Chương 67:
Trước đây, khi điều tra Khuynh Thành Điện Ảnh, Từ Thanh Dã phát hiện vài “thao tác” khá thú vị. Hiện tại, người nổi tiếng nhất của công ty này là ảnh đế Tôn Diệu.
Nhưng khi mới ra mắt, con đường sự nghiệp của anh ta không hề thuận lợi. Nguyên nhân lớn nhất là vì cùng thời điểm đó có Vương Chính người luôn áp anh ta một bậc.
Cả hai đều thuộc cùng một kiểu diễn viên, nhưng Vương Chính lại có diện mạo mang nhiều nét anh khí hơn. Những tác phẩm điện ảnh ban đầu của Vương Chính đều ưu ái hình tượng chính trực, tràn đầy ánh mặt trời.
Vừa debut, Vương Chính đã liên tục đảm nhận vai nam chính, nổi bật vô cùng, hoàn toàn lấn át Tôn Diệu, khiến anh ta không có cơ hội tỏa sáng.
Sau này, không rõ Khuynh Thành Điện Ảnh đã đưa ra điều kiện gì, mà ký được hợp đồng với Vương Chính. Nhưng từ đó, con đường diễn xuất của Vương Chính bắt đầu trở nên lận đận, thậm chí nhiều lần dính tin đồn tiêu cực, rồi dần biến mất khỏi tầm mắt công chúng.
Gần đây, Vương Chính mới quay lại, chỉ đóng khách mời vài vai nhỏ trong các đoàn phim, đôi khi thậm chí vào vai cha mẹ của nam nữ chính.
So với Tôn Diệu hiện giờ, họ đã cách nhau một trời một vực.
Vương Chính rốt cuộc đã gặp chuyện gì sau khi ký hợp đồng với Khuynh Thành Điện Ảnh? Không ai biết rõ, nhưng chắc chắn bên trong có không ít uẩn khúc.
Sau đó, Từ Thanh Dã tra ra rằng Tôn Diệu thực chất là cháu trai của một cổ đông lớn trong công ty. Anh ta không phải nghệ sĩ bị tư bản khống chế, mà bản thân chính là tư bản.
Vì vậy, Khuynh Thành Điện Ảnh mới dồn hết tài nguyên cho anh ta, đồng thời biến anh thành “biển hiệu sống” của công ty.
Từ kết quả đó mà suy ra, việc công ty ký hợp đồng với Vương Chính khi đó, chỉ là để khống chế Vương Chính, buộc anh phải nhường đường cho Tôn Diệu.
Trên sân khấu, tiết mục hợp xướng vẫn tiếp tục. Từ Thanh Dã rời ánh mắt khỏi Vương Chính, nhìn sang Thẩm Xác đứng bên cạnh.
Có lẽ vì đã lâu không gặp, Thẩm Xác trên sân khấu trông hơi xa lạ hoặc có lẽ đây mới chính là dáng vẻ vốn thuộc về Thẩm Xác.
Tiết mục kết thúc, mọi người cúi chào rồi lui vào trong. Từ Thanh Dã vỗ tay thật mạnh, khi Thẩm Xác nhìn qua thì anh giơ tay vẫy.
Vừa xuống sân khấu, điện thoại Thẩm Xác đã rung:
Thẩm Xác: Sau khi kết thúc, chờ em ở gara ngầm.
Từ Thanh Dã nhìn tin nhắn, do dự một lúc mới trả lời “Được”. Tránh né mãi cũng chẳng phải cách, vẫn nên nói rõ ràng.
Những tiết mục còn lại, anh cũng không tập trung xem, chỉ tranh thủ chụp ảnh cho các nghệ sĩ mình nhận đơn. Tiết mục cuối chưa xong, anh đã khom người đứng dậy.
“Anh có việc đi trước, lát nữa mọi người tự về nhé.”
Anh chào mấy người, Dịch Hòa nhìn anh đầy ẩn ý.Tào Mộ An thì vẫn vô tư, còn Thẩm Mộc bận xem tin tức trong nhóm, chẳng để ý tình hình bên này.
