Chương 63:
Phòng làm việc của Từ Thanh Dã luôn chú trọng công bằng, ông chủ và nhân viên đều bình đẳng, nên bất cứ việc gì cũng đưa ra bỏ phiếu.
Vì vậy, chuyện thiếu gia Dịch Hòa mạnh mẽ “đột kích” Khuynh Thành Điện Ảnh liền được quyết định với ưu thế hai phiếu so với một.
Dịch Hòa hơi hối hận vì trước đây rảnh rỗi lên mạng tám chuyện với Từ Thanh Dã, nếu không tám chuyện thì giờ cũng chẳng đến đây.
“Giết em đi, chết trong tay các người còn sảng khoái hơn.”
Dịch Hòa ôm đầu. Chuyện này mà trong nhà chưa biết thì còn đỡ, chứ nếu cuối cùng truyền tới tai bọn họ, chắc chắn cậu sẽ chẳng có kết cục tốt.
“Đừng bi quan thế, chuyện này cũng không nghiêm trọng đến vậy.”
Từ Thanh Dã vỗ nhẹ cánh tay Dịch Hòa, xem như an ủi.
“Thành Nhảy Đông vốn dĩ chưa từng mời người phát ngôn, lấy cớ này thì chắc chắn không xong. Hơn nữa lý do chúng ta đưa ra phải thật sự hợp lý, nếu không sẽ dễ khiến đối phương nghi ngờ. Việc này để em nghiên cứu thêm đã.”
Dịch Hòa không từ chối được, đành nhận mệnh. Dù sao làm việc vẫn phải có quy trình, không thể cứ thế mà lao vào.
Dịch Hoà gọi điện cho trợ lý của anh trai, hỏi gần đây có dự án nào cần nghệ sĩ hay không. Chẳng bao lâu sau, bên kia đã gửi một đống tài liệu tới.
Dịch gia kinh doanh lớn, nhu cầu mời minh tinh cũng không ít. Dù thương trường không cần người phát ngôn, nhưng một số nhãn hiệu con lại cần.
Dịch Hòa xem qua, chọn một nhãn hàng thời trang, rồi lại gọi cho trợ lý, nói rõ nhu cầu để nhờ liên hệ giúp.
“Làm ơn đó, Vương ca, đừng nói với anh trai tôi, lần này tôi thật sự làm việc đàng hoàng.”
Dịch Hòa nói khẽ, sợ bị hai người ngồi bên cạnh nghe thấy.
Đầu dây bên kia, trợ lý hơi khó xử, liếc nhìn về phía anh trai Dịch Hòa đang ngồi trước bàn làm việc. Anh trai gật nhẹ, trợ lý lúc này mới thở phào, lên tiếng qua điện thoại:
“Được, tôi sẽ giúp cậu xử lý. Khi nào xong sẽ báo lại.”
“Cảm ơn Vương ca, hôm nào tôi mời anh ăn cơm.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Dịch Hòa thở phào, lập tức cảm ơn rối rít.
“Hai ngày nữa chờ công ty thông báo là chúng ta có thể đi.”
Dịch Hòa báo lại tiến độ cho Từ Thanh Dã, cả anh và Tào Mộ An lập tức vỗ tay tán thưởng.
“Có điều… chúng ta cả ba đều từng tới Khuynh Thành Điện Ảnh, liệu có bị nhận ra không?”
Nụ cười của Dịch Hòa chợt khựng lại.
“Không sao đâu. Mỗi ngày họ phỏng vấn nhiều người như vậy, sẽ chẳng ai nhớ rõ chúng ta. Hơn nữa Khuynh Thành Điện Ảnh lớn thế, phân công rõ ràng, không dễ gặp người quen.”
Từ Thanh Dã không để tâm chuyện này. Đến lúc đó chỉ cần giúp Dịch Hòa “đóng gói” lại một chút, biến thành hình tượng tinh anh theo phong cách phương Nam, thì ai mà nhận ra nổi cậu chứ.
