Người đại diện gần như lập tức hiểu ý, cười tủm tỉm đứng dậy, đẩy Tô Ý Thơ về phía Dịch Hòa. Cô loạng choạng, suýt ngã vào lòng anh.
“Tiểu Tô, em ngoan ngoãn nói chuyện với tổng giám đốc. Anh ra ngoài chờ, nhớ giữ thái độ tốt một chút.”
Nói xong, người đại diện lập tức bước ra ngoài. Tào Mộ An cũng đi theo, vừa ra khỏi cửa liền thuận tay khóa lại.
Nghe tiếng khóa cửa “tách” một cái, người đại diện khẽ chửi thầm:
“Mấy bà tổng, toàn một dạng đáng khinh. Thấy phụ nữ là chảy dãi.”
Khóa cửa xong, Tào Mộ An quay lại phòng riêng. Cô còn chưa kịp mở lời thì Tô Ý Thơ im lặng nãy giờ đã lên tiếng trước:
“Các người là ai? Không phải thực sự tới bàn chuyện đại ngôn chứ? Tốn công sức lớn như vậy để tìm tôi, rốt cuộc muốn gì?”
Người đại diện vừa rời đi, Dịch Hòa liền đỡ cô ngồi dậy.
Ánh mắt Dịch Hoà nhanh chóng tránh đi, gương mặt hơi đỏ, trông có chút lúng túng.Chẳng còn chút dáng vẻ “đáng khinh” như lúc mới vào.
Tô Ý Thơ đã lăn lộn trong giới này nhiều năm, nhìn người chuẩn xác. Ai ôm trong lòng những suy nghĩ bẩn thỉu, cô chỉ cần liếc mắt là biết.
“Sao cô biết tôi không phải đến để bàn đại ngôn? Chẳng lẽ tôi không thể thật sự coi trọng cô sao? Dù sao thì… cô cũng rất đẹp.”
Dịch Hòa tò mò nhìn người trước mặt. Tô Ý Thơ đẹp theo kiểu tiểu thư khuê các trong phim cổ trang, làn da trắng mịn, đôi mắt to như mắt nai.
Chỉ là khí chất hơi u buồn, thoáng mang vẻ héo mòn, lại khiến người ta thương xót. Nhiều đàn ông thích kiểu phụ nữ này.
Nhưng lúc này, ánh mắt Tô Ý Thơ nhìn Dịch Hòa lại sáng rõ, như thể người phụ nữ trầm mặc khi nãy không hề tồn tại.
“Anh khác những người đàn ông kia. Trong mắt anh không có d*c v*ng. Tôi cảm nhận được thiện ý từ anh. Lúc mới bước vào, ánh mắt anh nhìn tôi mang theo thương hại.”
Cô khẽ cười, nụ cười mang vị chua xót. “Thương hại” từ này đặt lên chính mình, nghe sao chẳng dễ chịu.
“Tôi diễn chưa tốt sao? Tôi nghĩ mình đã đủ đáng khinh rồi.”
“Dáng vẻ thì đúng là đáng khinh, nhưng ánh mắt lại quá sạch. Vậy các người tìm tôi rốt cuộc để làm gì?”
Tô Ý Thơ khẽ lắc đầu. Trong mắt cô, Dịch Hòa vẫn quá trẻ, chưa từng thực sự thấy những gương mặt thật sự tàn nhẫn. Ít nhất, tình cảnh hiện tại còn xa mới chạm tới mức đó.
“Chuyện đại ngôn thật ra là có thật. Nhưng có ký hợp đồng hay không thì phải xem cô có hợp tác với bọn tôi không.”
Tào Mộ An vừa nói vừa bước đến, nắm lấy cánh tay Tô Ý Thơ. Cô lấy một chiếc khăn lông ấm, nhẹ nhàng chà lên da đối phương.
Phấn nền bị lau đi, để lộ những vết bầm tím loang lổ.
“Những vết thương này… là do người của Khuynh Thành Điện Ảnh đánh sao?”
Lại cúi xuống nhìn gần hơn, những vết tím bầm trên người Tô Ý Thơ càng khiến người ta thấy lạnh sống lưng chỗ xanh, chỗ tím, chỗ đỏ sậm.
