Chương 69:
Từ Thanh Dã nhìn ra ngoài cửa sổ, pháo hoa rực rỡ sáng lạn, đầu óc dần dần khôi phục bình tĩnh. Anh quay sang nhìn Thẩm Xác đang lái xe, cau mày hỏi:
“Vừa rồi, nếu anh thật sự cự tuyệt, em định sẽ làm gì anh?”
Những lời đó, anh cảm thấy thật khó nói, đến bên miệng lại nuốt xuống.
“Hù dọa anh mà thôi, không có thật.”
“Chỉ vì nguyên nhân này sao?”
Từ Thanh Dã có chút bực mình. Từ trước đến nay, anh vẫn thấy Thẩm Xác mang khí chất nam chính, vừa soái vừa có dáng người đẹp, diễn xuất giỏi, tóm lại chỗ nào cũng thuận mắt.
Nhưng lúc này nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông bình thường ác miệng, háo sắc!
“Cũng không hẳn. Nếu thật làm vậy, anh có khi sẽ chạy mất. Hơn nữa chuyện này vẫn phải là hai bên đều muốn mới vui. Ăn no cũng phải biết dừng.”
Thẩm Xác nghiêng đầu liếc anh một cái, thấy vẻ giận dữ trừng mắt của anh liền khẽ cười.
Thẩm Xác nhận ra, cố tình trêu chọc Từ Thanh Dã cũng thú vị, vì ngoài ý muốn Từ Thanh Dã lại rất ngây thơ.
“Em tốt nhất nên nghĩ như vậy.”
Từ Thanh Dã không muốn cãi nhau vô nghĩa. Anh chống tay lên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn Thẩm Xác nghiêm túc. Từ trước tới nay, dù Thẩm Xác có cười, anh cũng không đoán được Thẩm Xác đang vui hay giận.
Nhưng lúc này, rõ ràng khóe miệng Thẩm Xác không hề cong, anh vẫn biết Thẩm Xác đang rất vui.
Trong mắt anh, Thẩm Xác trở nên sinh động, không còn là nhân vật nam chính trong sách nữa, mà là một con người sống động trước mắt.
“Có vẻ em dễ bị anh nhìn thấu ghê, mới vậy đã bị phát hiện.”
Ánh mắt Từ Thanh Dã nhìn thẳng, khiến Thẩm Xác muốn làm ngơ cũng không được. Bị nhìn chằm chằm suốt mười phút, Thẩm Xác có chút mất tự nhiên.
Bị ánh mắt của Từ Thanh Dã nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, cảm giác còn căng thẳng hơn cả lúc hôn.
“Giờ anh nhìn em, không còn hào quang gì nữa, chỉ là một người đàn ông đẹp trai thôi. Trước kia, em chuẩn bị là một đại minh tinh, bây giờ thì chỉ là một người đàn ông.”
Từ Thanh Dã đổi tư thế. Không có hào quang, Thẩm Xác cũng tốt, thậm chí là người anh có thể thật sự ôm vào lòng.
Thẩm Xác không đáp, nên Từ Thanh Dã tiếp tục hỏi. Anh vốn đã hay nói, khó có dịp thế này liền muốn trút hết những điều thắc mắc gần đây.
“Em rốt cuộc thích anh từ khi nào? Thích anh ở điểm gì? Chẳng lẽ chỉ vì gương mặt này?”
Anh soi gương, gương mặt mà Từ Hồng cho anh cũng coi là đẹp, nhưng so với giới giải trí thì chỉ ở mức bình thường. Thẩm Xác ngày nào cũng nhìn thấy mặt anh, chắc khó mà rung động chỉ vì diện mạo.
“Rất sớm.”
Thẩm Xác chỉ nói hai chữ, lập tức khiến Từ Thanh Dã tò mò hẳn lên.
“Rất sớm là sớm thế nào? Chúng ta quen nhau chẳng qua mới hơn nửa năm, không lẽ ngay lần đầu gặp mặt em đã thích anh hả?”
Thẩm Xác không đáp, chỉ nghiêng đầu liếc anh một cái, như thể ngầm thừa nhận.
Từ Thanh Dã nhất thời cảm thấy khó tin.
“Em không phải là kiểu vừa gặp đã yêu đấy chứ?”
