m non không tệ.
“Cũng không cần phải tạo dựng thiết lập gì đặc biệt, cứ giữ đúng con người cậu ấy là được. Trên sân khấu bking*, xuống đài thì ngọt ngào, chủ yếu tạo ra sự tương phản.”
(Bking*: thuật ngữ fan Cbiz, thường dùng để chỉ một idol/diễn viên có khí chất bá đạo, mạnh mẽ, “áp đảo sân khấu”, biểu hiện cực kỳ nổi bật, toát ra cảm giác king (vua)).
Xem xong, Từ Thanh Dã đưa ra ý kiến. Anh phát hiện, để nổi tiếng căn bản không cần thiết phải cố xây dựng hình tượng riêng, tất cả đều dựa vào thiên phú.
Vừa dứt lời, Tống Nam Khê vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh, bỗng kinh ngạc chỉ vào mình, vẻ mặt toàn là không tin nổi.
“Ngọt ngào? Em á? Em cao một 1m89, lại toàn cơ bắp, nhìn thế nào cũng không giống.”
Nếu không phải thời tiết đang lạnh, Tống Nam Khê còn muốn cởi áo khoe cơ bắp cho Từ Thanh Dã xem.
“‘Ngọt muội*’ là một loại cảm giác. Cậu không hiểu cũng không sao, sẽ có người hiểu và thích.”
(Ngọt muội*: thuật ngữ fan.Từ này không hẳn chỉ nữ, có thể dùng cho nam nếu khí chất ngây ngô, đáng yêu, tạo cảm giác muốn che chở.)
Từ Thanh Dã không muốn giải thích nhiều, dù sao rồi Tống Nam Khê cũng sẽ sớm đón nhận một lượng lớn fan hâm mộ cuồng nhiệt.
“Thật sự không cần làm gì thêm sao? Nếu không thì thử ghép couple với ai đó?”
Mã Na hơi lo lắng. Tuy danh sách chưa công bố, nhưng cô biết Đài Dâu Tây bên kia có vài “hoàng tộc”, dù sao cũng phải nghĩ cách để trụ lại được một thời gian.
“Không cần. Fan sẽ tự kéo couple. Làm gượng ép thì lại không hot. Cứ thả lỏng tâm lý, biểu hiện cho tốt là được. Năm nay công ty tôi có dọn được sang cạnh công ty mọi người hay không, là dựa cả vào chị Mã Na đấy.”
Từ Thanh Dã vừa cười vừa nhìn Tống Nam Khê.
Tống Nam Khê mở to mắt, lộ vẻ ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu.
Từ Thanh Nhã cũng chẳng nói thêm gì , chỉ nhìn Tống Nam Khê cười.
“Ý gì thế?”
Ngẫm mãi không ra, Tống Nam Khê cuối cùng không nhịn được hỏi. Thật sự không hiểu nổi Từ Thanh Dã đang nói gì.
“Ngốc, ý thầy Từ là em chắc chắn sẽ nổi. Thôi, về phòng luyện tập đi.”
Mã Na lắc đầu. Tống Nam Khê cái gì cũng tốt, chỉ là thỉnh thoảng hơi ngốc. Cứ mỗi lần đôi mắt to tròn vô tội kia nhìn chằm chằm, thật sự chẳng nỡ mắng.
“Dạ.”
Tống Nam Khê gật đầu, nhanh chóng chạy đi, như thể ở lại thêm một giây cũng ngượng muốn chết.
“Đúng là ngọt. Chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích.”
Từ Thanh Dã nhìn theo bóng lưng Tống Nam Khê, nụ cười càng đậm, trong mắt anh thấy rõ ràng là một đống tiền.
“Không hiểu nổi, rốt cuộc giới trẻ bây giờ thích gì. Tôi nghe hoàn toàn không hiểu được.”
Không chỉ Tống Nam Khê không hiểu, ngay cả Mã Na cũng ngơ ngác. Những từ như “ngọt muội”, “bking”, với cô mà nói đều xa lạ.
“Trên sân khấu thì bùng nổ, xuống sân khấu lại ngây ngô chẳng toan tính gì. Khi đối thủ nói mỉa mai thì vẫn thành thật nhìn họ, còn thực lực thì mạnh đến mức nghiền ép không ai kịp trở tay. Nói chung là cô lại nhặt được bảo rồi.”
Từ Thanh Dã đơn giản tổng kết, Mã Na nghe hiểu được một nửa, nhưng cuối cùng có một câu cô vẫn nắm bắt được, lập tức mặt mày hớn hở.
