Hoàng ca cung cấp toàn bộ tư liệu đều là mấy “trái dưa” của Khuynh Thành Điện Ảnh.
Phần lớn là chuyện công ty lấy danh nghĩa hoạt động thiện nguyện để ép nghệ sĩ nhận mấy hợp đồng quảng cáo vặt, diễn thương hiệu linh tinh.
Nếu nghệ sĩ không chịu đi, công ty liền lấy hợp đồng ra hăm dọa, bắt bồi thường vì vi phạm hợp đồng.
Ngoài ra còn có vài bản hợp đồng ký với nghệ sĩ khác, xét theo điều khoản thì gần như là “hợp đồng bá đạo”.
Nghệ sĩ chỉ được chia lợi nhuận 10%, lại còn phải tự chịu phần thuế, tính ra chẳng khác nào làm không công, thậm chí còn phải bù thêm.
Chuyện dẫn nữ nghệ sĩ đến gặp mấy ông chủ giàu có, uống rượu tiếp khách… cũng không ít. Tóm lại, bất kỳ loại chuyện nhơ nhớp nào có thể tưởng tượng được đều có thể thấy ở Khuynh Thành Điện Ảnh.
Giữa công ty và nghệ sĩ tranh chấp vẫn luôn tồn tại, mỗi năm đều có kiện tụng, nhưng mấy nghệ sĩ nhỏ vốn không thể đấu lại ngọn núi lớn như Khuynh Thành Điện Ảnh.
Dần dà, những chuyện như thế cứ như bốc hơi, lớp trẻ mới vào vẫn tiếp tục bị lừa. Mỗi năm công ty vẫn ký thêm vô số hợp đồng, tiếp tục chuỗi ép bức không hề gián đoạn.
Từ Thanh Dã phân loại, chỉnh lý lại tư liệu một chút, trong đầu cũng đang tính tới phương án tung mấy thứ này ra, lợi dụng dư luận để đánh vào Khuynh Thành Điện Ảnh.
Trước đây, sở dĩ Khuynh Thành Điện Ảnh có thể thoát nạn hết lần này đến lần khác, hoàn toàn là nhờ vào lợi thế thời kỳ internet chưa phát triển.
Nhưng giờ nếu bước vào cuộc chiến dư luận, thì không phải ai có tiền cũng nắm chắc phần thắng.
Anh đang tập trung xử lý công việc thì điện thoại vang lên. Nhìn qua màn hình, là cuộc gọi đến từ Chu Hùng của Hạo Hải Giải Trí.
Lần cuối cùng gặp người này cũng đã lâu lắm rồi, đến nỗi Từ Thanh Dã phải cố gắng mới nhớ ra mặt mũi ông ta.
“Thầy Từ, dạo này cậu khỏe chứ? Tôi muốn đến thăm hỏi một chút.”
Vừa nối máy, tiếng nịnh nọt của Chu Hùng đã vang lên khiến Từ Thanh Dã nổi hết da gà. Rõ ràng lần trước gặp không phải thái độ này.
“Chào ông chủ Chu, tôi vẫn ổn, chỉ là gần đây trời lạnh nên ở nhà làm việc là chính. Nếu có chuyện thì cứ tới thẳng nhà tôi là được.”
“Vậy thì làm phiền rồi, tôi sẽ tới ngay.”
Nghe được lời cho phép, Chu Hùng hớn hở cúp máy.
Bị ngắt ngang công việc, Từ Thanh Dã dứt khoát nghỉ ngơi một lát. Anh tranh thủ hỏi thăm tiến độ của hai người đang đi công tác.
Tào Mộ An theo chân Tô Ý Thơ, còn Dịch Hòa thì tham gia một sự kiện của nhãn hiệu.
Ban đầu bọn họ đều không có tên trong danh sách, nhưng Dịch Hòa là khách hàng SVIP của nhãn hiệu nên được gửi thư mời riêng.
Đôi lúc, Từ Thanh Dã cũng không khỏi cảm khái sức mạnh của đồng tiền.
Rất nhanh sau đó, cả hai đều gửi ảnh vào nhóm. Tào Mộ An chụp phía trước cổng một hội sở tư nhân, còn Dịch Hòa thì chụp bên trong hội trường, tùy tiện một bức cũng đã có vài ngôi sao lấp ló trong ảnh.
Môi trường làm việc của hai người khác biệt hoàn toàn, một trời một vực.
Tào Mộ An:
@Dịch Hòa lần sau dẫn tôi theo với, tôi cảm thấy cậu thiếu một người xách túi.