Anh nhớ lại chuyện mình chủ động kéo Thẩm Xác đi thuê nhà chung, còn lôi kéo Thẩm Xác ngủ cùng các kiểu... Nghĩ lại mà chỉ muốn nhảy khỏi xe trốn đi cho rồi.
“Cũng không rõ nữa. Thật ra cũng chẳng có một thời điểm cụ thể nào. Ban đầu chỉ là thấy anh rất thú vị, dần dần lại muốn có được anh. Nghe nói anh ở bên người khác, thì em liền thấy khó chịu.”
“Thấy anh đăng ảnh chụp chung với người khác trên mạng cũng không vui, nghe anh khen người khác lại càng không vui.Nói mới nhớ, anh chưa từng đăng ảnh em lên trang cá nhân bao giờ.”
Từ Thanh Dã trong "vòng bạn bè" từng đăng ảnh với không ít người, ngón tay đếm cũng không xuể, nhưng chưa từng thấy ảnh nào có anh.
“Có đăng chứ, tại sợ bị chụp lén nên anh cài đặt chỉ mình anh xem được thôi. Lần sau anh sẽ đặt chế độ chỉ mình em xem.”
Từ Thanh Dã có chút ngượng ngùng, Thẩm Xác hơi bất ngờ, đưa tay ra hiệu. Từ Thanh Dã hiểu ý, đưa điện thoại qua.
Thẩm Xác mở phần "vòng bạn bè" của anh, lướt vài cái đã thấy có mình. Càng kéo xuống càng thấy nhiều.Có ảnh riêng, cũng có ảnh chụp chung hai người, sớm nhất là từ khi anh đóng vai quần chúng trong một bộ phim.
Từ Thanh Dã đăng ảnh không kèm lời, chỉ như một mốc thời gian, địa điểm đơn giản. Duy nhất có chú thích là bức ảnh hai người chụp chung vào ngày Thẩm Xác tốt nghiệp:
【 Trở thành người lớn. 】
Xem xong, Thẩm Xác trả điện thoại lại, trên mặt không giấu nổi nụ cười.
“Anh cũng đã thích em từ sớm rồi đúng không? Rõ ràng là kiểu học sinh yêu thầm.”
Tâm trạng tốt, Thẩm Xác lái xe còn nhanh hơn lúc nãy.
Từ Thanh Dã vội phản bác. Anh hoàn toàn chỉ vì sợ sau này Thẩm Xác nổi tiếng, sẽ có người moi chuyện cũ ra thôi!
Xe rẽ vào Bích Vân Sơn Trang, Từ Thanh Dã ngẩn người nhìn khung cảnh xung quanh.
“Không phải em bảo đưa anh về nhà sao? Sao lại tới đây?”
“Gần hơn chút.”
Thẩm Xác đáp qua loa, vờ như không thấy ánh mắt khó chịu của anh.
Vừa vào đến nơi, Từ Thanh Dã liền chạy về phòng mình. Thẩm Xác định đi theo thì bị anh chắn lại trước cửa.
“Trước kia còn cho em vào, giờ lại không cho?”
Thẩm Xác cố gắng tranh thủ, nhưng Từ Thanh Dã kiên quyết lắc đầu.
“Không được. Trước đây là do anh quá đơn thuần, nghĩ em tốt đẹp lắm. Giờ em đã lộ mặt rồi, không được tùy tiện vào phòng anh nữa. Ít nhất chưa 'chính thức' thì không được.”
“Vậy bao giờ mới được tính là 'chính thức'?”
“Đợi em được Ảnh đế thì chuyển chính thức cũng chưa muộn. Dù sao anh cũng chỉ có chút yêu cầu thế thôi.”
Từ Thanh Dã mang Thẩm Xác về sống chung vốn là để tận mắt chứng kiến Thẩm Xác từng bước trở thành Ảnh đế. Giờ lấy đó làm điều kiện "chuyển chính thức" thì cũng hợp lý.
Sắc mặt Thẩm Xác hơi khó coi. Thẩm Xác lấy điện thoại ra tra thử: nghệ sĩ bình thường để trở thành Ảnh đế thường mất tầm mười năm, vài người may mắn thì nhanh hơn, nhưng cũng không phải vừa debut đã được.
Thẩm Xác thầm thấy mình có thiên thời địa lợi, nhưng từ Thị đế lên Ảnh đế trong thời gian ngắn đúng là chuyện xa vời.
