nam nhân bí ẩn, mập mờ không rõ nghi ngờ là kim chủ? Hay là, giật gân hơn nữa: Nam diễn viên nổi tiếng Thẩm Xác sống cùng fan, quan hệ thật đáng nghi! Anh thích phiên bản nào hơn?”

Dịch Hòa bật cười, mấy tin đồn kiểu này chẳng cần tra, mở miệng là tuôn ra như suối.

Từ Thanh Dã nghe vậy, cảm giác như bị một mũi tên bắn trúng tim.

“Sao vậy? Không hài lòng à? Em chỉ làm theo đúng như anh dạy thôi, không có một câu nào là nói dối. 

Tuy không hẳn là sự thật, nhưng truyền thông mà, thật thật giả giả, giả giả thật thật. En nghĩ là mình đã nắm được tinh túy rồi đó.”

Nghe đầu dây bên kia im lặng, Dịch Hòa càng cười lớn. 

Giờ phút này biểu cảm của Từ Thanh Dã chắc hẳn đặc sắc lắm, đáng tiếc cậu không được nhìn thấy.

“Không khác gì đâu, bắt nạt học sinh tiểu học, bài kiểm tra không đạt thì thôi, ai mà chẳng có tí vết nhơ.” 

Từ Thanh Dã lẩm bẩm, không có scandal nào lớn thì ít nhất cũng phải có chút sai sót, đời người làm sao hoàn hảo hết được.

“Loại chuyện này đúng là phong cách của anh. Cãi nhau thì cãi thôi, đừng lôi người ta ra công kích. Anh cứ ở nhà chờ đi, lát nữa em qua đón. Tào Mộ An về rồi, nói là có thứ gì muốn đưa cho anh xem.”

Dịch Hòa lười đôi co thêm, nói xong liền dứt khoát cúp máy.

Dịch Hoà nghiêng đầu liếc nhìn anh trai mình, thấy đối phương đang chăm chú quan sát.

“Cái em gọi là sự nghiệp, chính là mỗi ngày làm mấy thứ vớ vẩn này đó hả?”

“Hầy, em làm gì có sự nghiệp gì đâu, chỉ là kiếm việc tiêu khiển một chút thôi. Anh với ba kiếm nhiều tiền vậy mà, không có ai tiêu thì chẳng phải uổng sao?”

“Dù gì cũng phải có người nghiêm túc tiêu tiền chứ. Hơn nữa em cũng kiếm được mà, so với ở nhà chướng mắt mọi người thì còn đỡ.”

“Thôi, không nói nữa, em bận rồi. Anh nhớ đừng chọc ghẹo nữ minh tinh nào nha, nếu bị em bắt được thì xấu hổ lắm.”

Dịch Hòa nhanh chóng chạy ra khỏi thư phòng, trước khi bị tập tài liệu bay trúng đầu, tiện tay đóng cửa lại, chặn tiếng anh trai đang gầm lên phía sau.

Nguy hiểm thật, lại sống thêm được một ngày!

Xe chạy đến Bích Vân Sơn Trang, Dịch Hòa gọi điện bảo Từ Thanh Dã xuống lầu. 

Vừa thấy anh lên xe, Từ Thanh Dã đã cọ tới cọ lui tìm chỗ ngồi. Vừa yên vị, ánh mắt Dịch Hòa đã dán lên người anh.

“Miệng anh sao vậy? Có vết trầy này.”

Dịch Hòa đưa tay chỉ vào môi anh. Môi Từ Thanh Dã có chút sưng, đặc biệt là phần môi dưới trầy nhẹ, nhìn vào lại toát ra cảm giác yếu ớt dễ khiến người ta động lòng.

Từ Thanh Dã hất tay Dịch Hoà ra, trong đầu không khỏi nhớ lại chuyện vừa rồi. 

Kỹ thuật hôn của Thẩm Xác đúng là quá mãnh liệt, toàn cắn là cắn. Cái miệng này chính là bị Thẩm Xác cắn đến rách!

“Mệt, bị nhiệt miệng thôi.”

“Anh bị nhiệt kiểu gì mà độc đáo ghê ha.”

Dịch Hòa bật cười khẽ, chẳng rõ có tin lời ngụy biện đó hay không. 

