Chương 60:
Từ Thanh Dã rửa mặt xong liền chui vào ổ chăn. Điện thoại nằm yên trên tủ đầu giường, không hề có động tĩnh.
Anh nghiêng đầu nhìn nó, cảm giác nó như hỏng mất rồi. Từ Thanh Dã thậm chí còn nghi ngờ không biết có phải hết tiền hay không?
Liền cầm lên kiểm tra dư tài khoản, pin đầy, sóng cũng mạnh, chẳng qua là... thật sự không có ai gửi tin nhắn hay gọi điện cho anh.
Anh nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, đang định xoay người ngủ thì sau một hồi im ắng, máy rốt cuộc cũng rung lên.
Từ Thanh Dã lập tức cầm lấy, thấy trên màn hình hiện tên “Thẩm Xác”, theo bản năng thở phào nhẹ nhõm. Anh mở tin nhắn ra xem. (Edit: anh tuiii)
Thẩm Xác: Lần này là huấn luyện khép kín, không chắc có thể dùng điện thoại. Nếu có chuyện gì thì anh tìm chị Văn. Có cơ hội cầm được máy thì em sẽ liên hệ với anh.
Từ Thanh Dã nhìn tin nhắn, ngữ khí chẳng khác gì bình thường, đến một cái icon biểu cảm cũng không có.
“Hừ, ai cần em liên lạc.”
Từ Thanh Dã càng nghĩ càng tức, tiện tay ném điện thoại sang một bên rồi quay lưng đi ngủ.
Có lẽ vì mọi chuyện hôm nay diễn ra quá bất ngờ nên anh ngủ không yên.
Trong mơ, Thẩm Xác như biến thành người khác, ép anh nằm lên bàn mà giày vò không buông.Còn anh thì chẳng khác gì miếng thịt nằm trên thớt, để mặc người kia xâu xé.
Giữa đêm, Từ Thanh Dã bừng tỉnh, trán đầy mồ hôi.
“Không đúng, anh có bệnh chắc!”
Bỗng dưng mất ngủ, Từ Thanh Dã dứt khoát ngồi dậy, mở máy tính tạo một thư mục mới, bắt đầu nghiêm túc phân tích lý do vì sao Thẩm Xác lại hôn mình.
Không lẽ chỉ vì câu “Em muốn Anh” sao? Nghe cứ như lời thoại trong mấy bộ ngôn tình thời xưa vậy!
Gần như thức trắng cả đêm, sáng sớm hôm sau, Từ Thanh Dã bước ra khỏi phòng với cặp mắt thâm quầng.
Anh ăn tạm chút gì đó rồi khoác áo, xách đồ rời khỏi nhà.
Trên đường đã bắt đầu mang không khí Tết. Đứng bên vệ đường nhìn dòng người tấp nập qua lại.
Trong lòng Từ Thanh Dã bỗng sinh ra chút cảm giác cô đơn. Suốt khoảng thời gian qua, anh luôn bận rộn.
Bận gây dựng sự nghiệp, bận chạy khắp nơi làm paparazzi, bận bị những chuyện linh tinh lấp đầy cuộc sống. Nhưng lúc này khi rảnh rỗi, anh lại đột nhiên thấy trống trải.
Đang định tìm chỗ giết thời gian, thì điện thoại trong túi vang lên.
“Hoàng ca, anh gọi em có việc gì sao?”
Từ Thanh Dã bắt máy, đầu dây bên kia là tiếng ồn ào náo nhiệt, không khí Tết rộn ràng vọng đến.
“Không có việc thì không được gọi cậu chắc? Đúng là đứa nhỏ không có lương tâm. Anh nghĩ Tết đến nơi rồi, cậu chắc một mình buồn lắm, nên gọi cậu tới nhà ăn cơm. Vợ anh đang làm sủi cảo, cậu đừng đến trễ đấy, anh gửi địa chỉ cho.”
Hoàng ca vừa thấp giọng mắng một câu, vừa quay đầu đáp lại người đang gọi mình bên kia, rồi lại tiếp tục nói với Từ Thanh Dã:
“Mau tới nha, người nhà đều dễ gần lắm, chờ cậu đến làm bao bánh chứ đừng có mơ đến ăn sẵn.”
“Dạ rồi, em tới liền.”
Từ Thanh Dã vừa đáp xong thì tin nhắn định vị cũng được gửi đến.
Trong trí nhớ, hình như anh chưa từng đến nhà Hoàng ca lần nào. Xuất phát từ phép lịch sự, anh ghé qua siêu thị mua chút quà Tết.
Tới nơi, người ra đón anh là một người phụ nữ trung niên có gương mặt rất phúc hậu. Vừa thấy Từ Thanh Dã, cô đã cười rạng rỡ, nắm lấy tay anh kéo vào nhà.