“Cũng đúng, vậy cứ thế trước đã.”
Dịch Hòa cũng không giãy giụa nữa, Từ Thanh Dã nói gì thì cứ thế mà làm. Đến lúc đó dù có bị nhận ra thì chết cũng không thừa nhận là được.
Việc liên hệ người phát ngôn vốn do bộ phận kinh doanh phụ trách, quy trình phê duyệt của công ty lớn lại mất khá nhiều thời gian. Thêm nữa đang là dịp cuối năm, việc vặt chất đống, nên chuyện này tạm thời bị gác lại.
Gần đây, Từ Thanh Dã nhận được không ít cuộc điện thoại chúc Tết, không ngờ đã tích lũy kha khá khách hàng trong giới giải trí. Anh mở máy tính, ghi chú lại tình hình của vài người.
Tô Tử Du đang quay phim, dự kiến sang năm sẽ đóng máy. Sau đó, chắc chắn có thể nổi bật hơn, chỉ cần tiếp tục nhận thêm vài vai nam chính tốt là có thể củng cố vị trí.
Về phía bạn trai của Tô Tử Du, hiện tại chỉ duy trì công việc nhờ fan, hợp tác chưa sâu.
Tên Thẩm Tinh được Từ Thanh Dã đánh dấu, anh quay sang gọi Tào Mộ An:
“Mấy hôm nay bận quá, quên mất phải chú ý tình hình bên Thẩm Tinh. Số liệu thế nào?”
“Bên Thẩm Tinh rất ổn. Sau khi chương trình bắt đầu phát sóng trực tiếp, số liệu của cô ấy tăng đều, lại toàn là đánh giá tích cực. Lên hot search nhiều lần, từ khóa đều liên quan đến ‘có năng lực’, ‘tốt bụng’, ‘khéo léo’…”
“Những mục tìm kiếm tiêu cực trước đây đều đã bị thay thế. Giờ tìm ‘Thẩm Tinh’ là toàn thông tin mới nhất. Số liệu chính thức của chương trình cũng rất khả quan, đã thêm vài hợp đồng quảng cáo, có tiềm năng trở thành chương trình hàng đầu.”
Tào Mộ An nhìn bản ghi chép, lần lượt báo cáo cho Từ Thanh Dã. Theo cô, sau chương trình tạp kỹ lần này, Thẩm Tinh chắc chắn sẽ nhận được những vai diễn khá tốt.Chỉ là chưa rõ với hướng phát triển của cô thì đây là điều tốt hay xấu.
Hình tượng ác nữ tuy không đẹp, nhưng ít ra không lo thiếu đất diễn. Còn nếu đổi sang lĩnh vực khác, gần như phải bắt đầu lại từ đầu. Không biết con đường chưa từng đi này có rực rỡ như kỳ vọng hay không.
Tào Mộ An thấy mình hơi đa sầu đa cảm, bèn mở nhạc lên nghe. Gần đây cô mê một tài khoản ca hát, dù giọng hát hơi khô cứng nhưng vẫn bị cô ép mình nghe đến mức cảm thấy… cũng dễ nghe.
Khuynh Thành Điện Ảnh
Phòng kinh doanh vừa liên hệ với người đại diện của Tô Ý Thơ, đề nghị bàn về một hợp đồng đại ngôn. Bên kia nghe nói là dự án của Dịch thị, liền lập tức đồng ý.
“Trang điểm chỉnh tề vào, hai hôm nữa tôi dẫn cô đi gặp một người. Cô phải thể hiện cho tốt, cố mà giành lấy hợp đồng này.”
Người đại diện cúp máy, nụ cười lập tức biến mất, nhìn Tô Ý Thơ đầy mất kiên nhẫn. Khuôn mặt Tô Ý Thơ ủ rũ, chẳng có chút sức sống.
“Tôi không muốn đi… thật sự không muốn… không thể tha cho tôi sao?”