Xe nổ máy, chạy về hướng mặt trời vừa mọc. 

Từ Thanh Dã ngồi ở ghế phụ, xuất thần một lúc, rồi lấy điện thoại ra gõ chữ liên tục, như đang muốn viết gì đó. Nhưng cuối cùng lại xóa sạch.

Khóe mắt Dịch Hòa liếc sang, bắt gặp gương mặt của Từ Thanh Dã đang cầm điện thoại gõ gõ xóa xóa, thoạt nhìn như đang mang một bụng oán khí.

“Sao thế? Anh cãi nhau với Thẩm Xác thật à?”

Tính hóng chuyện trong người Dịch Hòa bị khơi lên. Trong ấn tượng của cậu, Thẩm Xác luôn toát ra cảm giác được giáo dục bài bản, là kiểu người không dễ xảy ra tranh cãi với ai. 

Hai người bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhìn qua cũng thấy không được vui vẻ cho lắm.

“Ai thèm cãi với em ấy. Là anh tự nổi điên thôi. Thôi, đừng nhắc đến em ấy với anh nữa.”

Từ Thanh Dã thở hắt ra, muốn lẩm bẩm vài câu, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống. 

Dù sao cũng là người quen, có vài lời anh thấy không tiện nói. Nghĩ ngợi một lúc, anh lại cúi đầu cầm điện thoại, tiếp tục gõ.

Trong lòng đang đầy oán khí, Từ Thanh Dã lướt vào phần bình luận rồi bắt đầu đọc bình luận đáp trả từng cái một. 

Xe chạy một đường, anh cũng xả một đường, dân mạng thì kéo nhau vào hóng một đường. Xả thêm vài câu, bao nhiêu bực dọc trong lòng rốt cuộc cũng vơi đi ít nhiều.

Tào Mộ An dạo này đang bám theo Nhan Nghệ, vì gần đây tài nguyên của cô ấy lên như diều gặp gió.

Trong giới tin đồn rằng cô có một bạn trai đại gia thần bí, nhưng vẫn chưa ai chụp được. 

Ban đầu Tào Mộ An không định quay về, nhưng Nhan Nghệ xuất ngoại, cô không còn cách nào để tiếp tục theo sát.

Tào Mộ An sắp xếp lại đống ảnh gần đây, không nói đến chuyện khác, riêng Nhan Nghệ là người có tính kỷ luật cao. 

Mỗi ngày đúng 6 giờ sáng chạy bộ, lúc không có công việc thì 10 giờ đêm đã lên giường ngủ. Nếp sống rất đều đặn.

“Có gì cho anh xem không? Em chụp được quả dưa nào lớn chưa?”

Từ Thanh Dã ngồi xuống sofa trong phòng khách, Tào Mộ An xách laptop đi tới, vừa định báo cáo tình hình thì theo phản xạ bật thốt lên:

“Anh vừa hôn với ai vậy? Môi sưng cả lên rồi kìa.” (Edit: chèn uiii)

Từ Thanh Dã đang uống nước, thì bị câu nói này làm sặc đến phun cả ra, sau đó là một trận ho dữ dội. 

Tào Mộ An hoảng hốt chạy lại vỗ lưng cho anh.

“Không sao, không sao, em cứ báo cáo tiếp đi.”

Từ Thanh Dã xua tay, lại uống thêm ngụm nước để bình tĩnh lại, rồi cố chuyển đề tài.

“À, em theo dõi Nhan Nghệ một vòng mà chẳng phát hiện được gì khả nghi. Cô ấy đúng là kiểu ngốc đáng yêu, bạn bè gặp vài lần đều rất bình thường, bạn trai thần bí thì chẳng thấy bóng dáng đâu cả.”

“Nhưng cô ấy vừa ra nước ngoài, biết đâu đại gia kia ở bên đó cũng nên. Kinh tế em không kham nổi nên đành quay về trước.”

Tào Mộ An nói một hồi về công việc gần đây của mình. Thấy Từ Thanh Dã nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, cô vội vàng nói tiếp:

“Nhưng cũng không phải là hoàn toàn vô thu hoạch nha. Vừa về là em đã nhận được bài gửi ở hậu trường tài khoản công chúng.” 

