Chương 65:
Từ Thanh Dã thấy màn hình điện thoại sáng lên, liền thuận tay cầm lên xem. Thấy nội dung tin nhắn, anh hơi do dự.
Kể từ lần Thẩm Xác bất ngờ hôn anh, cũng đã vài ngày trôi qua. Trong khoảng thời gian này, Từ Thanh Dã cố gắng không nghĩ về chuyện đó.
Mà Thẩm Xác cũng chỉ gửi cho anh vài tin nhắn trao đổi công việc như bình thường, khiến anh có cảm giác như nụ hôn kia chưa từng xảy ra.
Lần này lại đột nhiên muốn trò chuyện, anh không chắc mình có thể giữ được bình tĩnh hay không.
Đang do dự thì điện thoại đã đổ chuông. Thẩm Xác vốn là kiểu ngoài mặt lịch sự, chuyện gì cũng hỏi ý kiến trước, nhưng thật ra chẳng bao giờ đợi câu trả lời, mà cứ làm theo ý mình.
Trước đây, Từ Thanh Dã vẫn nghĩ Thẩm Xác ngoan ngoãn, nhưng rõ ràng anh đã đánh giá sai. Hoặc là Thẩm Xác diễn quá đạt, che giấu rất kỹ tính cách bá đạo trong xương.
Chuông điện thoại vẫn vang. Do dự một chút, cuối cùng Từ Thanh Dã vẫn nhận máy. Anh không biết Thẩm Xác đang bận huấn luyện kiểu gì, mà mấy ngày nay gần như biến mất.
Có lẽ cơ hội trò chuyện lần này cũng không dễ gì có được. Nếu không nghe, liệu Thẩm Xác có buồn không?
Kết nối được rồi, nhưng Từ Thanh Dã không vội lên tiếng. Bên kia cũng im lặng. Khoảng một phút sau, Thẩm Xác mới mở miệng:
“Đài Hồng Quả tổ chức tiệc cuối năm, anh sẽ đi chứ?”
Giọng điệu bình tĩnh, câu hỏi cũng bình thường. Từ Thanh Dã nghe xong liền thầm thở phào, may mắn không phải là chuyện tình cảm hay mấy câu kiểu “yêu hay không yêu”. Những thứ đó, anh thật sự không biết trả lời thế nào.
“Đi chứ. Nhận thêm vài buổi chụp hình lớn, chủ yếu là để gặp em.”
Từ Thanh Dã đáp. Dù sao vé mời cũng do Thẩm Xác gửi, anh nể mặt một chút.
“Ừ, em sẽ cố gắng biểu diễn thật tốt. Đến lúc đó gặp nhau, có vài lời muốn nói với anh.”
Giọng Thẩm Xác mang theo ý cười, nghe như rất hài lòng với câu trả lời của Từ Thanh Dã.
“Đến lúc đó hãy nói. Ngày đó chắc anh sẽ rất bận, em cũng bận. Anh nhận tám, chín buổi chụp hình lớn, muốn xem hết chương trình mới xong.”
“Em sẽ chờ anh. Khuya rồi, ngủ sớm đi, đừng thức khuya quá.”
“Ừ, em cũng ngủ sớm đi.”
Từ Thanh Dã nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, rồi lập tức mở lịch vạn niên xem. Còn 33 ngày nữa là đến buổi tiệc cuối năm. Bất giác, anh cảm thấy lo lắng.
Gặp mặt thì nói gì đây? Chỉ mong đừng là mấy câu như “Em muốn anh”, nghĩ đến thôi đã nổi da gà khắp người.
Từ Thanh Dã có chút bối rối. Đây là lần đầu tiên anh đối diện với vấn đề tình cảm. Với Thẩm Xác, chắc chắn là có thích, nhưng anh không rõ đó là loại thích nào.
Làm đồng nghiệp thì rất tốt. Còn nếu là người yêu… có lẽ anh cũng không thấy ghét.
“A a a a a… phiền chết mất.”
Từ Thanh Dã bực bội gãi tóc, rồi mở điện thoại, lặng lẽ tìm kiếm.
