Dựa Vào Ăn Dưa Trở Thành Chính Cung

Chương 69

Chương 68:

Chạy đến trước mặt Thẩm Xác, còn chưa kịp lại gần thì bước chân của Từ Thanh Dã đã chậm lại. 

Đứng gần như vậy, sự thay đổi của Thẩm Xác càng rõ rệt.

Thẩm Xác trông trưởng thành hơn trước rất nhiều. Làn da trắng nõn ngày nào giờ rám nắng khỏe mạnh, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng, toàn thân toát lên sức hút nam tính. 

Đường nét cơ bắp vốn đã đẹp nay lại càng săn chắc hoàn hảo hơn, gương mặt cũng mang thêm chút sắc sảo và cứng cỏi.

Anh gần như không nhận ra Thẩm Xác. Mới chỉ hai tháng không gặp, sao Thẩm Xác lại thay đổi nhiều đến thế.

“Em tham gia huấn luyện đặc biệt hay là… đi thi chương trình biến hình vậy?”

Anh nhớ, bộ phim đầu tiên của Thẩm Xác dường như có cảnh đóng vai cướp biển. Giờ đây, hình tượng của Thẩm Xác mang chút hoang dã, thật ra rất hợp với nhân vật ấy, chỉ là đã hoàn toàn mất đi vẻ trẻ con, khiến anh chưa kịp thích ứng.

Nhìn Thẩm Xác lúc này, anh cảm thấy không thể coi Thẩm Xác như một đứa trẻ mà đối xử nữa.

“Cũng gần như là huấn luyện quân sự mỗi ngày.”

Thẩm Xác mỉm cười, kéo cửa xe để anh lên.

“Lên xe nói chuyện đi. Em còn tưởng anh sợ hãi bỏ chạy, không đến thì em sẽ phải đi tìm anh.”

“Anh sợ cái gì chứ, chỉ là vừa gặp người quen nên trò chuyện một chút thôi.”

Ban đầu anh có chút lúng túng, nhưng bị chọc như thế liền dứt khoát, ba bước đã leo lên xe, động tác nhanh gọn.

Anh vừa ngồi vào chỗ, Thẩm Xác cũng theo lên, ngồi sát bên trong cùng, cách anh khá xa. 

Thẩm Xác liếc anh một cái, đóng cửa xe, tiện tay khóa lại, rồi dịch người sát lại bên anh, vòng tay trực tiếp ôm gọn anh vào lòng.

“Em làm gì vậy? Có chuyện thì nói tử tế, mau buông anh ra.”

Thẩm Xác lập tức ghì sát vào, mùi hương quen thuộc mà anh thích lập tức bao trùm, khiến mặt anh nóng bừng.

“Nếu em buông thì anh chắc chắn sẽ chạy. Chúng ta cứ nói chuyện thế này. Lâu như vậy không gặp, anh có nhớ em không?”

Câu hỏi thẳng thắn khiến mặt Từ Thanh Dã càng đỏ. Anh đẩy nhưng không thoát, ngược lại còn bị siết chặt hơn, đến mức hai người gần như dán sát vào nhau.

“Đừng nói mấy lời đó, không thì chúng ta ngay cả bạn cũng không làm được.”

“Em vốn dĩ không định làm bạn với anh.Em đã nói rồi, em muốn anh, em muốn làm bạn trai anh.”

Thẩm Xác đưa tay nhéo nhẹ má anh. Khuôn mặt đỏ bừng của Từ Thanh Dã trông thật dễ bắt nạt.

“Đừng có nói mấy lời thoại không đứng đắn đó.” 

Giọng điệu quen thuộc khiến tai Từ Thanh Dã cũng đỏ lựng. Không biết Thẩm Xác học mấy câu này ở đâu.

“Vậy anh muốn nghe cái gì? ‘Em thích anh’ hay ‘Em yêu anh’?”

