Dịch Hòa đem chuyện vừa trao đổi với Tô Ý Thơ nói lại, Từ Thanh Dã khẽ gật đầu.
“Vậy thì có khả năng cô ấy sẽ đối đầu trực diện với Khuynh Thành Điện Ảnh. Em nhớ để mắt nhiều hơn.”
“Em sẽ nhờ anh trai em hỏi thăm thử. Nghe nói gần đây Tôn Dương của Khuynh Thành có mấy dự án lớn bị trục trặc, đang sứt đầu mẻ trán, căn bản chẳng rảnh quản mấy chuyện khác. Nếu thật sự muốn hành động, thì nên làm ngay bây giờ. Nhân lúc hắn bệnh, lấy luôn cái mạng!”
Dịch Hòa dặn anh trai chú ý, hễ có biến động gì sẽ lập tức báo lại cho mình.
“Sao nay em lại tích cực như vậy?”
Từ Thanh Dã nheo mắt, nhìn Dịch Hoà có chút nghi ngờ.
“Nếu Khuynh Thành sụp, chắc chắn sẽ có nhiều tài sản bị buộc phải bán tháo. Em cũng chỉ đang tính toán kiếm chút thôi. Tòa nhà kia không tồi, nếu họ chịu nhả, em thật sự có thể suy xét mua lại.”
“Em nói nghe đơn giản nhỉ. Một tầng cũng đã mấy trăm triệu, cả tòa mười mấy tầng. Mấy người có tiền các người nói sao nhẹ nhàng quá vậy. Một tầng thôi anh đã mua không nổi rồi.”
Từ Thanh Dã từng hỏi qua giá nhà ở khu đó, biết rõ mình chẳng thể với tới.
“Cũng đâu cần mua hết, tất nhiên sẽ tìm vài bên hợp tác chia nhau. Nếu thật sự mua được, em còn có thể cho anh thuê với giá rẻ. Ai bảo chúng ta quan hệ tốt chứ.”
Dịch Hòa vỗ vỗ vai anh, bộ dạng như muốn nói “Ông đây che chở anh.”
Từ Thanh Dã im lặng hồi lâu, chỉ cảm thấy… đúng là nhà giàu, suy nghĩ cũng khác hẳn.
Bên kia Tô Ý Thơ vẫn đang trò chuyện với Dịch Hòa, còn Từ Thanh Dã thì thu dọn đồ chuẩn bị đi tìm Thẩm Xác. Anh gom hết thiết bị bỏ vào, đầy hẳn một chiếc rương lớn.
“Có chuyện này.”
Trong lúc Từ Thanh Dã đang lúi húi dọn, Dịch Hòa bỗng vỗ mạnh lên sofa, làm anh giật mình.
“Nói đi.”
Từ Thanh Dã quay đầu liếc Dịch Hoà một cái. Thằng nhóc này sao cứ lúc thì ồn ào, lúc thì gào to như vậy.
“Anh dùng thân phận truyền thông đi chụp họp báo, chụp xong chắc chắn phải viết bài. Nhưng anh không thể dùng mấy cái tài khoản marketing để đăng được, tụi mình hình như thiếu một tài khoản chính thống, nghiêm túc chút.”
Thông thường, các buổi họp báo, chiếu phim thử… đều mời truyền thông, tạp chí, hoặc ít nhất cũng là blogger trong ngành.
Từ Thanh Dã mà cầm tài khoản marketing chạy đến, lỡ có người chào hỏi, tự giới thiệu cũng khó mở miệng. Không lẽ lại nói: “Xin chào, tôi là ‘Giới giải trí đệ nhất tin nóng đế’ đây”?
“Tài khoản đứng đắn… để anh nghĩ xem. Hình như có đấy.”
Từ Thanh Dã thấy Dịch Hòa nói có lý, bèn mở laptop, lục trong đống tài khoản của mình, quả nhiên nhảy ra một cái.
“Cái này thì sao? ‘Từ ca nói điện ảnh’, mười vạn fan, lại còn có tích xanh. Chỉ là hơi lâu rồi không động tới, chắc phải chăm lại một chút.”
Anh mở tài khoản cho Dịch Hòa xem. Nhìn biểu cảm xuất sắc của Dịch Hoà, Từ Thanh Dã có chút buồn cười.