Nghe đến việc phải đi gặp người, dự tiệc… toàn thân Tô Ý Thơ đã bắt đầu run lên.
“Lần này là hợp đồng đại ngôn đàng hoàng, thương hiệu ở khu vực thành thị. Không biết họ coi trọng cô ở điểm nào, nhưng cô chắc hiểu rõ mình nên thể hiện thế nào. Muốn được giải thoát thì kiếm đủ tiền cho công ty trước đã, đến lúc đó họ sẽ thả cô đi.”
Người đại diện liếc cô một cái đầy chán ghét, rồi gọi điện cho chuyên viên trang điểm:
“Trang điểm cho cô ta tử tế vào, đừng để dọa khách hàng chạy mất.”
Chuyên viên trang điểm nhìn Tô Ý Thơ, ánh mắt lạnh nhạt. Cô gật đầu, rồi dẫn Tô Ý Thơ ra ngoài.
Khuynh Thành Điện Ảnh cao vút giữa mây, bên trong trang trí lộng lẫy vô cùng. Chỉ là, vẻ xa hoa ấy rốt cuộc thấm bao nhiêu máu và nước mắt, e rằng chẳng ai tính nổi.
Địa điểm gặp mặt được hẹn ở một nhà hàng gia đình. Tào Mộ An đóng vai trợ lý đi cùng, còn Từ Thanh Dã lần này chỉ làm… tài xế.
Hôm nay, Dịch Hòa mặc một bộ vest chỉnh tề, tóc cũng chải chuốt ra dáng người lớn. Trước khi ra cửa, Dịch Hoà đứng trước gương thật lâu, nhìn kiểu gì cũng thấy… ngượng ngùng.
“Người làm ăn sao cứ phải mặc thế này, khó chịu chết được.”
“Cậu mặc vậy siêu soái nhé, suýt nữa tôi không nhận ra.”
Tào Mộ An hôm nay cũng diện đồ công sở, nhưng quần áo của cô là mua đại, chẳng so được với bộ vest cao cấp của Dịch Hòa. Vest vừa khoác lên người, khí chất liền khác hẳn, toát ra dáng vẻ tinh anh, đúng chuẩn “bá tổng”.
“Đi thôi, hôm nay chuẩn bị cho bá tổng đi Maybach. Anh làm tiểu đệ, ra lấy xe trước.”
Dịch Hòa vuốt tóc, lập tức nhập vai. Bá tổng thì học theo anh trai là được: nói năng phải oai, chuyện đơn giản biến thành phức tạp, một người làm được thì chia cho ba người làm.Như vậy mới thể hiện được khí thế không giống người thường.
Từ Thanh Dã lái xe. Còn chưa tới 1km nữa là đến nơi, anh liếc qua gương chiếu hậu: hai người phía sau ăn mặc chỉnh tề, ngồi ngay ngắn… nhưng lại đang nghiêm túc bấm điện thoại, chẳng thấy tí khí chất tinh anh nào.
“Hai người lát nữa tùy cơ ứng biến, đừng làm loạn.”
“Biết rồi, anh lắm lời quá.”
Dịch Hòa ngẩng lên liếc anh một cái, khẽ phẩy tay, ngay lập tức toát ra khí thế bá tổng khiến người ta khó ưa.
Người đại diện dẫn Tô Ý Thơ đến sớm, ngồi trong phòng riêng. Ông ta thầm đánh giá, căn phòng này chắc chắn không rẻ.
Cẩn thận hỏi nhân viên phục vụ về mức tiêu tối thiểu, kết quả được trả lời: ở đây chỉ khách SVIP mới được đặt, giá đều tính gộp trực tiếp, không có con số cụ thể.
Nghe vậy, người đại diện yên tâm hơn, thân phận đối phương e rằng còn cao hơn ông tưởng. Nếu Tô Ý Thơ tiếp cận được một đại lão như vậy, cũng không tệ.