Thẩm Xác vẫn tiếp tục trêu chọc. Anh vội giơ tay, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

“Kỳ thật, khoảng thời gian này anh đã suy nghĩ nghiêm túc. Lần trước có thể do em chỉ là xúc động nhất thời. Anh hiểu điều đó.”

“Em vừa mới tốt nghiệp, vẫn luôn một mình, rồi bỗng nhiên gặp một người đối xử rất tốt, chăm lo cho em trong cuộc sống, giúp đỡ trong sự nghiệp…”

“Em sẽ dễ nảy sinh một chút ảo giác. Thực ra, em không thật sự thích anh, chỉ là có chút ỷ lại thôi. Ở tuổi này, nghĩ như vậy là rất bình thường.”

Từ Thanh Dã căn bản không dám nhìn Thẩm Xác, anh cố nén giọng, nói một hơi hết những gì mình nghĩ, hy vọng Thẩm Xác có thể đồng ý. 

Ở tuổi này, Thẩm Xác đang lúc khí huyết sôi sục, rất dễ nảy sinh ảo giác. Chỉ cần có người đối xử tốt, Thẩm Xác liền lầm tưởng đó là tình yêu.

“Thật làm khó anh còn phải tìm lý do giúp em, nhưng lúc em hôn anh, anh cũng đáp lại mà. Đó cũng là ảo giác sao?”

Thẩm Xác bật cười. Thì ra Từ Thanh Dã, bao lâu nay vẫn bận tâm đến chuyện này.

“Ai đáp lại em, anh chỉ đang giãy giụa thôi. Người bình thường bị cưỡng hôn đều sẽ có phản ứng.” Anh lập tức phủ nhận.

“Vậy anh thích con gái sao?”

Thẩm Xác tiếp tục hỏi, còn Từ Thanh Dã thì im lặng.

“Nếu không thích, vậy tại sao không thể ở bên em? Cho em một lý do đi.”

“Em còn trẻ, chưa đủ rõ ràng với cảm xúc của chính mình. Chúng ta quen nhau chưa lâu, em cũng chưa đủ hiểu anh. Anh lại lớn hơn em. Hơn nữa, sự nghiệp của em mới bắt đầu, yêu đương sẽ ảnh hưởng đến em.”

“Nếu bị chụp được chuyện em là đồng tính, sau này có thể bị cấm sóng, không còn phim để đóng. Khi đó, tài năng và nỗ lực của em sẽ bị lãng phí, uhmm—”

Anh còn chưa nói hết, Thẩm Xác đã giữ chặt gáy anh, cúi xuống hôn lần nữa. Nụ hôn chỉ lướt qua rồi rời đi rất nhanh.

“Em lại làm gì vậy?” 

Anh có chút bực mình. Người này thật sự không thể nói chuyện tử tế được sao?

“Em chỉ muốn xem miệng anh có bị cứng đờ không thôi. Anh nói nhiều như vậy, nhưng lại chẳng đưa ra được lý do nào đủ sức thuyết phục em.” 

Ánh mắt Thẩm Xác đầy ý cười. Mỗi câu Từ Thanh Dã nói, từng chữ từng lời đều là vì nghĩ cho anh, ai mà không động lòng cho được.

“Lý do gì?”

Từ Thanh Dã khó hiểu. Rõ ràng những điều anh vừa nói đều là đã suy nghĩ kỹ càng.

“Chỉ cần anh nói một câu ‘Anh không thích em’, mọi chuyện sẽ kết thúc. Em đảm bảo sẽ ngoan ngoãn biến mất khỏi thế giới của anh. Nhưng anh lại tìm đủ mọi lý do khác mà không nói câu đó. Đừng bảo với em là anh chưa từng nghĩ đến.”

“Một hai phải tuyệt đối như thế sao? Nếu anh không thích em, ngay cả bạn cũng không thể làm à?” 

Anh thật sự không hiểu sao Thẩm Xác lại cực đoan đến vậy.

“Không hẳn. Còn một cách nữa: anh cứ từ chối em, còn em sẽ cứ theo đuổi anh. Có quan hệ vẫn tốt hơn là chẳng có gì cả.” 