# Làm sao để biết mình có thích một người hay không? #
Vừa ấn tìm, hàng loạt đáp án hiện ra. Anh xem từng cái, có điều đúng với mình, có điều lại chẳng khớp.
“Khi thích một người, sẽ đặc biệt chú ý từng cử chỉ của đối phương, nhớ rõ tất cả sở thích của họ.”
“Khi thích một người, sẽ không kìm được muốn chạm vào họ.”
“Khi thích một người, sẽ cảm nhận được một mùi hương đặc biệt từ đối phương.”
…
Xem xong vài mục, Từ Thanh Dã cảm thấy mình hơi… nguy hiểm. Chưa thể xác định hoàn toàn, anh quyết định tắt máy tính.
Trong nhóm làm việc, Dịch Hòa và Tào Mộ An đang bàn về chuyện Khuynh Thành Điện Ảnh, quan điểm hai người có chút khác nhau.
Dịch Hòa: Em thấy đã làm thì phải làm cho tới nơi tới chốn. Em tìm hiểu rồi, bao nhiêu năm nay không ai dám động tới Khuynh Thành Điện Ảnh là vì ông chủ của họ thế lực quá lớn. Vậy thì hạ ông ta và thế lực phía sau xuống luôn!
Tào Mộ An: Cậu nói nghe dễ như mấy ông tổng tài trong tiểu thuyết ấy. Nói hạ là hạ ngay à? Làm thế nào, mất bao lâu, có ảnh hưởng đến những nghệ sĩ đã ký hợp đồng với Khuynh Thành Điện Ảnh không? Trong đó có rất nhiều người cũng là nạn nhân, không thể để họ chịu tổn thương thêm.
Dịch Hòa: Tôi nghĩ thế này, nếu chuyện của Khuynh Thành Điện Ảnh được đưa ra ánh sáng, sẽ chẳng ai có thể chỉ lo cho mình. Đau dài không bằng đau ngắn. Đúng là khi phơi bày, tất cả nghệ sĩ ký hợp đồng với họ sẽ bị đối xử với thành kiến, điều đó không tránh được, nhưng ít nhất họ sẽ có được tự do, đúng không?
Tào Mộ An trầm ngâm. Cô biết rõ, khoảng khắc trước bình minh là lúc bóng tối nhằm thẳng vào tất cả những người bị hại.
Sau này, bất kể những người ấy có thật sự từng bị ép buộc làm điều gì hay không, chỉ cần từng ký hợp đồng với Khuynh Thành Điện Ảnh thì đó sẽ trở thành vết nhơ không thể rửa sạch.
Tào Mộ An: Không có cách nào vừa vẹn toàn đôi đường sao?
Ngay khi gõ ra câu đó, cô đã biết đáp án “không có”. Sẽ chẳng tồn tại phương pháp nào vừa không tổn thương các nghệ sĩ, lại vừa lật đổ được Khuynh Thành Điện Ảnh.
Chỉ cần đưa mọi chuyện ra ngoài ánh sáng, toàn bộ người bị hại cũng sẽ bị hắt thêm một lớp nước bẩn.
Từ Thanh Dã đọc xong lịch sử trò chuyện của họ, rồi ngẩng đầu trả lời:
Từ Thanh Dã: Cũng không phải là không thể. Không nhất thiết phải công khai chuyện họ ép nghệ sĩ uống rượu hay những vụ cực đoan nhất. Chúng ta có thể tập trung vào mảng hợp đồng âm – dương, chuyện ép nghệ sĩ về mặt quyền lợi. Anh nghĩ, không cần quá cực đoan, một mực lôi ra phần đen tối nhất.
Từ Thanh Dã nhớ lại một chút cốt truyện: trong nguyên tác, ban lãnh đạo cao tầng của Khuynh Thành Điện Ảnh đắc tội với Thẩm Xác, khiến Thẩm Xác tiến hành trả thù.
Thẩm Xác mang theo hào quang nam chính, đồng thời cái chết của Lâm Hiểu Nhã cũng khiến nhiều nghệ sĩ ký hợp đồng với Khuynh Thành Điện Ảnh sợ hãi. Cuối cùng, một nhóm người liên hợp lại phản kháng, lật đổ được công ty này.