“Thực tập đâu cần lâu vậy, ba bốn tháng cũng được rồi mà…”
Thẩm Xác vừa nói vừa ôm eo Từ Thanh Dã, cằm tựa lên vai anh, làm nũng.
“Anh sẽ xem biểu hiện của em, rồi mới quyết định thời gian kỳ thực tập. Giờ thì mau về phòng mình đi.”
Từ Thanh Dã vừa nói vừa đẩy Thẩm Xác ra khỏi cửa. Thẩm Xác còn định nói gì đó, nhưng cửa đã bị đóng sầm lại, kèm theo tiếng khóa cửa ‘cạch’ một cái.
Thẩm Xác bất đắc dĩ lắc đầu,Từ Thanh Dã rõ ràng đang đề phòng anh.
Về đến phòng, Thẩm Xác vẫn chưa buồn ngủ. Anh ngồi trên ghế, trong đầu vẫn còn vương vấn nụ hôn ban nãy.
Con người quả nhiên phải yêu đương mới được, cưỡng hôn cũng không tệ, nhưng cảm giác khi Từ Thanh Dã chủ động lại càng bồng bềnh ngọt ngào.
Đang mải nhớ lại, điện thoại bỗng vang lên tiếng thông báo. Anh mở ra xem thử, là mấy tài khoản phụ của Từ Thanh Dã vừa đăng bài, còn gắn thẻ mình.
@Đích Xác Dã: Lại là một ngày theo đuổi idol gần gũi ~ Gửi tới mọi người hình ảnh mới nhất của Thẩm Xác, giọng hát tiến bộ rõ rệt nha! 【ảnh】
@Truy Tinh Thiếu Nữ Từ Thúy Hoa: Tạo hình các sao nam nổi bật trong tiệc cuối năm – ai là gu của bạn? 【9 tấm ảnh minh tinh, Thẩm Xác ở chính giữa】
······
Nhìn mấy bài đăng, Thẩm Xác có hơi cảm xúc lẫn lộn. Mới ngày đầu “thực tập yêu đương”, mà anh đã có tâm trạng đi làm việc sao?
Từ Thanh Dã bên này thì không hề hay biết. Vừa khóa cửa xong là anh lập tức vùi đầu vào chỉnh ảnh và dựng video.
Vì Thẩm Xác đã chiếm mất kha khá thời gian trong ngày, mấy đối tác đều đang đợi anh giao bài. May là một số chỉ yêu cầu ảnh gốc nên khối lượng công việc cũng nhẹ nhàng hơn đôi chút.
Sau khi xử lý xong, anh mới thở phào một hơi, mở Weibo lên xem thử hot search tối nay. Các fandom đều đánh rất gắt. Màn biểu diễn của Thẩm Xác tuy không phải nổi bật nhất, nhưng vẫn có vài tấm ảnh chụp cận phần trình diễn được chia sẻ lại.
Siêu thoại anh lập cho Thẩm Xác từ trước đã có rất nhiều người gia nhập. Anh vào chia sẻ một vài tấm ảnh, chưa bao lâu đã có người nhắn lại.
@Xác định chính là anh: Bạn ngồi hàng đầu phải không? Tôi cũng ngồi rất gần, biết đâu mình đã gặp nhau đó. Ảnh bạn chụp đẹp xuất sắc luôn, mong bạn tiếp tục đăng nhé!
@Sinh vật phù du: Anh nhà mình hình như đen đi rồi, mà càng đen lại càng đẹp trai á!
······
Từ Thanh Dã đọc hết một lượt bình luận, còn không quên nhắc mọi người nhớ đánh dấu làm số liệu, rồi mới thoát Weibo. Vừa rời đi không lâu, Thẩm Xác đã gửi mấy tin nhắn tới liên tiếp:
Thẩm Xác: Anh ngủ sớm đi, có cần em bồi ngủ không?
Thẩm Xác: Ngủ ngon nha ~ Thật sự không cần em nằm cạnh à?
Thẩm Xác: Không được online nữa, mau đăng xuất ngay!
Từ Thanh Dã ném máy tính sang một bên, cầm quần áo và đồ vệ sinh chuẩn bị đi rửa mặt. Trước khi rời đi, anh nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Xác, tiện tay gửi lại một dòng:
Từ Thanh Dã: Ừm ừm, ngủ ngon.