Thẩm Xác nhéo cằm anh, hoàn toàn xé bỏ lớp ngụy trang ngoan ngoãn trước đó.

Anh giật mình, theo bản năng ngồi thẳng lưng, lòng thầm kêu khổ.Thẩm Xác vừa nói cái gì vậy, y như sói đói rình mồi!

“Em b**n th** vừa thôi, mau thả anh ra.”

Anh giãy giụa kịch liệt hơn. Rõ ràng trong nguyên tác anh chỉ đọc chính văn, không ngờ còn có tình tiết ẩn. 

Sao nam chính lại thành kiểu bá đạo trắng trợn thế này!

“Nói anh không thích em, em sẽ thả.”

Anh nhìn thẳng vào mắt Thẩm Xác. Anh tin chắc nếu mình thực sự nói câu đó, Thẩm Xác sẽ ngay lập tức bùng nổ, vì trong nguyên tác, thứ nam chính muốn thì không bao giờ bỏ lỡ.

“Được rồi… anh thích em.Anh thích em, được chưa?”

Anh dừng giãy giụa. Giữa việc giữ thể diện và… giữ mông, anh chọn mông. 

Dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thật anh cũng có chút cảm tình với Thẩm Xác, chỉ là không ngờ mọi chuyện lại tiến triển nhanh đến vậy. 

Anh vốn nghĩ mình đang theo kịch bản “trung thần phò trợ ảnh đế” cơ mà, khi nào trung thần lại chui vào ổ chăn thế này?

Nghe xong, Thẩm Xác mới hài lòng, lại định cúi xuống hôn. Anh vội giơ tay ngăn lại.

“Anh đã nói là thích em rồi mà, sao còn định hôn nữa?”

“Anh thích em, em thích anh, vậy chúng ta là người yêu. Người yêu thân mật một chút là chuyện bình thường thôi. Hay là… anh đang lừa em?”

“Không có. Chỉ là anh thấy tiến triển hơi nhanh. Dù anh thích em, nhưng chúng ta vẫn nên tiếp xúc nhiều hơn. Hay là… cho em một chút thời gian thử việc trước, thế nào?”

“Thế nào? Muốn thử tới mức nào? Như vậy được không?”

Thẩm Xác nắm lấy tay Từ Thanh Dã, cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay anh.

“Vậy còn thế này?”

Anh chưa kịp phản ứng thì cậu lại tiến thêm một bước, đặt một nụ hôn lên má anh.

“Còn thế này?”

Lần này là môi.

Chỉ một chút trêu chọc thôi mà Từ Thanh Dã đã cảm thấy mình sắp mềm nhũn như ly nước đường.Cứ thế này, thời gian thử việc e rằng sẽ “nổ tung” mất!

“Emmm… đủ rồi đấy.”

“Anh cũng nói em đang tuổi huyết khí sôi trào, sao có thể bỏ qua dễ dàng vậy được? Chẳng lẽ anh không có chút cảm giác nào sao?”

Quá nhiều cảm giác mới là nguy hiểm!

Từ Thanh Dã bất đắc dĩ, quyết định liều một phen.

“Em hôn kém quá, để anh dạy cho em.” (Edit: tưởng anh từ chối thế nèooo)

Dứt lời, anh túm lấy cổ áo Thẩm Xác, ngửa đầu hôn lên môi. Sự nhiệt tình vụng về của thiếu niên đã đủ khiến người ta xao động, nhưng sự dây dưa quấn quýt của môi lưỡi lại càng khiến người trầm mê.

Anh vốn không quen thân mật với người khác, nhưng rút kinh nghiệm từ lần “mẫu sai” trước của Thẩm Xác, anh có vẻ thành thạo hơn nhiều. Dù sao lớn hơn vài tuổi, cũng nên có chỗ vượt trội chứ.