Khu vực tổ chức tiệc tối rất rộng, bãi đỗ xe ngầm cũng có mấy tầng. Thẩm Xác đã gửi vị trí cụ thể, nhưng dù vậy Từ Thanh Dã vẫn thấy khó tìm. Nơi nào trong bãi cũng na ná nhau, đi một lúc anh đã hơi hoa mắt.
Anh đang định gọi lại cho Thẩm Xác để hỏi, thì từ xa thấy Vương Chính đang đi phía trước cùng trợ lý. Theo bản năng, Từ Thanh Dã bước nhanh đuổi theo.
“Thầy Vương, xin chờ một lát.”
Từ Thanh Dã vừa gọi một tiếng, Vương Chính đi phía trước nghe thấy có người gọi mình thì khựng lại, quay đầu nhìn. Thấy Từ Thanh Dã đang nhanh chân chạy tới, anh liền thật sự dừng lại chờ.
Vương Chính năm nay mới hơn 40, nhưng trông còn trẻ hơn tuổi thật, gương mặt tuấn tú không để lại nhiều dấu vết thời gian, đúng chuẩn hình tượng “soái đại thúc”.
Anh từng bị Khuynh Thành Điện Ảnh lãng phí mất nhiều năm sự nghiệp. Năm nay, khi hợp đồng hết hạn, Vương Chính mới bắt đầu quay lại đóng phim.
Dù phần lớn chỉ là những vai nhỏ, nhưng anh vẫn giữ tâm thái tốt, nghiêm túc trân trọng mỗi cơ hội.
Lúc này, có người gọi mình, Vương Chính chỉ nghĩ đối phương là fan.
Từ Thanh Dã chạy đến nơi thì thở hồng hộc, phải mất một lúc mới bình tĩnh lại.
“Chạy vội thế làm gì? Tôi còn đang đợi mà.”
Vương Chính nhìn dáng vẻ anh, khẽ lắc đầu, rồi đưa tay lấy chai nước từ trợ lý đưa cho Từ Thanh Dã.
Từ Thanh Dã xua tay từ chối, ánh mắt liếc sang người trợ lý đứng cạnh, rồi hơi do dự mở lời:
“Thầy Vương, có thể cho tôi mượn một chút thời gian nói chuyện riêng được không? Tôi muốn hỏi thăm ngài vài chuyện… liên quan đến Khuynh Thành Điện Ảnh.”
Nụ cười hiền hòa ban đầu trên mặt Vương Chính thoáng tắt. Vừa nghe bốn chữ “Khuynh Thành Điện Ảnh”, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh nhạt và cảnh giác.
“Tôi đã từng được cấp thẻ phóng viên. Coi như tôi là phóng viên đi. Gần đây tôi đang điều tra chuyện của Khuynh Thành Điện Ảnh, đã có một vài manh mối. Nhưng một bàn tay vỗ không kêu, tôi sợ một mình thì không đủ sức đối phó. Thầy Vương Chinh cũng là người từng chịu thiệt ở đó, nên… hy vọng Thầy có thể giúp tôi.”
Từ Thanh Dã nhìn Vương Chính đầy thành khẩn. Anh biết việc mình đột ngột xông tới như vậy là có phần mạo muội, nhưng đây là cơ hội anh không muốn bỏ lỡ.
“Người chịu thiệt? Sao cậu lại đoán ra kết luận đó? Trước đây, Khuynh Thành Điện Ảnh bỏ ra cả chục triệu để mời tôi, ai cũng nói họ là Bá Nhạc của tôi.”
“Vậy mà sau này, đủ thứ lỗi lầm đều đổ hết lên đầu tôi, bảo tôi là kẻ tham lam không biết đủ, là A Đấu nâng không nổi, phí phạm tài nguyên và cơ hội. Người bị hại như vậy… đúng là lần đầu tôi nghe thấy.”
Ban đầu, Vương Chính không định để tâm đến Từ Thanh Dã, nhưng nghe anh nói lại thấy nhen lên chút hứng thú.
Mấy năm trước, báo chí và tạp chí toàn đưa tin Vương Chính chảnh chọe, chơi bời, dính đủ loại bê bối tình ái. Ai cũng dùng những từ ngữ khắc nghiệt để chỉ trích anh. Anh đã cố gắng rất lâu, danh tiếng mới khôi phục phần nào.