“Đánh tôi thì nhiều lắm, vừa có người của công ty, vừa có những khách hàng kia. Tất cả bọn họ đều là b**n th**, thích nghe phụ nữ kêu thảm thiết mới hứng lên.”
“Mỗi lần tôi cố chịu đựng không kêu, thì bọn họ lại càng ra tay mạnh hơn. Có lúc dùng dây lưng, có lúc dùng khăn… nói chung, ai cũng có ‘sở thích’ riêng.”
Tô Ý Thơ nói nhẹ như gió thoảng, tựa hồ đó chỉ là chuyện nhỏ không đáng để bận tâm. Nhưng rơi vào tai Dịch Hòa và Tào Mộ An những lời ấy như tiếng sấm.
Khiến cả hai không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc cô đã trải qua những gì, mà có thể thản nhiên phơi bày vết sẹo của mình như thế.
“Bọn họ đối xử với cô như vậy, cô chưa từng nghĩ đến việc phản kháng sao? Hoàn toàn có thể tố cáo họ mà.”
Tào Mộ An thật sự không hiểu, tại sao Tô Ý Thơ vẫn còn ở lại Khuynh Thành Điện Ảnh.
“Phản kháng à? Tôi đã thử rồi, kết quả chỉ là bị đánh thảm hơn. Hai năm đầu mới vào công ty, tôi thực sự rất vui. Công ty cho tôi nhiều tài nguyên, từ một tân binh nhanh chóng lên hàng nhị, tam tuyến, bắt đầu được đóng vai nữ chính, từng bước tiến gần ước mơ của mình.”
“Có một năm, công ty giao cho tôi một bộ phim và kèm theo một bản hợp đồng đánh cược: chỉ cần tôi hoàn thành điều kiện trong hợp đồng, tôi không chỉ nhận được một khoản tiền lớn mà còn có cơ hội vươn lên hàng đầu, công ty sẽ dành cho tôi những tài nguyên tốt nhất.
Khi đó tôi còn trẻ, bị danh lợi làm mờ mắt, hoàn toàn không nghĩ tới bản hợp đồng kia sẽ mang đến tai họa thế nào.”
Tô Ý Thơ cười tự giễu. Một khi người ta đã cố tình bày bẫy, thì gần như chẳng thể tránh khỏi.
“Tôi thua trong vụ đánh cược ấy, nợ công ty một khoản tiền khổng lồ. Từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục. Tôi đã nghĩ tới việc bỏ trốn, nghĩ tới việc báo cảnh sát… nhưng hoàn toàn không thể thoát.”
“Công ty nắm hợp đồng do chính tay tôi ký, số tiền vi phạm hợp đồng lớn đến mức tôi chỉ có thể làm việc ngày qua ngày để trả nợ, mà nợ thì không bao giờ hết. Tôi giống như sống trong địa ngục.”
“Nếu tôi cho cô một khoản tiền để trả nợ công ty thì sao? Như vậy cô có thể rời đi không?”
Dịch Hòa buột miệng, Tào Mộ An muốn ngăn cũng không kịp. Anh hoàn toàn không biết đối phương nợ bao nhiêu, tùy tiện nói ra lời đó, lỡ không làm được thì sao.
Hơn nữa, họ đến đây là để điều tra, đâu phải làm từ thiện. Đại thiếu gia này sao bỗng dưng thiện tâm quá mức như vậy!
“Vô ích thôi. Không phải chưa từng có ai trả tiền giúp, nhưng công ty luôn có chiêu sau. Anh trả xong một khoản, họ sẽ lôi ra thêm những hợp đồng khác mà tôi từng ký toàn là những điều khoản quay phim, chụp ảnh mang tính chất nhạy cảm.”
“Hoặc là tiếp tục đóng, hoặc tiếp tục bồi thường. Trong tay họ còn giữ rất nhiều hình ảnh, video của chúng tôi. Nếu thực sự rời đi, họ sẽ hủy hoại chúng tôi hoàn toàn.”