“Có liên quan đến Lê Vi đấy. Rất nhiều ảnh cô ấy thân mật chụp chung với mấy người đàn ông khác nhau, người gửi bài còn nói đời sống cá nhân của Lê Vi hỗn loạn, dùng từ rất thô lỗ. Tự anh xem đi.”

Tào Mộ An đưa laptop cho Từ Thanh Dã. Anh mở hộp thư, nhìn thấy đối phương đã gửi không ít ảnh. 

Toàn bộ đều là Lê Vi chụp chung với những người đàn ông khác nhau. Nhìn lướt qua, đúng là khiến người ta có cảm giác cô ấy sống buông thả thật.

Từ Thanh Dã lật từng tấm xem kỹ, sau đó lấy điện thoại tra tin tức liên quan đến Lê Vi. Chẳng bao lâu, anh đã phát hiện vấn đề.

“Những tấm ảnh này đều thuộc các thời điểm khác nhau, cùng lắm chỉ cho thấy cô ấy từng yêu khá nhiều người thôi. Hơn nữa vài mối tình cô ấy còn từng thừa nhận, trên mạng vẫn còn dấu vết để lại.”

Từ Thanh Dã tìm được vài bài viết. Lê Vi là minh tinh đang nổi, xung quanh đương nhiên không thiếu paparazzi. Chuyện yêu đương trong quá khứ cũng từng bị chụp không ít. 

Cô lại là kiểu người dễ rung động, khi yêu thì yêu cuồng nhiệt, từng công khai bạn trai ít nhất ba lần.

“Dạo này Lê Vi sắp vào đoàn mới à? Người gửi bài có thể là đối thủ đang muốn giành vai diễn.”

Từ Thanh Dã tiếp tục xem ảnh, dựa vào kiểu tóc và trang phục để suy đoán thời gian, phát hiện những bức gần nhất cũng đã từ một năm trước, không có ảnh nào mới.

Mới nhìn thì đúng là khiến người ta thấy lùm xùm, nhưng xếp lại theo thứ tự thời gian, thì sáu năm yêu sáu người cũng chẳng có gì lạ.

“Hình như đang có một bộ phim cổ trang casting, Tô Ý Thơ cũng đang nhắm đến vai đó thì phải.”

Tào Mộ An nhanh chóng tìm kiếm, tin tức không khó tra.

“Vậy thì rõ rồi. Có đến tám phần là chiêu trò bên Tô Ý Thơ. Chuyện này em đừng can thiệp sâu, tránh để người ta nói em đứng về phe nào.”

“Lê Vi chẳng qua chỉ là người thích yêu đương, đâu có gì đáng chê trách. Cô ấy cũng không yêu cùng lúc mấy người, rõ ràng là bị cố tình bóp méo hình ảnh, gán cho cái mác sống buông thả.”

“Em cứ để ý chuyện này giúp anh, nếu không bọn họ sẽ tìm người khác để nhắm vào. Lúc đó chúng ta còn có thể giúp Lê Vi phản đòn.”

Từ Thanh Dã xem hết đống ảnh, trong đầu lại nhớ đến cốt truyện nguyên tác. Trong đó, Lê Vi từng bị bịa đặt là loại phụ nữ không biết kiềm chế, nói cô sống buông thả, quan hệ lung tung.

Cũng vì vài lời đồn vô căn cứ mà cô mất hết tài nguyên, bị cư dân mạng tấn công, cuối cùng phải rút lui khỏi giới giải trí.

Dù về sau đã được làm sáng tỏ, nhưng tổn thương gây ra vẫn chẳng thể cứu vãn.

“Liên hệ người đại diện của cô ấy đi, để bên đó còn kịp chuẩn bị.”

Nghĩ một lát, Từ Thanh Dã nói thêm: 

“Đàn ông yêu nhiều thì bị nói là phong lưu, đàn bà yêu nhiều thì bị chửi là lăng loàn như vậy là quá bất công. Mà dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để giành vai, bản thân cũng chẳng phải hạng gì tốt đẹp.”

“Thông báo xong thì em theo dõi Tô Ý Thơ giúp anh. Loại người chơi ác thế này, biết đâu chính cô ta mới là quả dưa lớn.”