“Cậu thật sự xem trọng Tống Nam Khê sao?”
“Hẳn là so với cô còn xem trọng hơn một ít đi. Tôi chuẩn bị bỏ chút tiền cho cậu ấy.”
Từ Thanh Dã nói hàm súc, Mã Na liền gật đầu.
“Hiểu rồi. Phiền thầy Từ đi một chuyến. Đi thôi, tôi mời cậu ăn trưa.”
Mã Na cười đến híp cả mắt, dẫn Từ Thanh Dã đi ra ngoài. Khi đi ngang qua phòng tập, Tống Nam Khê đang luyện nhảy trước gương.
Vừa bước lên sàn, vẻ ngây ngô tự nhiên kia lập tức biến mất, từng động tác đều mềm mại, đẹp mắt, khiến người xem không khỏi vui lây.
Vóc dáng cao ráo, đặc biệt hợp với vũ đạo, tay chân dài lại càng có tính thưởng thức. Thêm vào đó, Tống Nam Khê còn thích tập thể hình, nên khi cậu nhảy vừa có sức mạnh vừa có mỹ cảm.
Hơn nữa, khả năng kiểm soát biểu cảm khi nhảy cũng rất tốt, gương mặt thay đổi linh hoạt theo từng động tác.
“Tống Nam Khê, đi ăn cơm cùng bọn chị đi.”
Mã Na gõ cửa. Tống Nam Khê dừng lại, gương mặt lập tức hiện lên chút ủy khuất.
“Hôm nay em chưa tập đủ thời lượng, có thể không đi được không?”
Tống Nam Khê nhìn Mã Na, trong lòng thấy Mã Na đã làm mình lỡ quá nhiều thời gian. Hết gọi cái này lại gọi cái kia, ảnh hưởng lớn đến tiến độ luyện tập.
“Thích thì đi, không ai ép em cả.”
Mã Na bất lực, đều là những hạt giống tốt, nhưng chẳng có ai chịu ngoan ngoãn nghe lời!
Ra ngoài, họ đi ngang qua trụ sở Khuynh Thành Điện Ảnh. Lúc này đám đông vây quanh đã ít đi.
Nhưng trên vách tường công ty vẫn dán đầy khẩu hiệu và biểu ngữ, phần lớn kêu gọi đối xử tử tế với nghệ sĩ. Cảnh sát từng đến mấy lần, nhưng vô dụng.
Cảnh sát đến thì đám đông giải tán, cảnh sát vừa đi thì họ lại tụ tập. Dù vây quanh cả ngày nhưng cũng không gây cản trở lớn, thành ra chẳng ai quản nữa.
“Khuynh Thành Điện Ảnh lần này e rằng khó giải quyết. Gần đây nghệ sĩ cáo buộc họ quá nhiều, chuyện trước bị nén xuống, giờ bùng nổ hết, nhiệt độ cũng theo đó tăng vọt.”
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Mã Na không khỏi cảm khái. Khuynh Thành Điện Ảnh hoành hành ngang ngược nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng gặp phản ứng ngược.
“Ác giả ác báo, là chuyện sớm muộn thôi.”
Từ Thanh Dã thuận miệng nói, trong lòng nghĩ báo ứng của Khuynh Thành Điện Ảnh còn ở phía sau.
“Cậu nói vậy, chắc chuyện này sẽ không liên quan đến cậu chứ?”
Mã Na liếc nhìn Từ Thanh Dã với dáng vẻ như chính nghĩa lẫm liệt, ánh mắt hơi híp lại.
“Có thể liên quan gì tới tôi chứ, tôi chỉ là người ngoài ăn dưa thôi. Được rồi, thừa nhận là tôi có nhận chút bài PR, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.”
Từ Thanh Dã chân thành xua tay, tỏ rõ bản thân chỉ là kẻ nhỏ bé, chẳng dính dáng gì đến chuyện lớn.
“Haizz, không biết có phải đúng như lời đồn gần đây không, nói rằng giới giải trí sắp thay đổi rồi.”
Mã Na thuận miệng nói, như chợt nghĩ đến điều gì.
“Cậu nói tôi có vận khí tốt, thường gặp được hạt giống hay, thật ra tôi cũng từng bỏ lỡ. Lần trước muốn kéo Thẩm Xác về công ty, cậu không chịu. Có phải cậu chê công ty tôi nhỏ bé quá không?”