Nguyên tác dường như cũng từng nhắc, vào khoảng thời gian đó, vài cổ đông của Khuynh Thành Điện Ảnh gặp rắc rối ở những lĩnh vực khác.
Bản thân bọn họ còn lo chưa xong nên chẳng rảnh quản chuyện ở công ty. Khi nghệ sĩ hợp sức gây chuyện lớn, dư luận lập tức vượt khỏi tầm kiểm soát.
Lại có người đào ra không ít chuyện làm giàu mờ ám của Khuynh Thành Điện Ảnh, khiến công ty hoàn toàn sụp đổ.
Tào Mộ An kinh ngạc: Thật sự có thể làm vậy sao?
Cô không ngờ còn có cách này. Có lẽ do Tô Ý Thơ kể quá thảm, trong đầu cô toàn là hình ảnh Tô Ý Thơ với những bất hạnh, chỉ muốn phơi bày tội ác của Khuynh Thành Điện Ảnh cho thiên hạ thấy.
Cô hoàn toàn quên rằng công ty này còn nhiều vấn đề khác có thể lợi dụng. Cách “né chỗ nặng, đánh chỗ nhẹ” của Từ Thanh Dã quả thật không tồi.
Từ Thanh Dã nói: Kế hoạch thì chuẩn bị một chút, sang năm bắt đầu. Anh đã hiểu rõ rồi. @Dịch Hòa, đừng xúc động, tiền để dành sẽ còn nhiều chỗ cần dùng.
Trong nhóm, anh trao đổi ngắn gọn kế hoạch của mình với hai người, đồng thời phân công vài việc. Chuyện của Khuynh Thành Điện Ảnh khá phức tạp, cần xử lý từ từ.
Trước mắt, quan trọng nhất là tạo quan hệ tốt với Tô Ý Thơ, sau này mới có người bên trong hỗ trợ liên lạc với các nghệ sĩ khác.
Lịch phát sóng của các chương trình đặc biệt dịp cuối năm đã được công bố hết. Từ Thanh Dã xem qua toàn bộ mấy kênh truyền hình.
Trong dịp Tết, các đài chắc chắn sẽ đem chương trình ra so kè, lúc đó không tránh khỏi những màn cạnh tranh gay gắt.
Ban đầu, nhóm họ dự định mỗi người sẽ tham gia một đài, nhưng như vậy hoàn toàn chỉ là công việc. Từ Thanh Dã đã hứa cho mọi người đi chơi, nên sẽ không giao việc nặng, chỉ để mấy người quay vài cảnh đời thường.
Trên tấm bảng trắng lớn trong phòng khách, Từ Thanh Dã ghi sẵn danh sách các chương trình truyền hình, đánh dấu rõ những đối thủ chính, để đến lúc đó tập trung theo dõi số liệu và sân khấu.
Những việc cơ bản của team marketing như “dẫm cao, nâng thấp”, anh dự định sẽ cho mọi người làm vài trận PK một đối một, còn bản thân thì đóng vai đứng ở vị trí “công chính”, thỉnh thoảng buông vài câu mỉa mai là đủ.
Ngày diễn ra chương trình càng lúc càng gần, Từ Thanh Dã cũng dần căng thẳng hơn. Trong thời gian này, Thẩm Xác vẫn đều đặn gửi tin nhắn cho anh như thói quen.
Lịch nghỉ của Thẩm Xác không cố định, có khi bảy tám ngày mới nhắn một lần, có khi mười ngày, thỉnh thoảng cũng gọi điện.
Nội dung vẫn như trước, chỉ là đôi ba câu chuyện nhà, khiến Từ Thanh Dã không khỏi bối rối, khó đoán được ý định của Thẩm Xác.
Trước đây, rốt cuộc Thẩm Xác thật sự thích anh, hay chỉ là đùa? Nếu là thích, thì sau đó biểu hiện lại quá mức bình thản; còn nếu là đùa, vậy mà vẫn có thể thản nhiên ở bên anh như không có gì, thì đúng là hơi tàn nhẫn.
