Dựa Vào Ăn Dưa Trở Thành Chính Cung

Chương 67

Trước khi mở màn, Thẩm Xác đã gửi tin nhắn hỏi anh tới chưa. Từ Thanh Dã tiện tay chụp một tấm ảnh sân khấu gửi cho Thẩm Xác, chứng minh mình thực sự có mặt, cũng chẳng hiểu Thẩm Xác rốt cuộc đang lo lắng điều gì.

Tiệc tối giao thừa năm nay vẫn chủ yếu là các tiết mục mang năng lượng tích cực. Những năm gần đây, các đài truyền hình cạnh tranh quyết liệt, đều mời rất nhiều minh tinh lưu lượng, khiến chương trình trở nên trẻ trung hơn, phù hợp với khán giả trẻ.

Mà khán giả trẻ thì tất nhiên thích trai xinh gái đẹp, vì vậy mỗi năm, các đài đều ra sức “giành người”, cố gắng thu hút càng nhiều người xem càng tốt.

Thứ tự lên sân khấu của tiệc tối giao thừa và phần thảm đỏ đều gây chú ý chẳng kém gì nhau. Năm nào fan cũng vì chuyện ai diễn trước, ai diễn sau mà tranh cãi kịch liệt. Chưa kể, mỗi lần các minh tinh xuất hiện là tỷ suất người xem và độ bàn luận lại tăng vọt, trở thành trọng điểm bàn tán.

Từ Thanh Dã đã chuẩn bị sẵn vài mẫu video, lát nữa chỉ cần ghép thêm cảnh quay và biên tập chút văn bản.Tối nay là có thể “hốt” hết mọi điểm nóng.

Chụp thêm vài tấm ảnh của Thẩm Xác nữa thì tài khoản kia cũng có cái để đăng. Gần đây Thẩm Xác không có nội dung mới, khiến nhiều người nghi ngờ anh đã “bỏ tường” nên không cập nhật.

Theo kịch bản, phần lớn tiết mục là ca múa. Từ Thanh Dã phụ trách chụp ảnh cho vài idol lưu lượng, nhưng họ không diễn sớm, lại phân tán ở nhiều tiết mục khác nhau. Điều đó có nghĩa anh phải theo dõi kỹ để không bỏ lỡ, kẻo khó giải thích với người đặt hàng.

Phần biểu diễn của Thẩm Xác là tiết mục hợp xướng, ở vị trí đếm ngược thứ ba. Cả tiết mục có hơn mười minh tinh, Thẩm Xác chỉ là một trong số đó.

“Đài Hồng Quả cũng mời cái nhóm nam mà lần trước anh bảo không tệ, sắp đến lượt họ rồi.”

Tào Mộ An xem kịch bản, đưa tay chọc chọc Từ Thanh Dã.

“Nhóm nào?”

Bị hỏi, Từ Thanh Dã ngẩn ra, vội cúi xuống nhìn lại kịch bản nhưng tên nhóm rất xa lạ.

“Chính là nhóm lần trước chúng ta đi chụp, anh còn đăng vòng bạn bè nói bị ‘lọt hố’, khen cái anh mặt tiền kia đẹp, đúng gu của anh đó.” 

Tào Mộ An nhắc lại, vì xung quanh ồn ào nên giọng cô hơi lớn.

Thẩm Mộc vốn đang trò chuyện trong nhóm, nghe vậy liền theo bản năng hỏi:

“Anh Tiểu Dã, anh thích con trai à?”

“Em dài dòng quá.”

Từ Thanh Dã liếc Tào Mộ An một cái, rồi nghiêng đầu giải thích với Thẩm Mộc:

“Anh chỉ là thấy kiểu nhóm nam đó hợp gu thôi.”

“Em nhớ rồi, nhưng em vẫn nói câu cũ, không bằng anh trai em.”

Thẩm Mộc nhớ tới bài đăng vòng bạn bè của Từ Thanh Dã, sau đó lại cúi đầu tập trung vào điện thoại. Có cô bạn đang livestream tiết mục của Đài Dâu Tây, màn kết hợp giữa Giang Bác Tề và Tô Tử Du sắp bắt đầu.