Đã quen nghe những lời oan ức và nhục mạ, bỗng nhiên có người nói anh là “người bị hại”, Vương Chính không khỏi ngẩn người đúng là cách nói mới mẻ.
“Trước đây, Thầy và Tôn Diệu ra mắt gần như cùng thời điểm. Thầy vừa có kỹ thuật diễn, vừa có ngoại hình, nên luôn được nhận tài nguyên tốt. Sau này, Khuynh Thành Điện Ảnh ký hợp đồng với Thầy, bề ngoài là đánh giá cao Thầy, nhưng thực chất chỉ để khống chế, nhằm dọn đường cho Tôn Diệu.”
“Từ khi ký hợp đồng, Thầy liên tục bị nhận những kịch bản không phù hợp, khiến danh tiếng dần sụt giảm. Còn những bê bối sau đó… tôi không biết bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả, nhưng việc chúng lan nhanh bất thường thì rõ ràng là có người đứng sau ‘quạt gió thêm củi’. Tất nhiên, tất cả chỉ là suy đoán của tôi. Còn sự thật thế nào, Thầy là người rõ hơn tôi.”
Từ Thanh Dã nói đó là phân tích của riêng anh, nhưng những điều này không phải đoán bừa. Anh đã từng tìm hiểu quá trình diễn xuất của Vương Chính.
Đúng là sau khi ký hợp đồng với Khuynh Thành Điện Ảnh, Vương Chính tham gia không ít dự án lớn, nhưng các vai diễn lại không hề phù hợp. Những vai này chẳng giúp ích gì nhiều cho sự nghiệp của anh.
Dần dần, Vương Chính không còn nổi tiếng, tài nguyên diễn xuất cũng theo đó mà giảm sút, trở thành kiểu nghệ sĩ “gần thành công nhưng lỡ dở”.
Vương Chính chưa từng nghe ai nói với mình theo cách này. Trước đây khi ở trong cuộc, anh hoàn toàn không ý thức được những điều đó.
Anh chỉ biết thái độ của Khuynh Thành Điện Ảnh với mình ngày càng lạnh nhạt, các vai diễn ngày càng tệ.
Suốt một thời gian dài, anh sống trong cảm giác chênh vênh đến mức suýt sụp đổ. Sau khi giải ước với công ty, anh phải mất một thời gian rất lâu mới dần hồi phục.
“Lên xe tôi rồi nói.”
Vương Chính cau mày. Nghe Từ Thanh Dã phân tích rồi nhớ lại chuyện những năm qua, anh phát hiện cũng có vài điểm khớp.
Khi ký hợp đồng, ngoài khoản phí ký kết kếch xù công khai trên báo, thực tế họ còn ký thêm một thỏa thuận bổ sung, muốn nhận đủ tiền thì phải đáp ứng thêm nhiều điều kiện ràng buộc.
Từ Thanh Dã đi cùng Vương Chính lên xe. Anh bắt đầu kể lại tình hình của mình ở Khuynh Thành Điện Ảnh.
Vương Chính là người khá xuề xòa, nhiều chuyện lúc xảy ra anh cũng không thấy có gì bất thường, nhưng khi nhớ lại thì mới nhận ra có chỗ không ổn.
“Thời gian tôi sa sút nhất là khi bỗng nhiên có một người tên Tôn Cường kết bạn với tôi. Ngày nào hắn cũng rủ tôi ăn uống, chơi bời. Rất nhiều tin xấu của tôi bị chụp lại trong giai đoạn đó. Sau này, Tôn Cường bảo phải chuyển công tác sang chỗ khác, rồi tôi không gặp lại hắn nữa.”
Khi nhắc lại, những điểm đáng nghi xuất hiện ngày càng nhiều. Từ Thanh Dã nghiêm túc ghi chép, cùng phân tích với Vương Chính.
Cái tên Tôn Diệu, Tôn Cường… rất có thể là họ hàng, bởi một nửa Khuynh Thành Điện Ảnh vốn thuộc gia đình họ, làm vài chuyện mờ ám cũng chẳng lạ.
Từ Thanh Dã trò chuyện với Vương Chính khá lâu, phát hiện anh không biết nhiều về nội tình công ty. Khi bị cắt tài nguyên, anh chỉ ở nhà chờ hết hợp đồng để giải ước. Quả thật là một kiểu “Phật hệ” chính hiệu.