“Chị dâu, em chào chị ạ.”
Từ Thanh Dã lễ phép lên tiếng, đối phương nghe xong lại càng cười tươi hơn nữa.
“Cô còn lớn tuổi hơn cả mẹ cháu đấy, gọi là chị dâu thì sai bối phận rồi. Gọi là Lục thẩm là được.”
“Hoàng có tài cán gì, mà mỗi ngày cháu đều gọi là anh, cũng không thấy ngại.”
Lục thẩm lườm Hoàng ca đang đứng đằng xa một cái, rồi quay sang nhìn Từ Thanh Dã, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng:
“Ngồi đi, để cô làm sủi cảo cho cháu ăn. Mẹ cháu cũng thật nhẫn tâm, con ngoan thế này mà cũng đành lòng để đi xa.”
“Cô quen mẹ cháu à?”
Từ Thanh Dã hơi bất ngờ. Cậu cứ tưởng chỉ có Hoàng ca là người quen biết Từ Hồng, không ngờ cả vợ anh cũng biết.
“Cùng một thôn mà. Sau này Từ Hồng thành minh tinh rồi vẫn quyên tiền về cho làng. Chỉ tiếc ông bà ngoại cháu không có phúc hưởng, mất sớm nếu không chắc cũng được thơm lây.”
“Em đừng nhắc mấy chuyện xưa cũ đó nữa, ai nghe cũng thấy chán.”
Hoàng ca đi tới, lay tay Lục thẩm một cái. Cô không vừa ý, trừng mắt nhìn anh một cái rồi lẩm bẩm:
“Con nít thì cũng nên biết những chuyện này chứ, có gì mà không thể nói. Tiểu Dã lúc mới sinh là ai không nuôi nổi, phải đem sang nhà mình tá túc? Từ Hồng làm được bao nhiêu chuyện thế mà lại sợ người ta bàn tán à?”
“Em đừng để ý cô ấy, em ấy có thành kiến với Từ Hồng.”
Hoàng ca nhỏ giọng giải thích.
“Em có thành kiến? Câu đó mà anh cũng nói được! Chẳng lẽ nhiều năm như vậy rồi, anh còn chưa quên được người ta?”
“Đừng nói mấy chuyện này trước mặt con nít.”
Hoàng ca vội đưa tay bịt miệng vợ, kéo cô ra xa một chút. Từ Thanh Dã nhìn hai người họ cãi nhau, không kìm được khẽ bật cười.
Những chuyện ân oán đời trước, với anh bây giờ cũng chẳng khác gì mấy câu chuyện cổ tích, chỉ là bản thân không cẩn thận lại trở thành nhân vật trong đó mà thôi.
Hoàng ca có một cô con gái, xinh xắn, điềm đạm, đang làm kế hoạch ở công ty quảng cáo, không hề giống bố chút nào.
Hoàng Vãn Thư vừa về đến nhà, thấy có người lạ thì hơi sững lại, sau đó lại nhìn Từ Thanh Dã một hồi lâu.
“Nhìn gì mà dữ vậy? Đừng có thích nó đấy, nó không hợp với con đâu.”
Hoàng ca thấy con gái cứ nhìn chằm chằm Từ Thanh Dã thì lập tức cảnh giác. Dù gương mặt kia đúng là không tệ, nhưng Hoàng ca thật không muốn Từ Thanh Dã làm con rể mình.
“Ba đừng nói bậy. Con chỉ thấy cậu ấy quen mắt thôi.”
Hoàng Vãn Thư lấy điện thoại ra tra tìm một lúc, rất nhanh liền tìm được tấm ảnh từ buổi biểu diễn trước kia. Cô nhìn ảnh, rồi lại nhìn Từ Thanh Dã.
“Này là cậu đúng không? Bên cạnh là Thẩm Xác mà.”
Hoàng Vãn Thư có chút kích động. Dù Từ Thanh Dã không phải minh tinh, nhưng cũng coi như người có chút tiếng tăm trên mạng.
Chưa kể Thẩm Xác gần đây còn được phong Thị đế, giá trị tấm ảnh chụp chung giữa họ không hề nhỏ.
Từ Thanh Dã không ngờ vẫn có người nhận ra mình, đành khẽ gật đầu.
“Thẩm Xác sau khi debut vẫn còn giữ liên lạc với cậu sao? Nghe nói nhiều người nổi rồi thì hay cắt đứt với bạn cũ lắm.”
Hoàng Vãn Thư tò mò hỏi. Dạo gần đây Thẩm Xác hot đến độ phủ sóng khắp mọi nơi: quảng cáo, truyền hình, mạng xã hội, đâu đâu cũng thấy tên.