Từ Thanh Dã nghĩ mãi không ra, nên dứt khoát bỏ qua.
Năm nay là năm đầu tiên phòng làm việc thành lập, anh chuẩn bị một số quà mừng năm mới. Không phải thứ gì đắt đỏ, chủ yếu vẫn là bao lì xì. Anh cân nhắc mãi, cảm thấy chẳng gì bằng tiền mặt.
Nhận được quà, Dịch Hòa chỉ giữ vẻ mặt nhàn nhạt, dù sao đại thiếu gia vốn không thiếu tiền, cũng dễ hiểu. Ngược lại, Tào Mộ An thì phấn khởi hẳn, cô vốn thích kiểu ông chủ thẳng thắn như Từ Thanh Dã.
“Trương Mục cũng ở Đài Hồng Quả, em hưng phấn quá! Nhất định phải cho anh ấy một màn xuất hiện thật đẹp mới được!”
Tào Mộ An vừa lên xe đã háo hức mong chờ. Lần này, đội hình Đài Hồng Quả rất mạnh, nhiều người toàn là “đỉnh lưu” mà cô yêu thích, chỉ là không dám theo dõi sát sợ bị sụp phòng*.
(Sụp phòng*: thuật ngữ fan, chỉ khi idol bị mất hình tượng.)
“Cậu quả là chân tình tha thiết. Có cần tôi chuẩn bị sẵn báo trước nếu tài khoản sụp không? Không biết Trương Mục sẽ sụp kiểu gì đây: bị tung ảnh, hay bị bóc phốt mới, hay thậm chí là lộ cả bê bối?”
Dịch Hòa nhìn vẻ phấn khích của Tào Mộ An, không nhịn được châm chọc.
Trước đây, Tô Mộ An từng nói “Tình yêu sẽ phai nhạt, nhưng hận thì tích tụ”, dù không yêu nữa nhưng vẫn ghét người từng làm mình khó chịu.
Thề sẽ phấn* anh ta để dùng “ma pháp công kích” đánh bại, nói câu nào chắc câu nấy. Vậy mà giờ mới đây đã quay sang háo hức ủng hộ.
(Phấn :cổ vũ, ủng hộ nhiệt tình.)
“Tôi thấy không phải tôi theo ai là người đó sụp đâu. Chỉ là trước kia mắt tôi không tốt, Trương Mục vốn là kiểu tôi chẳng ưa, nên chắc chắn sẽ không sụp được đâu. Có sụp cũng là sụp người đối diện, chứ không thể Trương Mục.”
Tào Mộ An bắt đầu phủ nhận “hình tượng nhân vật” của mình.Dịch Hòa chỉ cười lạnh, lười tranh luận thêm.
Chỗ phát vé của Thẩm Xác ở ngay phía trước, ngoài họ còn có Thẩm Mộc và Tiếu Kiêu. Mấy người ngồi gần nhau.Tào Mộ An thấy Thẩm Mộc thì vui vẻ chào hỏi.
“Chị tưởng em sẽ đi Đài Dâu Tây chứ. Giang Bác Tề với Tô Tử Du hiếm khi cùng một đài mà.”
“Muốn chứ, nhưng không lấy được vé.”
Thẩm Mộc hơi ngượng. Ngay từ đầu, mục tiêu của cô thật sự là Đài Dâu Tây, vì nghĩ xem hai người đó phát đường chắc sẽ rất vui.
Nhưng không có vé để tranh, hơn nữa Thẩm Xác tặng cô vé Đài Hồng Quả, nên đương nhiên phải đến ủng hộ anh trai.
“Không sao, trên mạng kiểu gì cũng có rất nhiều ảnh chụp siêu đẹp, xem cũng như nhau.”
Tào Mộ An an ủi.
Thẩm Mộc gật đầu, rồi ghé sát nói nhỏ vài chuyện “bát quái” mới nhất. Ba cô gái trò chuyện thân mật, còn Từ Thanh Dã thì ngồi yên ở chỗ, thong thả nghịch điện thoại chờ chương trình bắt đầu.