Ban đầu do anh chủ động dẫn dắt, nhưng chẳng bao lâu Thẩm Xác đã học được bảy tám phần, lập tức phản công, hôn đến mức đầu óc anh choáng váng.

Không gian chật hẹp trong xe tràn ngập hơi thở ái muội, tiếng nước khi hôn càng rõ rệt. Từ Thanh Dã dần sa vào mùi hương ấm áp ấy, cho đến khi một bàn tay luồn vào vạt áo, anh lập tức tỉnh táo lại.

“Quá đáng rồi, thu tay lại.”

Anh nắm lấy tay Thẩm Xác kéo ra ngoài. Tên nhóc này rõ ràng có ý đồ xấu, luôn muốn chiếm tiện nghi của anh.

“Thời gian thử việc chẳng phải nên thử toàn bộ một lần sao?”

Thẩm Xác ra vẻ vô tội. Ngoan ngoãn nghe lời như vậy, sao vẫn bị mắng? 

“Mơ tưởng! Thời gian thử việc chỉ giới hạn trong mức này, còn lại đợi khi em ‘chính thức’ rồi tính. Không còn sớm, đưa anh về đi. Mà em… đặc huấn xong chưa?”

“Chưa. Tháng sau khởi quay, đặc huấn còn nửa tháng mới kết thúc. Sau đó sẽ có mấy ngày nghỉ.”

Thẩm Xác lắc đầu, rồi lại dựa vào người anh, không chịu rời. Không được làm gì hơn, Thẩm Xác  bèn cúi xuống cắn nhẹ một cái vào cổ anh, để lại dấu vết.

“Em thành thật khai cho anh, mấy lời nói năng linh tinh và hành động táo bạo này em học ở đâu ra?”

Từ Thanh Dã đẩy Thẩm Xác ra, lấy điện thoại soi. Hình ảnh phản chiếu khiến anh nghẹn lời.Quần áo xộc xệch, môi đỏ mọng ướt át, trên cổ loang lổ dấu đỏ, trông chẳng khác gì vừa bị “ăn sạch”.

“Diễn đàn, tiểu thuyết, với mấy loại thẻ trò chuyện.”

Thẩm Xác thành thật đáp: ban đầu anh chỉ muốn tìm hiểu xem giữa đồng tính thì tán tỉnh nhau thế nào, ai ngờ càng xem nội dung lại càng… bạo gan hơn.

“Internet đúng là hại người. Em tốt nhất đừng lên mạng nữa. Với cái kiểu hành vi này, mà quăng lên mạng thì không biết bị dân mạng ném đá bao nhiêu lần. Lúc đó anh cũng bị liên lụy theo.”

Từ Thanh Dã bất đắc dĩ. Nghĩ tới mấy thể loại đồng nhân văn đủ loại trên mạng, đầu óc anh như muốn nổ tung. Quan niệm yêu đương của người trẻ tuổi này, anh vẫn phải cứu vớt kịp thời mới được.

“Em đang trong giai đoạn thực tập, nên tất cả đều phải nghe anh.Anh không cho làm gì, thì một việc cũng không được làm.”

Anh cảm thấy cần lập ra quy củ với Thẩm Xác, nếu không thì chẳng khác nào thả lỏng một con ngựa hoang, hoàn toàn không thể kiểm soát.

“Ừ, vốn dĩ em vẫn nghe lời anh mà.”

“Nghe cái gì mà nghe. Lái xe đi, mau!”

Từ Thanh Dã đưa chân đá Thẩm Xác một cái, nhưng vì chân anh mềm nhũn nên cú đá chẳng có bao nhiêu lực.

Xe chạy ra khỏi gara, bên ngoài trời đã rực rỡ pháo hoa. Ánh sáng lấp lánh ngay lập tức thu hút ánh mắt anh.

Ở thế giới trước, việc đốt pháo đã bị cấm từ lâu, nên anh đã rất lâu không thấy bầu trời náo nhiệt đến vậy.

“Bạn trai, chúc mừng năm mới.”

Bình Luận (0)
Comment