“Em ấy không hợp với cô đâu. Cô đâu thể đưa Thẩm Xác đi thi tuyển tú được, mà nếu có đi thì cũng sẽ chỉ là đi dạo một vòng.”
“Ai nói chứ, nếu Thẩm Xác đi, chỉ dựa vào gương mặt đó cũng có thể gồng gánh đến vòng ba. Thôi, càng nghĩ càng tiếc.”
Mã Na lắc đầu, có chút nuối tiếc. Nhưng nếu thật sự ký hợp đồng thì cô cũng không biết sắp xếp cho Thẩm Xác thế nào.
Bá Nhạc phải gặp được Thiên lý mã, chung quy cũng cần duyên phận xứng đôi.
“Thẩm Xác dạo này đang làm gì vậy? Sau khi lấy Thị đế xong liền yên ắng, chắc là đang ấp ủ dự án lớn nào đó?”
“Đang đóng phim điện ảnh, chắc sắp công bố rồi. Chờ ra rạp, tôi sẽ bao vé mời mọi người đi xem.”
Nói tới đây, trên mặt Từ Thanh Dã hiện lên chút tự đắc. Anh tin rằng một khi Thẩm Xác xuất hiện, chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh diễm.
“Nhìn dáng vẻ cậu, cứ như Thẩm Xác là người của cậu vậy, còn rất kiêu ngạo nữa.”
Mã Na theo bản năng buột miệng nói, rồi như chợt nhận ra điều gì.
“Này không lẽ… thật sự là vậy? Lúc trước tôi nhìn các cậu đã thấy có gì đó không bình thường rồi.”
“Chúng tôi là bạn tri kỷ mà.”
“Đừng xạo. Tô Tử Du với Giang Bác Tề ngủ chung một giường còn bảo chỉ là bạn tốt nhất đấy. Tôi giờ nghe không nổi mấy lời như này nữa đâu.”
“Thật sự không có ngủ chung. Không tin thì thề cũng được.”
Từ Thanh Dã nghiêm túc hẳn, khiến Mã Na thoáng dao động với suy đoán của mình.
Dù sao chuyện riêng tư cô cũng không tiện hỏi tới cùng, Từ Thanh Dã nói thế nào thì coi như thế ấy.
Trong bữa ăn, Mã Na lại đưa đề tài trở về Khuynh Thành Điện Ảnh.
“Nghe nói lần này ầm ĩ to như vậy mà bên đó vẫn chưa có động tĩnh gì. Hình như vì sản nghiệp khác của họ đang xảy ra vấn đề, nên không rảnh lo chuyện này.”
“Tiền trong giới giải trí dễ kiếm, nhưng căn cơ của họ vốn không đặt ở đây, lần này xem như tất cả đều chồng chất cùng lúc.”
“Cô có hiểu gì về Khuynh Thành Điện Ảnh không?”
Từ Thanh Dã thuận miệng hỏi, anh cũng tò mò người trong giới thực sự biết được bao nhiêu.
“Nghe loáng thoáng thôi, cụ thể thì không rõ lắm. Có hợp tác vài lần với nghệ sĩ của họ, cảm giác không mấy tốt. Nghệ sĩ bị quản lý siết rất chặt, như búp bê dây cót vậy, ăn thêm một miếng cơm cũng bị mắng.”
“Giống như hôm nay tôi rủ Tống Nam Khê đi ăn, đổi lại là nghệ sĩ bên Khuynh Thành thì chắc chắn không dám từ chối. Họ chẳng khác nào bị thuần hóa cả.”
Mã Na lắc đầu, không muốn nói thêm. Trong giới đủ loại chuyện, mà lòng đồng cảm của cô cũng chẳng kham nổi tất cả.
“Gần đây cậu bận gì? Đừng bảo còn làm paparazzi nhé?”
Mã Na quay sang hỏi, trong lòng không khỏi lo lắng. Dù sao khuôn mặt như vậy mà lại đi làm paparazzi thì thật uổng phí.
“Dạo này cũng chẳng có gì đáng để ngồi canh dưa, tôi chủ yếu chạy mấy sự kiện, lễ trao giải, chụp chút ảnh thôi. Năm sau chuẩn bị bắt đầu làm show tuyển tú, ngoài ra chắc tính đầu tư lặt vặt vài chỗ.”
“Thật ra tôi cũng chẳng có mục tiêu lớn lao gì, chỉ mong năm nay có thể thuê được văn phòng gần các cô thôi, làm hàng xóm là được rồi.”