Thẩm Xác nhìn tin nhắn ngắn ngủi có lệ, thoáng thấy mất hứng. Anh luôn cảm giác đêm nay không nên kết thúc quá yên bình như vậy.Tiếc là Từ Thanh Dã đúng là kiểu không ăn dầu muối.
Không rõ Thẩm Xác ngủ lúc nào, chỉ biết sáng sớm đã bị điện thoại của Triệu Văn gọi dậy.Còn nửa tháng huấn luyện đặc biệt, hôm nay phải xuất phát.
Nhìn đồng hồ, đoán chừng Từ Thanh Dã vẫn chưa thức, Thẩm Xác hơi tiếc nuối. Lại sắp xa nhau một thời gian, đáng lẽ nên từ biệt đàng hoàng một chút.
Thẩm Xác mở cửa bước ra, không ngờ nhìn thấy Từ Thanh Dã đang bận rộn trong bếp thì có chút ngẩn người, dụi mắt như xác nhận lại lần nữa. Theo thói quen, người này phải ngủ đến gần trưa mới dậy cơ mà.
“Dậy đi, xuống ăn sáng, toàn mua dưới lầu thôi, đừng có chê.”
Từ Thanh Dã quả thật không có thiên phú nấu ăn, định làm cho Thẩm Xác quả trứng chiên cũng chưa chuẩn bị được, đành phải ra ngoài mua.
“Sao anh dậy sớm thế?”
Thẩm Xác đi đến từ phía sau ôm lấy anh, áp mặt vào lưng người kia cọ cọ đầy thân mật. Ngủ dậy mà được nhìn thấy người yêu, cảm giác thật sự rất tuyệt. Nếu có thể cùng nhau thức dậy mỗi sáng thì càng tốt hơn nữa.
“Em sắp phải ra ngoài, anh dù sao cũng nên tiễn một đoạn. Nếu không, sáng dậy trong phòng trống không, cũng thấy hụt hẫng. Mà em có thể đừng dính người vậy không? Nhanh ngồi xuống ăn sáng đi.”
Từ Thanh Dã vừa nói vừa bày đồ ăn ra bàn, nhưng bị Thẩm Xác ôm nên cũng chẳng làm được gì.
“Lần sau về, mình đi hẹn hò nhé? Yêu đương thì cũng phải có hẹn hò mới được.”
“Nhưng mà tốt nhất cứ kín đáo một chút đi. Em mà cứ đòi ra ngoài chơi, còn phải kéo theo cả đám người. Hai đứa đi riêng không tiện đâu.”
Từ Thanh Dã nghĩ một chút, yêu đương với minh tinh thực sự phiền toái, không thể hẹn hò như người thường, gặp nhau cũng ít.
Đa phần nghệ sĩ chọn bạn đời là người trong ekip cũng vì lý do đó, chỉ có người ở bên cạnh mình thì mới có thời gian gặp mặt.
Nhưng anh không thể lúc nào cũng bám theo Thẩm Xác, anh còn có sự nghiệp riêng để theo đuổi.
May mà Thẩm Xác cũng là một phần trong công việc của anh, nếu không thì thời gian ở bên nhau còn ít hơn nữa.
“Vậy thì ở nhà xem phim, không nhất thiết cứ phải ra ngoài.”
“Ừ, cái đó cũng được. Chờ em có lịch nghỉ rồi tính.”
Từ Thanh Dã gật đầu, cùng Thẩm Xác sắp xếp lại thời gian, rồi nghiêm túc viết vào sổ tay lịch trình của mình ba chữ: "Ngày hẹn hò".
Thẩm Xác thấy anh chăm chú ghi chép, không nhịn được nở nụ cười mãn nguyện.
Khi xe bảo mẫu tới đón dưới lầu, Từ Thanh Dã tiễn Thẩm Xác ra tận cửa. Trước khi Triệu Văn bước xuống xe, anh nhanh chóng nhón chân, hôn nhẹ lên môi Thẩm Xác.
“Kiss bye.”
Anh vẫy tay chào tạm biệt. Thẩm Xác còn định quay lại ôm thêm lần nữa, nhưng Triệu Văn đã bước tới lấy hành lý cho Thẩm Xác.
Ánh mắt cô nhìn hai người qua lại, chớp một cái đầy ẩn ý rồi mỉm cười, xem ra tên nhóc Thẩm Xác này cũng không phải dạng vừa đâu.