“Nói thật, cả đời tôi đều sống mơ hồ như vậy. Cậu muốn tôi giúp gì, e là cũng không làm được nhiều. Nếu chỉ là lên mạng đăng vài lời thì tôi có thể, nhưng hơn nữa thì chịu. Tuổi này rồi, tôi chỉ muốn sống yên ổn.”
Nhớ lại chuyện cũ khiến Vương Chính có chút bực bội, nhưng ngần ấy năm đã qua, khí thế của tuổi trẻ cũng đã mất, giờ anh không còn ý chí để tranh đấu nữa.
“Tôi hiểu. Tôi chỉ cần một người đứng về phía mình. Đến lúc đó, thầy giúp tôi chia sẻ vài thông tin là được.”
Từ Thanh Dã gật đầu. Anh biết mấy năm nay Vương Chính đã trải qua không dễ dàng.
Khuynh Thành Điện Ảnh đã “đo ni đóng giày” một cái lồng cho anh, khiến anh vừa bị tẩy não vừa bị chèn ép, để rồi biến thành một người chẳng còn màng tranh đấu như bây giờ.
Hai người nói chuyện khá lâu. Khi nhìn đồng hồ, Từ Thanh Dã khẽ kêu một tiếng.
“Xong rồi, tôi đi trước đây.Thầy Vương, lát nữa tôi sẽ liên lạc lại.”
Anh xuống xe, chạy vội đi. Vương Chính nhìn theo bóng lưng anh, bỗng nhiên bật cười:
“Tuổi trẻ đúng là tốt, toàn thân đều là khí thế.”
“Anh Vương, anh thật sự muốn giúp cậu ta sao?”
Trợ lý thoáng lo lắng nhìn Vương Chính. Dạo gần đây cuộc sống của anh mới khá lên được một chút, thật ra không thích hợp để dính vào mấy chuyện thế này.
Hơn nữa, chuyện quá khứ cũng chẳng có bằng chứng, những gì Từ Thanh Dã nói đều chỉ là phỏng đoán. Với nghệ sĩ, điều kiêng kỵ nhất chính là tùy tiện đứng về một phe nào đó.
“Có thể những điều tôi nói chỉ là suy đoán, nhưng vết thương trên người người khác thì đâu phải giả. Tôi chỉ đơn giản là bênh vực lẽ phải thôi. Đi nào, về thôi. Ngày mai tôi phải tìm vài người bạn cũ nói chuyện.”
Vương Chính ra hiệu cho trợ lý lái xe. Anh tựa đầu vào cửa kính, trên gương mặt đã không còn nụ cười. Không ai biết, năm đó khi ngồi dưới sân khấu nhìn Tôn Diệu giơ cao chiếc cúp ảnh đế, anh đã có tâm trạng thế nào.
Rõ ràng từ trước tới nay, anh mới là người có thành tích tốt hơn, vậy mà chỉ vì một bước đi sai, số phận của cả hai đã thay đổi đến long trời lở đất.
Trước kia, anh hận chính mình kém may mắn. Giờ mới hiểu, tất cả chỉ là một ván cờ do người khác bày ra, thế thì làm sao anh có thể không hận?
Đã làm thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Vương Chính thầm nhủ, anh sẽ tìm ra những dấu vết đó.
Trong gara ngầm, tín hiệu kém. Thẩm Xác đã chờ hơn một tiếng mà Từ Thanh Dã vẫn chưa xuất hiện.
Thẩm Xác gọi mấy cuộc điện thoại đều không liên lạc được, trong lòng bắt đầu nóng ruột. Muốn đi tìm thì lại sợ bỏ lỡ, cuối cùng anh xuống xe, đứng chờ ngay bên cạnh.
Từ Thanh Dã rời chỗ Vương Chính, vòng một vòng lớn mới thấy ký hiệu khu E mà Thẩm Xác gửi.
Anh liếc nhìn đồng hồ, lo Thẩm Xác đã về mất, tất cả là do anh trò chuyện quá lâu.
Từ xa trông thấy bóng dáng cao gầy đang đứng cạnh xe, Từ Thanh Dã mới nhẹ nhõm thở ra, rồi chạy nhanh lại gần.