Từ Thanh Dã sống theo kiểu chẳng có kế hoạch cụ thể, chỉ cần bám theo mấy điểm nóng là được.
Ăn trưa xong, anh trở về nhà. Trong nhà vắng vẻ, anh đơn giản nằm trên sofa, mở phim xem hết cả buổi chiều.
Buổi tối, hiếm hoi Thẩm Xác gọi video call tới. Hai người “thực tập yêu đương” cũng đã một thời gian, ngoài một lần gọi điện thoại ra thì gần như chẳng liên lạc gì nhiều.
Video mở lên, hiện ra trước mặt Từ Thanh Dã chính là thân hình hoàn mỹ của Thẩm Xác.
Thẩm Xác vừa mới tắm xong, trên người chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm, vừa lau khô tóc vừa tùy ý chà khăn trên vai.
“Sao em lại không mặc quần áo?”
Nhìn chằm chằm vào màn hình, Từ Thanh Dã lặng lẽ nuốt nước miếng.
Thẩm Xác không biết tham gia cái khóa huấn luyện gì mà dáng người càng ngày càng chuẩn, sớm biết thế anh đã đi theo cùng, may ra cũng luyện được cái eo.
“Riêng cho anh xem thôi. Anh không phải thích nhìn sao? Đáng tiếc là không thể cho anh sờ, nhưng em nhớ rõ anh cũng thích sờ mà.”
Thẩm Xác vừa lau tóc, vừa cố ý ghé sát lại gần màn hình.
“Anh không có thích nhìn, cũng chẳng thích sờ.”
Từ Thanh Dã phủ nhận, cầm lấy ly nước uống một ngụm, giả vờ bình tĩnh.
“Ừ, là em thích trêu anh thôi.”
“Mau mặc vào đi. Đàn ông không được lộ liễu, phụ nữ không được khoe thân, phải có ý thức phòng ngừa.”
Từ Thanh Dã thúc giục Thẩm Xác mặc quần áo.Hôm nay trời lạnh, dù có bật điều hòa thì cũng phải chú ý giữ ấm.
“Sao anh chẳng bao giờ nói nhớ em vậy? Chúng ta không phải đang ở giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt sao?”
Khoác áo vào, Thẩm Xác chống cằm nhìn qua màn hình. Thái độ lạnh nhạt của Từ Thanh Dã khiến Thẩm Xác vừa lo lắng vừa bất an.
“Chúng ta vẫn đang trong giai đoạn… ‘thực tập’ thôi.”
Từ Thanh Dã sửa lại, rồi có chút ngượng ngùng liếc Thẩm Xác một cái.
“Cũng có nhớ em một chút, chỉ là mấy chuyện này không phải cứ nói ra mới chứng minh. Không nói không có nghĩa là không nghĩ.”
Từ Thanh Dã thật sự không biết nói những lời sến súa như thế nào. Đây cũng là điểm anh vụng về nhất trong chuyện tình cảm.
Anh không quen thói quen bày tỏ, không biết làm sao để có thể thoải mái nói “anh thích em”, “anh yêu em” mà không thấy gánh nặng.
Có lẽ vì bên cạnh anh chưa từng có ai biểu đạt tình yêu một cách mãnh liệt như vậy, cho nên anh càng không biết phải học theo cách nào để bày tỏ.
“Cũng được. Sau này nếu nhớ em, anh cứ đăng một cái trạng thái, em nhìn thấy là hiểu ngay.”
Nhắc tới chuyện “vòng bạn bè”. Chiều nay Thẩm Xác có đăng một tấm ảnh mới, dáng vẻ cực kỳ soái, là kiểu ảnh Từ Thanh Dã chưa từng thấy, nên anh đã tiện tay lưu lại.
Lại sợ lưu trong album rồi tìm không thấy, anh thuận tiện đăng luôn lên vòng bạn bè, như thường lệ không viết gì thêm ngoài mốc thời gian.
“Anh cảm thấy… che em thì có lẽ sẽ tốt hơn, em sao lại có thể liên tưởng nhiều như vậy.”
“Bởi vì lúc nhớ anh, em cũng thích xem ảnh anh mà. Nên khi thấy anh đăng ảnh, em sẽ nghĩ… chắc anh cũng nhớ em. Chẳng lẽ không đúng sao?”
Thẩm Xác hỏi lại một câu. Từ Thanh Dã không biết phản bác thế nào, đành “ừ” một tiếng xem như ngầm thừa nhận.
“Anh muốn để em nghĩ vậy, thì em cũng chẳng còn cách nào khác.”