Bên Đài Hồng Quả, tiếng hét chói tai vang lên dưới sân khấu khi nhóm nam năm thành viên xuất hiện. Sau mấy tiết mục mang phong cách quốc thái dân an, nhóm nam này đã thay đổi hoàn toàn bầu không khí. 

Từ Thanh Dã cầm máy ảnh chụp liên tiếp vài tấm, đồng thời ghi lại phần trình diễn của “cổ phiếu tiềm năng” này.

Anh không nhớ rõ tên nhóm, nhưng vừa thấy họ biểu diễn liền lập tức bị cuốn hút. Vũ đạo cực kỳ chắc chắn, từng động tác đều đúng nhịp, sức hút sân khấu mạnh mẽ. 

Tiếc là họ ký hợp đồng với một công ty nhỏ, tài nguyên hạn chế, dù ra mắt đã lâu nhưng vẫn chưa tạo được tiếng vang lớn.

“Oa, b* ng*c này đẹp thật sự!”

Tào Mộ An hơi kích động. Lần trước cô cũng rất thích nhóm này, nhưng lần này được nhìn gần, hiệu ứng thị giác lại càng mạnh mẽ hơn.

Thẩm Mộc và Tiếu Kiêu nghe vậy thì theo bản năng ngẩng đầu nhìn, lập tức cũng bị thu hút ánh mắt.

Năm phút biểu diễn trôi qua rất nhanh. Khi kết thúc, tiếng hét chói tai bùng nổ dưới khán đài, đủ để thấy màn trình diễn của họ tối nay xuất sắc thế nào, phản ứng của khán giả đã nói lên tất cả.

“Nhóm này được đấy, trước giờ sao em không chú ý nhỉ?”

Thẩm Mộc có chút hào hứng. Cảm giác xem trực tiếp quả thật rất tuyệt, rõ ràng là nhóm có thực lực, chỉ tiếc là hơi kém nổi, trước đây cô chưa từng để mắt tới.

“Nhóm nhỏ thôi, công ty quản lý năng lực kém. Hy vọng sẽ có công ty lớn nâng đỡ. Lát nữa anh sẽ cho họ lên số đặc biệt.”

Từ Thanh Dã cảm thấy nếu nhóm này mà bị mai một thì thật đáng tiếc, nên thử đẩy lên một chút. Anh định giới thiệu với Mã Na, biết đâu sẽ có hướng phát triển. 

Nếu không thì cũng chẳng sao, vì anh nhớ trong nguyên tác sắp có một chương trình tuyển tú, gói cả nhóm lại đem đi thi cũng tốt. Anh vốn rất thích làm chương trình tuyển tú.

Vừa trò chuyện, chương trình đã chuyển qua vài tiết mục khác. Khi Trương Mục lên sân khấu, Tào Mộ An lập tức phấn khích đứng bật dậy, không biết từ đâu lôi ra một tấm biểu ngữ. Một tay cô nhét cho Dịch Hòa ngồi bên trái, tay kia đưa cho Tiếu Kiêu ngồi bên phải, bảo họ cùng giơ lên giúp mình.

Trương Mục là rapper, từng ra nước ngoài học tập khi còn trẻ. Sau khi về nước, sự nghiệp của anh phát triển không tệ nhưng cũng không quá nổi bật, miễn cưỡng được tính là tuyến hai. 

Anh cũng thuận theo thị trường, đóng vài bộ phim truyền hình và đảm nhận hát OST cho các vở kịch mình tham gia.

Dịch Hòa cầm tấm biểu ngữ trong tay, miễn cưỡng vẫy vẫy cho có. 

Người đàn ông trên sân khấu trông cũng bình thường, giọng hát cũng không có gì đặc biệt khiến người khác mê mẩn. So với nhóm nam vừa rồi thì khá hơn một chút, ít nhất đông người hơn, náo nhiệt hơn.

“Trông em có vẻ chán nhỉ, không có tiết mục nào khiến em thấy thú vị sao?”

Thấy Dịch Hòa sắp ngáp, Từ Thanh Dã hỏi thăm. Anh cũng đã hỏi trước rồi, Dịch Hòa nói muốn đi nên anh mới rủ đi cùng.