Ông bắt đầu suy đoán. Khi phòng kinh doanh bên Thành Nhảy Đông gọi điện, giọng điệu có chút vòng vo, nói là có một vị lãnh đạo đặc biệt thích Tô Ý Thơ, muốn gặp để trò chuyện.
Nghe câu từ ẩn ý như vậy, người đại diện tất nhiên hiểu rõ.
Hai người chờ hơn hai mươi phút thì cửa phòng mở ra. Dịch Hòa và Tào Mộ An bước vào, một trước một sau. Người đại diện hơi sững người, đối phương trẻ hơn ông tưởng rất nhiều.
Người đại diện lén đánh giá Dịch Hòa bảy phần là diện mạo, ba phần nhờ trang điểm, hợp lại thành mười phần soái khí. Anh ta cao ráo, mặc vest trông càng thêm đĩnh đạc. Cằm hơi hất lên, dáng vẻ bề trên đầy đủ.
Bước vào phòng riêng, anh chỉ liếc qua hai người một cái rồi đi thẳng đến ghế chủ tọa ngồi xuống, trợ lý đi phía sau thì đứng nghiêng bên, không nhập bàn.
“Có chút kẹt xe nên tôi tới muộn. Mời ngồi, đồ ăn bên bếp đã chuẩn bị xong, sẽ mang ra ngay, không cần lo.”
Dịch Hòa ra hiệu mời họ ngồi. Người đại diện khẽ kéo Tô Ý Thơ lại gần. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy liền màu trắng, trông thanh thuần, dễ mến, chỉ là cổ áo hơi thấp, có vẻ cố ý.
Tô Ý Thơ dường như không thích bộ đồ này, vừa ngồi xuống liền dùng tay che ngực. Khuôn mặt cô vô cảm, ngồi đó như thể mọi chuyện hôm nay chẳng liên quan gì đến mình.
“Tô tiểu thư hình như không được vui lắm.”
Dịch Hòa đưa mắt nhìn sang, giả bộ nhíu mày.
Người đại diện vội cười xòa, đưa tay đẩy nhẹ cô một cái. Tô Ý Thơ bị đẩy nhưng chẳng phản ứng gì, chỉ khẽ chỉnh lại mái tóc.
“Nàng chỉ là hơi căng thẳng thôi, tính cách cũng khá rụt rè. Quen rồi sẽ không như vậy. Sau này có thể thường xuyên gặp mặt.”
“Tôi còn tưởng Tô tiểu thư không có hứng thú ăn cơm cùng tôi, xem ra là tôi hiểu nhầm.”
Dịch Hòa mỉm cười, ra vẻ rất phong độ. Tô Ý Thơ ngẩng lên nhìn anh một cái, ngay sau đó lại cúi đầu, tiếp tục im lặng. Không khí trong phòng hơi gượng gạo, may mà đồ ăn nhanh chóng được mang lên.
Ăn được một lúc, người đại diện không nhịn được nữa, liền hỏi thẳng về chuyện đại ngôn. Dù sao mục đích chính hôm nay của ông là bàn hợp đồng, còn điều kiện thế nào thì phải xem thái độ đối phương.
“Trước đây công ty các anh có gọi cho tôi, nói muốn bàn chuyện đại ngôn. Không biết cụ thể hợp đồng ra sao? Hiện tại lịch trình của Tô Ý Thơ khá kín, nếu muốn phối hợp thì nên chuẩn bị trước.”
“Hợp đồng thì không cần vội. Trước khi bàn chính thức, tôi muốn được nói chuyện riêng với Tô tiểu thư. Tôi là fan điện ảnh của cô ấy, đã thích từ lâu rồi.”
Dịch Hòa đan tay chống cằm, cố tình để lộ chút vẻ “dầu mỡ”, ánh mắt nhìn thẳng, như muốn dán lên người Tô Ý Thơ. Đây chính là kiểu đáng khinh nhất mà Dịch Hoà có thể diễn ra.