Từ Thanh Dã vừa gõ tên Tô Ý Thơ thì phát hiện cô là nghệ sĩ trực thuộc Khuynh Thành Điện Ảnh. Lúc này, mọi việc bắt đầu trở nên thú vị hơn rồi.

“Ừm ừm, em xử lý ngay.”

Tào Mộ An gật đầu liên tục. Thấy Từ Thanh Dã chủ động quan tâm như vậy, lòng cô cảm thấy ấm áp hẳn. 

Là con gái, cô cũng không nghĩ sâu được đến thế, không ngờ Từ Thanh Dã lại để tâm nhiều như vậy.

Âm thầm cảm động một hồi, Tào Mộ An lập tức liên hệ với người đại diện của Lê Vi.

“Không biết công ty marketing nào lại nghĩ ra được cách bẩn thỉu như thế, phá hoại danh tiếng nghệ sĩ khác để giành vai. Dù có giành được rồi, thật sự sẽ nổi bật sao?”

Từ Thanh Dã tra tiếp thông tin về Tô Ý Thơ. Cô đã vào nghề 5 năm, từng đóng không ít phim truyền hình, từ vai phụ đi lên, mãi đến hai năm trước mới lần đầu được đóng vai chính.

Từ Thanh Dã lần theo tên bộ phim, tra được một ít tin cũ. Khi ấy tình hình cũng giống hệt bây giờ: 

Ban đầu vai nữ chính đã có người, sau đó lại bị tung scandal bao nuôi, rồi bị thay vai. Cuối cùng, Tô Ý Thơ thành công thế thân, còn nữ diễn viên bị thay thì dần biến mất khỏi giới.

Những chuyện thế này không phải hiếm. Tô Ý Thơ cứ như sống dựa vào việc hút máu người khác, dùng tai tiếng của người ta làm bàn đạp để lên hạng. Càng kỳ lạ hơn, mỗi lần ra tay đều thành công.

Chung quy vẫn là do dư luận luôn mang ác ý quá nặng với nữ diễn viên.

“Nếu thật sự có năng lực, cần gì dùng mấy thủ đoạn này? Mà tai tiếng của Tô Ý Thơ cũng đâu ít. Chắc cô ta phải có nội tâm mạnh mẽ lắm mới chịu đựng được đến bây giờ. Người bình thường chắc đã sụp rồi.”

Dịch Hòa tiện tay tra vài cái, lập tức thấy đủ loại bài bôi xấu Tô Ý Thơ. Trong đó có cả ảnh cô bị mấy ông lớn ôm ấp trong tiệc rượu, nhìn qua cũng chẳng vui vẻ gì.

Ngoài ra, mối quan hệ giữa cô và mấy ông chủ lớn cũng rất mập mờ, suốt bao năm vẫn là chủ đề bàn tán mỗi khi rảnh rỗi.

“Ừm, theo những gì em tra được thì cũng chưa chắc do Tô Ý Thơ làm. Có thể là công ty đứng sau sắp đặt.”

Từ Thanh Dã bỗng nhớ đến kết cục của Lâm Hiểu Nhã trong nguyên tác, trong lòng khẽ động.

Có lẽ, chuyện của Khuynh Thành Điện Ảnh lần này có thể tìm được đột phá từ phía Tô Ý Thơ.

“Ý anh là... cô ta cũng chỉ là người bị hại?”

Dịch Hòa nhíu mày suy nghĩ. Nếu đặt Tô Ý Thơ vào vai người bị hại, thì mọi chuyện hình như cũng có thể hiểu được. 

Nhưng như vậy chẳng phải có nghĩa là Khuynh Thành Điện Ảnh làm việc quá mức khó coi rồi sao?

“Dù sao cũng chỉ là suy đoán thôi, muốn biết sự thật thì vẫn phải có bằng chứng. Ngồi rình tiếp xem sao.”

Từ Thanh Dã hơi đau đầu, nói thêm vài câu rồi trở về phòng mình. 

Dạo này anh cũng chẳng định quay lại Bích Vân Sơn Trang sớm, tránh để mỗi lần nhìn thấy cái bàn trong phòng khách, lại nhớ đến cảnh mình bị đè lên đó hôm trước.

Bình Luận (0)
Comment