“Không hẳn, chỉ là hơi mệt thôi. Ban đầu không định đi, nhưng ở nhà lại bị bắt đi xem mắt. So với chuyện đó thì đi dự tiệc giao thừa vẫn thú vị hơn nhiều.”

“Xem mắt? Là kiểu liên hôn gia tộc sao? Gia đình cậu chắc muốn tìm đối tượng môn đăng hộ đối, kiểu tiểu thư nhà quyền thế chứ gì?”

Nghe đến mấy từ then chốt, Tào Mộ An lập tức quay sang nhìn Dịch Hòa. Cô vốn rất thích hóng chuyện giới hào môn, tiếc là người duy nhất bên cạnh cô có chút liên quan tới giới đó lại chỉ có mỗi Dịch Hòa.

“Không biết, tôi có đi đâu mà biết là làm gì.”

Dịch Hòa hơi bực bội lắc đầu.Dịch Hoà cứ tưởng trong nhà đã có anh trai gánh vác, cha mẹ sẽ không can thiệp quá nhiều vào mình, ai ngờ cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận bị ép đi xem mắt.

Dịch Hòa không muốn nói thêm. Thấy sắc mặt cậu không tốt, Tào Mộ An cũng không hỏi nữa, chỉ cầm máy ảnh chụp lia lịa Trương Mục trên sân khấu.

Cô chụp rất nhiều, rồi nhanh chóng chuyển vài tấm vào điện thoại, chỉnh sửa đơn giản xong liền đăng lên tài khoản theo dõi thần tượng của mình:

Lòng ta an yên: Siêu gần xem ca ca, sân khấu đỉnh cực kỳ! 【ảnh chụp】

Bài đăng vừa lên đã nhận được khá nhiều lượt thích và bình luận, phần lớn là hâm mộ vì cô ngồi rất gần. 

Vị trí vé Thẩm Xác tặng thật sự quá đẹp, nếu nghệ sĩ đứng ở mép sân khấu thì dường như chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào, đến cả mồ hôi trên mặt họ cũng nhìn rõ mồn một.

Đang trả lời vài người quen, một thông báo mới bật lên:

【Trương Mục đã thích bài đăng của bạn trên Weibo.】

“A a a a a! Trương Mục like Weibo của chị này, chắc anh ấy đã thấy ảnh chị chụp!”

Tào Mộ An cực kỳ phấn khích, chia sẻ ngay với Thẩm Mộc. Thẩm Mộc ghé sát lại xem, trước tiên xác nhận không phải tài khoản giả.

“Là thật, anh ấy còn thân thiện nữa.”

Thẩm Mộc có chút ghen tị. Giang Bác Tề thì lạnh lùng hơn nhiều, hầu như chẳng bao giờ tương tác với fan. 

Lúc mới debut còn thỉnh thoảng trả lời bình luận, nhưng mấy năm nay thì hoàn toàn không. Cô nhập hố muộn nên chẳng kịp trải qua “thời vàng son” đó.

Nhưng vận may của cô cũng không tệ, vì đã được theo Từ Thanh Dã gặp mặt thần tượng ngoài đời, đủ để ghi vào “lịch sử huy hoàng” của mình. 

Hơn nữa, cô còn biết mình thật sự đã làm được điều gì đó đáng giá, cái cảm giác sung sướng khi giữ một bí mật chỉ riêng mình biết quả thật khó mà diễn tả.

Trong hậu trường, Thẩm Xác vừa hóa trang xong thì Triệu Văn dẫn anh đi chào hỏi mấy nghệ sĩ hợp tác. Vì lịch trình tập luyện bị hạn chế do phong bế, Thẩm Xác tới luyện chung ít hơn, nên phải đích thân xin lỗi mọi người.

Triệu Văn chu đáo chuẩn bị vài món quà nhỏ, chủ yếu là đồ xa xỉ nhưng không quá đắt, vừa sang trọng lại vừa tinh tế, rất thích hợp để tặng.

Tiết mục hợp xướng cơ bản không cần di chuyển nhiều nên chẳng có vấn đề gì về vị trí. Chỉ cần Thẩm Xác hát đúng nhịp và tập kỹ là ổn. Với cách Triệu Văn khéo léo tặng quà như vậy, mọi người tự nhiên đều tỏ ra rất thân thiện.