“Chúng tôi vẫn luôn điều tra Khuynh Thành Điện Ảnh. Tìm cô là vì nhìn thấy những vết thương trên người cô, muốn nhờ cô làm chứng. Chúng tôi không dám tùy tiện công khai, chỉ sợ cô vì chúng tôi mà bị thương thêm. Không biết cô có thể phối hợp cùng chúng tôi không?”
Tào Mộ An nhìn Tô Ý Thơ đầy xót xa, tiến lên ôm nhẹ cô. Mấy năm nay rốt cuộc cô đã trải qua những gì? Nhìn những vết thương trên người cũng đủ hiểu, toàn là ác mộng.
“Ha ha ha… Các người đừng ngây thơ. Các người nghĩ chuyện của Khuynh Thành Điện Ảnh không ai biết sao? Chỉ là ai cũng chọn nhắm mắt làm ngơ thôi. Nghe tôi một câu, dừng lại đi. Các người không đấu lại đâu. Đừng phí tâm vì tôi, dù sao đời tôi cũng đã như thế này rồi.”
Tô Ý Thơ đẩy Tào Mộ An ra, khẽ lắc đầu nhìn cả hai. Mấy năm nay, không phải không có người muốn làm anh hùng, chỉ tiếc tên tuổi chưa kịp vang đã biến mất không dấu vết.
Hai người này trông có vẻ là người tốt, nhưng cô không muốn họ bị liên lụy vì mình.
“Thời gian cũng sắp rồi, gọi người vào đi, nếu không hắn sẽ nghi ngờ.”
Tô Ý Thơ quay lại chỗ ngồi, đưa tay làm rối tóc, cuối cùng còn lau bớt son môi, thoạt nhìn như trong phòng này vừa xảy ra chuyện gì đó mờ ám.
“Mới mười phút thôi, lúc này mở cửa sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu chủ. Đợi thêm chút nữa, chúng ta có thể nói chuyện thêm.”
Tào Mộ An liếc đồng hồ, rồi ngồi xuống cạnh Tô Ý Thơ. Chuyện cô có đồng ý hợp tác hay không, Tào Mộ An không gặng hỏi, chỉ thuận miệng trò chuyện cùng cô.
Dịch Hòa ngồi bên cạnh, sắc mặt khó coi. Cả buổi tối anh cảm giác mình giống một công cụ sống.
Khi thời gian đã vừa đủ, Tào Mộ An đứng dậy, đưa tay kéo áo sơ mi của Dịch Hòa, cố tình cởi vài chiếc cúc. Sau đó, cô bấm nhẹ lên cổ anh vài cái, để lại những vệt đỏ nhạt.
“Cậu làm gì vậy! Áo sơ mi của tôi rất đắt đấy!”
Dịch Hòa giật mình. Tối nay Dịch Hoà cảm thấy đã đủ ấm ức, giờ còn phải hy sinh một chiếc áo sơ mi nữa.
“Diễn thì phải làm cho tròn vai. Sau này cậu đòi ông chủ trả tiền là được. Cậu ăn mặc chỉnh tề thế này thì giống ai vừa ‘làm gì’ xong chứ.”
Nói xong, Tào Mộ An quay sang nhìn Tô Ý Thơ:
“Nếu cần giúp đỡ, cứ tìm chúng tôi bất cứ lúc nào.”
Bận rộn cả đêm cũng không phải vô ích. Ngồi trên xe, Tào Mộ An mở đoạn ghi âm trộm được cho Từ Thanh Dã nghe. Nghe xong, anh chau mày tình tiết này rất quen.
Trong nguyên tác, Lâm Hiểu Nhã cũng bị thiết kế rơi vào bẫy như vậy, từng bước sa lầy, cuối cùng lựa chọn kết thúc chính mình.
“Có vẻ Tô Ý Thơ vẫn còn nhiều băn khoăn. Cứ giữ liên lạc, khiến cô ấy tin tưởng chúng ta hơn.”
Từ Thanh Dã nói, rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ. Thành phố đêm nay rực rỡ ánh đèn, như một “Bất Dạ Thành” tráng lệ. Nhưng chẳng ai biết, trong bóng tối kia còn ẩn giấu bao nhiêu vực sâu.