Tào Mộ An trốn trong xe sưởi ấm, ngưỡng mộ nhìn thiếu gia sống trong nhung lụa. Khoảng cách giàu nghèo giữa đồng nghiệp với nhau đôi khi cũng là một vấn đề.
Dù hiện tại cô không đến mức thiếu thốn, nhưng so với người ta có nền tảng từ gia đình thì vẫn còn thua xa.
Tào Mộ An:
@Dịch Hòa, tôi vẫn luôn quên hỏi, cậu là thiếu gia nhà nào thế?
Cô liếc nhìn ra ngoài, Tô Ý Thơ đi vào cũng khá lâu rồi, trông không giống sẽ ra ngay. Tào Mộ An quyết định tranh thủ "sờ cá" một lát.
Chắc là đang bận, một lúc sau Dịch Hòa mới trả lời.
Dịch Hòa: “Thành phố A liệu còn nhà họ Dịch thứ hai chắc? Cả tòa nhà Thành Nhảy Đông, khách sạn năm sao lần trước dẫn mấy người ở đều là tài sản nhà tôi đấy.”
“Nhưng chắc vẫn còn vài bất động sản khác nữa, tôi cũng không rõ lắm. Chuyện trong nhà tôi mặc kệ, tôi chỉ đơn thuần hưởng chia hoa hồng thôi.”
Dịch Hòa vừa gửi tin nhắn xong, nhóm trò chuyện cũng lặng xuống. Lúc này, Từ Thanh Dã nhận được tin nhắn riêng từ Tào Mộ An.
Tào Mộ An:
Ông chủ, bên mình còn tuyển thêm người không, tuyển thêm mấy người nữa được chứ? Em định mở văn phòng tình yêu đây, muốn cho bản thân một con đường thoát thân. (Edit: tới liền đi bé ơii)
Sau khi nói đùa vài câu với hai cộng sự, Chu Hùng đã tới nơi, mang theo lễ vật. Theo sau ông ta còn có một người nữa, đeo khẩu trang nên không thấy rõ mặt.
Vừa bước vào nhà, ánh mắt Chu Hùng đã không ngừng đánh giá xung quanh.
Biệt thự này giá trị không hề nhỏ, lại còn sớm đã bán hết rồi. Có thể mua được nơi này, không phải giàu thì cũng là người có địa vị. Việc Từ Thanh Dã ở đây khiến ông ta hơi bất ngờ.
“Thầy Từ đúng là giấu nghề, có nhà thế này sao không dời phòng làm việc về gần trung tâm cho tiện? Chỗ này hơi khuất quá.”
Chu Hùng đặt lễ vật xuống, sau đó giới thiệu người đi cùng:
“Chung Ấn, còn không mau cảm ơn thầy Từ. Hồi đó nhờ thầy Từ nói một câu cậu có tiềm năng, tôi mới quyết định đầu tư tài nguyên vào.”
Vừa nghe đến đây, Từ Thanh Dã mới nhớ ra người trước mặt là ai.
Chung Ấn ngoài đời trông không giống ảnh chụp lắm, có phần còn điển trai hơn. Trong ảnh, Chung Ấn vẫn còn vụng về, ngoài đời lại chững chạc hơn nhiều.
“Cảm ơn thầy Từ.”
Chung Ấn nghiêm túc cúi đầu cảm ơn, đồng thời không giấu được vẻ tò mò đánh giá Từ Thanh Dã.
Trước khi đến, Chung Ấn nghĩ Từ Thanh Dã phải là người lớn tuổi, bởi vì Chu Hùng hay mô tả theo kiểu rất thần bí.
Không ngờ người thật lại trẻ đến vậy, gương mặt tinh xảo vượt ngoài tưởng tượng. Nếu hai người đứng cạnh nhau, chắc không ai nghĩ Từ Thanh Dã không phải minh tinh.
“Không cần khách sáo như vậy, tôi có làm gì đâu. Lần này tìm tôi, chắc không phải chỉ đến đưa quà Tết thôi đâu?”
Từ Thanh Dã không quen vòng vo, hai người này đến đây rõ ràng là có chuyện.
“Gần Tết rồi, đương nhiên là thật lòng tới chúc Tết. Nhờ có cậu đề cử lần trước, tôi về liền sắp xếp công việc cho Chung Ấn, không ngờ mọi thứ lại thuận lợi đến thế. Mới tham gia vài sự kiện đã có đạo diễn để mắt.”