Chào hỏi xong, Thẩm Xác đi về phía cửa ra, vừa nhìn ra ngoài liền thấy Từ Thanh Dã và nhóm Thẩm Mộc đang ngồi ở hàng ghế phía trước.

Từ Thanh Dã ngồi cùng ai đó, dáng vẻ ôn hòa, hai người không biết đang nói gì mà anh cười rất vui. Thẩm Xác nhìn mà thấy chướng mắt, cứ cảm giác Từ Thanh Dã ở cạnh người khác là lại không yên lòng.

Triệu Văn đứng phía sau, nhìn theo ánh mắt của Thẩm Xác, rồi lập tức lộ vẻ ghét bỏ.

“Thích người ta thì cứ theo đuổi đi, chứ làm gì cái kiểu lén lút tương tư thế này.Em đứng đây mà chị còn ngửi thấy mùi giấm.”

“Sao chị biết là em không theo đuổi?”

Thẩm Xác buông tấm màn, quay đầu nhìn Triệu Văn.

Câu trả lời khiến cô hơi bất ngờ. Gần đây cô luôn ở cạnh Thẩm Xác, vậy mà không hề hay biết cậu đang theo đuổi Từ Thanh Dã.

“Em theo đuổi mà chỉ nhắn tin, gọi điện thì tính là gì?” 

Triệu Văn khó tin, thời buổi này mà còn theo kiểu “lười biếng” như vậy.

“Không phải.”

Thẩm Xác phủ nhận, khiến Triệu Văn càng tò mò.

“Không phải thì nói thử xem, em theo đuổi bằng cách nào? Chị thấy chưa có gì tiến triển, để chị phân tích cho em.”

“Không cần. Sắp có kết quả rồi.”

Thẩm Xác lắc đầu. Anh cũng khó diễn tả so với “theo đuổi”, đúng hơn là anh đang dồn Từ Thanh Dã vào thế. Cách làm này khá thô bạo nhưng đủ trực diện, không chừa đường lui, và cũng là đang ép chính bản thân mình.

Trong chuyện tình cảm của anh, không tồn tại kiểu “không tiến được thì lùi lại làm bạn”. Nếu không thể thành người yêu, anh sẽ không tiếp tục làm bạn với Từ Thanh Dã, điều đó anh làm không được.

Tiết mục hợp xướng sắp bắt đầu, Thẩm Xác trở lại hàng ngũ. Phần anh hát không nhiều, nhưng dạo gần đây ngày nào cũng tập luyện chăm chỉ. Dù so với ca sĩ chuyên nghiệp vẫn kém, nhưng cũng đủ tiêu chuẩn.

Khi đoàn hợp xướng lên sân khấu, Thẩm Mộc lập tức giơ máy ảnh, quyết tâm chụp được tấm hình để đời của anh trai mình, gửi vào nhóm gia đình.

“Là ảo giác của em hay anh trai em đen đi nhiều thế?”

Cô phóng to màn hình, nhắm vào Thẩm Xác. Dù đã hóa trang, nhưng vẫn thấy rõ da anh ngăm hơn trước. Không phải là đen sạm, mà là làn da màu lúa mạch, nhìn thật ra lại rất đẹp.

“Hẳn là do em ấy nhận phim mới, chuẩn bị cho vai diễn.”

Mọi người trên sân khấu đều mặc đồng phục màu đỏ, Thẩm Xác cũng diện một bộ vest đỏ rực. Màu đỏ vốn diễm lệ nhưng mặc lên người anh lại không hề chói, dù đứng ở góc sân khấu, ánh mắt của anh vẫn luôn không kiềm được hướng về một phía.

Bài hợp xướng là một ca khúc chúc Tết kinh điển, gần như ai cũng có thể ngân nga vài câu. Lĩnh xướng là nam diễn viên thực lực Vương Chính, vừa cất giọng đã khiến không khí Tết rộn ràng hẳn lên.

Từ Thanh Dã nhìn Vương Chính, rồi cúi đầu đối chiếu tên trong kịch bản, bỗng nhiên nhớ lại một vài chuyện cũ.

Bình Luận (0)
Comment