(Bất dạ thành” (不夜城) : nghĩa là “thành phố không đêm” chỉ một nơi luôn sáng đèn, nhộn nhịp suốt đêm, không ngủ nghỉ. Thường dùng để gọi những thành phố sầm uất, hoạt động cả ngày lẫn đêm như Thượng Hải, Las Vegas, Tokyo….)
“Về nhà nghỉ ngơi đi. Lần này, đại ngôn cứ để cô ấy làm. Haizz… đi làm như kiểu cho không.”
Dịch Hòa từ lúc lên xe vẫn im lặng. Tận tai nghe Tô Ý Thơ kể một lần, rồi lại nghe lại trong ghi âm, trong lòng như bị đè nén đến nghẹt thở.
Dịch Hoà nói rất chung chung, nhưng không dám nghĩ sâu hơn, làm sao lại có người bị hủy hoại đến mức đó.
“Hơi khó chịu một chút cũng được, đừng để ảnh hưởng cảm xúc. Việc của chúng ta là lôi thứ u ác tính này ra ngoài ánh sáng. Giữ tinh thần để tiếp tục. Và nhớ duy trì liên lạc với Tô Ý Thơ.”
Từ Thanh Dã vỗ mạnh vai Dịch Hòa. Làm nghề này, đôi khi không thể quá cảm tính.
“Ai khó chịu chứ, em chỉ… có chút cảm khái thôi.”
Dịch Hòa mạnh miệng, chỉnh lại quần áo, nổ máy xe và nhanh chóng rời đi. Suốt quãng đường, cả ba đều trầm mặc.
Nếu tối nay có paparazzi vô lương tâm, đoạn ghi âm này đủ khiến họ leo thẳng lên hot search. Nhưng làm vậy, Tô Ý Thơ sẽ bị đẩy vào tâm bão dư luận. Họ chưa có phương án bảo vệ cô, chỉ có thể để mặc cô đứng giữa vòng xoáy.
Có những lúc, thế giới này thật bất công rõ ràng là người bị hại, nhưng lại phải hứng chịu nhiều nhất sự chỉ trích. Đưa câu chuyện ra ánh sáng, đôi khi chỉ khiến vết thương thêm sâu.
“Anh Tiểu Dã, chúng ta làm việc có lương tâm thế này, công ty liệu có phá sản không?”
Tiếng nhạc trong xe vang lên, là một bài có tiết tấu mạnh mẽ. Âm lượng hơi lớn, khiến giọng Tào Mộ An bị lẫn vào giai điệu, nghe không rõ ràng.
Từ Thanh Dã nghe rất rõ.
“Em còn nhớ lý do ban đầu mình chọn làm nghề này không? Chúng ta chỉ cần vạch trần sự thật, rồi ngồi ‘ăn dưa’ là được. Kiếm tiền chỉ là chuyện tiện tay. Lần này không kiếm được thì lần sau kiếm, cùng lắm thì em đi làm thuê cũng được.”
“Muốn đi thì anh đi, anh làm công nuôi tụi em. Miễn sao trả lương đúng hạn, chậm một giờ cũng không được.”
Tào Mộ An trừng mắt lườm Từ Thanh Dã, mệt cho anh nghĩ ra được mấy câu này.
“Ừ, anh vẫn còn mấy hợp đồng chụp hình cho tiệc cuối năm trước, đủ để trả lương cho em.”
Từ Thanh Dã gật đầu. Thực ra, vẫn còn một cách kiếm tiền nữa, đem đoạn ghi âm bán cho Khuynh Thành Điện Ảnh để lấy một khoản phong tỏa tin tức.
Nhưng làm vậy chẳng khác nào hại Tô Ý Thơ. Anh hoàn toàn không biết, khi nắm được những ghi âm này, công ty sẽ đối xử với cô thế nào.
Vì thế, khi chưa có sự chuẩn bị hoàn hảo, bọn họ chỉ có thể án binh bất động.
Về đến nhà đã khuya, Từ Thanh Dã nằm xuống sofa nghỉ ngơi. Điện thoại sáng lên, báo có tin nhắn mới.
Thẩm Xác: Ngủ chưa? Có thể gọi cho anh không?