Trong công ty cô không ít người là fan ruột của Thẩm Xác, mê mệt không thôi.
“Chúng tôi vẫn như trước, em ấy không phải loại người như vậy.”
Từ Thanh Dã nói, giọng hơi chột dạ. Bọn họ… thật sự vẫn còn giống như trước kia sao?
“Ăn cơm đi, đừng hỏi lắm chuyện.” Hoàng ca chen vào.
“Biết rồi, con cũng đâu có nói bậy đâu mà.”
Hoàng Vãn Thư lè lưỡi trêu lại một câu, rồi nhanh chóng cúi đầu ăn hết phần cơm.
Sau khi ăn xong, Hoàng ca kéo Từ Thanh Dã ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách, vẻ mặt thần thần bí bí, dúi vào tay anh một chiếc USB.
“Dữ liệu liên quan đến Khuynh Thành Điện Ảnh, cậu mang về tự cân nhắc. Dù sao trong này phần lớn cũng không phải thứ gì ghê gớm.”
“Nhiều nhất là bới ra một hai cá nhân làm bia đỡ đạn, rồi lấy lý do quản lý yếu kém các kiểu để đẩy trách nhiệm. Mấy công ty lớn đều như vậy cả.”
“Anh không cho em điều tra, sao giờ lại tự đi điều tra rồi?”
Từ Thanh Dã nhận lấy USB, cảm giác trong lòng thay đổi. Anh đã không còn xem Hoàng ca là ông anh béo hay hay càm ràm trước kia nữa, mà thật sự thấy kính trọng.
“Không phải không cho, chỉ là sợ cậu tốn công vô ích, mất thời gian. Nhưng sau đó anh nghĩ lại… thật ra làm gì cũng là đang lãng phí thời gian cả thôi. Nếu đã hứng thú thì cứ làm.”
“Ngay Tết mà nghe anh nói vậy, em cảm động muốn khóc luôn. Không biết nên nói gì cho phải… Hay là vậy đi, em nhận anh làm cha nuôi nhé?”
“Như lời thoại trong bộ phim của Thẩm Xác ấy, người thân là do mình lựa chọn, đúng không? Vậy nên, em có thể chọn anh làm người thân của mình không?”
Từ Thanh Dã bỗng nghiêm túc hẳn. Từ sau khi anh xuyên đến thế giới này, Hoàng ca là người duy nhất thật lòng giúp đỡ và quan tâm anh.
Hoàng ca nghe vậy thì có phần bối rối, tay đang cầm bật lửa suýt nữa châm nhầm vào tay mình.
“Đừng đùa… anh sao làm cha nuôi của cậu được…”
“Có gì mà không được? Bao nhiêu năm nay, người chăm sóc em là anh. Nhận em làm con thì cũng đồng nghĩa có mẹ nuôi, có em gái cả nhà đầy đủ cả. Sau này Tết đến em cũng có nơi để về.”
Từ Thanh Dã nhìn quanh nhà Hoàng ca căn nhà không lớn, nhưng vô cùng ấm áp, đầy ắp không khí ngày Tết. So với căn hộ trống rỗng của anh thì dễ chịu hơn nhiều lắm.
“Anh đồng ý đi mà, đứa nhỏ đã nói đến vậy rồi, anh còn làm cao cái gì. Suốt bao nhiêu năm anh chăm sóc nó, làm cha nuôi cũng đâu có gì quá đáng.”
Lục thẩm đi tới, không nhịn được vỗ vai Hoàng ca một cái, vẻ mặt tỏ rõ bất mãn.
“Chuyện này đâu phải chuyện nhỏ...”
Hoàng ca hơi do dự. Ban đầu anh định bảo phải hỏi ý kiến Từ Hồng, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống. Mẹ con họ đã chẳng còn thân thiết, ai sống cuộc đời nấy, chẳng ai muốn làm phiền ai.
“Không có gì lớn lao cả, đừng làm mọi chuyện rối lên. Coi như anh không đồng ý, thì trong lòng em vẫn cứ xem anh như người thân.”
Từ Thanh Dã nói rất chân thành. Anh luôn cảm thấy rằng tình thân không nhất thiết phải gắn với huyết thống.
Giữa anh và Hoàng ca chẳng có quan hệ máu mủ gì, nhưng suốt những năm qua, chính Hoàng ca là người luôn ở bên anh chăm sóc, nâng đỡ.
Dù cho trước đó hơn hai mươi năm là một "Từ Thanh Dã" khác, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi sống chung, anh đã cảm nhận được sự chân thành từ con người này.
“…Được. Vậy từ nay, chúng ta là một nhà.”