“Lần này vừa quay xong một bộ phim truyền hình đề tài quân đội, còn được chiếu trên đài quốc gia. Chờ đến khi phim phát sóng, Chung Ấn chắc chắn sẽ nổi lên như diều gặp gió. Tôi đến là để cảm ơn cậu, tiện thể cũng muốn hỏi thêm về định hướng phát triển tiếp theo của cậu ấy. Dĩ nhiên, quy củ tôi hiểu.”
Vừa nói, Chu Hùng vừa lấy ra một phong bao lì xì dày cộp, đưa về phía anh.
Từ Thanh Dã không đưa tay nhận mà chỉ nghiêm túc nhìn về phía Chung Ấn. Cậu trai này mang nét cứng cỏi rắn rỏi, đặc biệt phù hợp với những vai diễn quân nhân.
Quan trọng là vẻ ngoài cũng rất điển trai, cái kiểu đẹp trai mạnh mẽ đầy nam tính.
Phim đề tài quân đội tuy không phải chủ lưu, nhưng lại thắng ở sự ổn định. Hơn nữa, việc tham gia đóng phim thể loại này sẽ giúp hình tượng nghệ sĩ được nâng tầm rõ rệt.
Nếu phim truyền hình lên sóng được yêu thích, Chung Ấn hoàn toàn có thể tiếp tục tiến vào các “chiến trường” điện ảnh, đi theo hướng diễn viên thực lực.
Vừa hay, gương mặt của Chung Ấn cũng không thuộc kiểu mà mấy cô gái trẻ mê mẩn, trái lại, con trai sẽ càng dễ thấy hợp gu hơn. Cho nên Chung Ấn căn bản không cần lo lắng quá nhiều, cứ bước theo con đường này là được.
“Lộ tuyến của Chung Ấn thực ra rất đơn giản: trong giới giải trí ‘nhập ngũ’ quay lục quân, rồi đến hải quân, sau đó là không quân. Chỉ cần cậu ấy không tự gây chuyện, thì diễn mãi cũng không hết vai.”
“Nhưng nếu chỉ quay một dạng vai thế này, có hơi đơn điệu quá không?”
Chu Hùng tỏ ra lo lắng. Rất hiếm có ai chỉ đóng một thể loại, tuy lời Từ Thanh Dã nói rất có lý, nhưng ông ta vẫn muốn hỏi rõ hơn.
“Vào quân ngũ rồi thì tất nhiên cũng có thể mở rộng sang các vai khác như cảnh sát hình sự, cảnh sát đặc nhiệm, tướng quân trong phim cổ trang, hay chiến thần trong tiên hiệp.”
“Miễn là vai có thể hiện được sức mạnh nam tính thì đều hợp với cậu ấy cả. Cơ thể thì luyện thêm cho săn chắc hơn một chút là đẹp, nhưng đừng để quá lố.”
Từ Thanh Dã nghĩ ngợi một lát. Với kiểu hình như Chung Ấn, thật ra lộ trình diễn xuất có thể khá rộng, chỉ là kiểu vai này đều đòi hỏi sức bền thể lực, quay rất cực.
“Vậy thì tốt.” Chu Hùng xoa tay
“Phim truyền hình quân đội từ trước đến nay cát-xê không cao bằng phim cổ trang. Nếu muốn kiếm tiền vẫn phải đóng điện ảnh, mà Chung Ấn lại là tân binh, chưa chắc chen được vào hàng đó.”
“Ông chủ Chu, thời kỳ hoàng kim của một diễn viên là có hạn. Đừng vì tiền mà ép Chung Ấn chạy lăng xăng quay đủ loại phim rẻ tiền, làm hao mòn hết linh khí của cậu ấy.”
Từ Thanh Dã nhíu mày. Chu Hùng là kiểu người chỉ nhìn vào lợi nhuận, nhưng anh không muốn thấy một hạt giống tốt bị uổng phí.
“Tôi hiểu mà. Tôi chỉ là nói bâng quơ thôi.” Chu Hùng vội vàng giải thích.
“Tôi chắc chắn sẽ tìm kịch bản phù hợp với Chung Ấn, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không làm bậy đâu. À phải, công ty tôi vừa ký thêm mấy người mới, hay là cậu xem thử giúp tôi có ai có khả năng bạo nổi không?”
Vừa nói, ông ta vừa lấy ra mấy tấm ảnh đưa cho Từ Thanh Dã. Một cặp nam nữ có ngoại hình không tệ, nhưng Từ Thanh Dã chỉ liếc một cái đã cảm thấy không hứng thú, liên tục lười chẳng buồn nhận xét.
“Anh thật sự nghĩ tôi biết xem tướng à?” Anh buồn cười nói.
“Trước đây tôi đề cử Chung Ấn chẳng qua là vì trong giới đang thiếu kiểu diễn viên như cậu ấy, chứ đâu phải tôi vừa nhìn đã thấy cậu ấy có phong thái bất phàm hay có mệnh làm ngôi sao gì đó.”
Từ Thanh Dã cũng hơi bất đắc dĩ. Anh chỉ nhớ cái tên xuất hiện trong bản gốc, nên lấy ảnh gửi qua thôi, chứ thật ra nhìn vào cũng chẳng nhận ra được gì.
“Thì ra là vậy, tôi hơi đường đột rồi.”
Chu Hùng có chút ngại ngùng thu lại đống ảnh. Ánh mắt vô tình liếc sang bàn làm việc của Từ Thanh Dã, dù trên đó đã có đồ vật che lại, nhưng một góc giấy vẫn lộ ra bốn chữ Khuynh Thành Điện Ảnh.
“Cho tôi mạn phép hỏi một câu…cậu đang điều tra Khuynh Thành Điện Ảnh sao?”
Chu Hùng mở miệng có phần chần chừ. Khuynh Thành Điện Ảnh trong giới là một thế lực đặc biệt, tuy cũng là công ty quản lý, nhưng phần lớn mọi người đều không muốn dính vào.
Từ Thanh Dã cúi đầu nhìn lướt qua bàn, thấy một góc tài liệu đúng là lộ ra ngoài. Anh dứt khoát rút xấp tài liệu ra khỏi đống đồ, đặt lên bàn.
“Tôi chỉ tiện tay xem qua thôi.Ông chủ Chu, chẳng lẽ anh biết được nội tình gì sao?”
“Khuynh Thành Điện Ảnh xuất thân không sạch sẽ. Hồi trước bọn họ khởi nghiệp từ vũ trường, nói trắng ra là từ một tụ điểm phức tạp mà lên, cậu chắc cũng đoán được tính chất của nó rồi đó.”
“Bọn họ có chống lưng ngoài xã hội, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng đụng vào. Nếu thật sự muốn động, có thể xuống tay từ cổ đông. Không mấy người trong đó là sạch sẽ đâu. Hoặc là tra về khoản thuế, tôi dám chắc sẽ ra chuyện.”
Nhắc đến Khuynh Thành Điện Ảnh, Chu Hùng không giấu được vẻ khinh thường. Trong mắt ông ta, đó chính là loài sâu mọt trong giới giải trí, khiến thanh danh cả ngành bị kéo xuống bùn.
Trước đây, giới này không đến mức lộn xộn như bây giờ. Chính vì bọn họ làm ô uế mọi thứ, mà những người khác dù muốn giữ mình trong sạch cũng khó.
“Nếu vậy thì thôi vậy.”
Từ Thanh Dã tùy ý nói, “Tôi chỉ là một người nhỏ bé, không đấu nổi với mấy công ty lớn như thế.”
Anh vừa nói vừa tiện tay ném xấp tài liệu sang bên, bộ dạng có vẻ thật sự không mấy để tâm.
“À mà ông chủ Chu, anh có hứng thú làm một bộ kế hoạch truyền thông được thiết kế riêng từ văn phòng tôi không? Kế hoạch này làm ăn thật sự có lời đấy.”
Từ Thanh Dã mỉm cười, đưa qua một bản báo giá.
Chu Hùng nhận lấy, liếc mắt nhìn qua một lượt, nét mặt không có biến hóa gì, xem ra mức giá đưa ra cũng nằm trong phạm vi chấp nhận được.
“Chị Mã cũng làm theo gói này đúng không?”
“Của cô ấy thì phức tạp hơn một chút. Dù sao Tô Tử Du có sẵn lượng fan nền tảng, danh tiếng cao hơn, nên kế hoạch truyền thông phải đầu tư kỹ hơn. Còn bên anh, nếu chỉ cần một gói tuyên truyền cơ bản thì là đủ.”
“Vậy thì làm luôn một gói đi. Tranh thủ để Chung Ấn nhà tôi cũng có thể sớm dùng được mấy hạng mục truyền thông nâng cao.”
Chu Hùng cũng không quanh co, trực tiếp ký hợp đồng một năm. Từ Thanh Dã cùng ông ta ký xong, sau đó bắt tay với Chung Ấn.
Anh luôn rất tôn trọng nghệ sĩ, tất cả các phương án truyền thông đều sẽ thông qua sự đồng ý của người trong cuộc.
Nói chuyện xong thì cũng gần tới giờ cơm tối. Từ Thanh Dã giữ hai người lại ăn cơm, chỉ tiếc tay nghề nấu nướng của anh không tốt, đành phải gọi cơm hộp.