Bản thân Dịch Hòa cũng làm truyền thông, biết rõ gây dựng một tài khoản khó khăn thế nào. Ấy vậy mà với Từ Thanh Dã, chuyện làm tài khoản lại dễ như trở bàn tay.
Mấy cái anh thường dùng đều có mấy chục vạn fan, cái này bị bỏ quên mà vẫn còn mười vạn, đúng chuẩn “con nhà trời Internet”.
“Sao anh lại có nhiều tài khoản thế?”
“Nhiều cái công ty cũ mua lại, vài cái thì anh tự làm. Tích góp dần dần thành ra nhiều vậy. Nhưng thật ra cũng chẳng dùng hết, cái này thì vẫn còn cứu được.”
Từ Thanh Dã nhớ lại, “Từ ca nói điện ảnh” là tài khoản anh lập ngay sau khi xuyên qua đây, chuyên phân tích phim ảnh.
Lúc đó, anh cần gấp rút hiểu rõ thế giới này, nên xem rất nhiều phim điện ảnh, phim truyền hình, đồng thời cũng để tiện đối chiếu với những diễn viên được nhắc đến trong nguyên tác.
Cũng nhờ xem nhiều phim như thế, anh mới phát hiện thời gian tuyến sau khi mình xuyên qua có nhiều chỗ lệch. Sau này bận rộn nằm vùng hóng chuyện ăn dưa, tài khoản kia liền bị bỏ bê.
Nguyên nhân chủ yếu là việc cắt ghép phim tốn quá nhiều thời gian, lại còn phải viết bình luận, phân tích.
“Anh làm trong thời gian ngắn mà đã có nhiều fan vậy à?”
Dịch Hòa nhìn số liệu, thật sự không khỏi kinh ngạc. Thời gian hoạt động tài khoản không lâu, mà lượng fan tăng nhanh như vậy là điều cực kỳ khó.
“Khi anh làm, có đẩy được chút lưu lượng. Sau đó anh đăng đều, có lúc ngày hai bài, nên fan tích lũy nhanh. Tất nhiên cũng có hơi mua thêm chút fan, vốn tính làm lâu dài, nhưng sau bận quá nên quên luôn. Giờ nhặt lại cũng hợp lý, đến lúc đó thuê thêm một người chuyên quản lý là được.”
Phim điện ảnh và phim truyền hình vốn có khoảng cách nhất định. Vòng phim truyền hình thì nhiều diễn viên, nhiều chuyện để hóng, là thiên đường của tài khoản marketing.
Ngược lại, vòng phim điện ảnh thì nghiêm túc hơn, fan cũng kín đáo, kiếm tiền khó hơn nhiều.
Nhưng sau này Thẩm Xác chắc chắn vẫn phải hoạt động trong giới điện ảnh, nên có một tài khoản liên quan cũng rất tốt.
Nghĩ vậy, Từ Thanh Dã quay sang nói với Dịch Hòa:
“Lát nữa em đăng thông báo tuyển dụng đi. Năm sau tuyển thêm hai ba người, làm việc ở nhà cũng được.”
“Cuối cùng anh cũng chịu thuê người rồi.”
Dịch Hòa giơ ngón cái lên, trêu: “ Keo kiệt nay cũng hào phóng một lần.”
Một năm đi qua, sự kiện được cả giới giải trí quan tâm nhất chính là Xuân Vãn (Gala cuối năm). Có thể xuất hiện trên sân khấu Xuân Vãn từ lâu đã trở thành tượng trưng cho thực lực của các minh tinh.
Thẩm Xác thì không đi, nhưng anh cũng nhận được không ít lời mời tham gia các buổi tiệc tối. Dù vậy, năm nay Thẩm Xác đều từ chối, bởi anh muốn ở bên Từ Thanh Dã.
Bộ phim 《Tảng sáng》 quay ở Vân Thành, lần này lễ khai máy cũng được tổ chức tại đây. Vân Thành là nơi vừa mỹ lệ vừa nguy hiểm: bốn mùa như xuân, phong cảnh hữu tình, nhưng vì là vùng biên giới nên ẩn giấu không ít thế lực ngầm.
Một thành phố tràn ngập những câu chuyện xưa, nhiều truyền thuyết đều bắt đầu từ đây.
Đoàn phim đã sắp xếp chỗ ở cho truyền thông. Từ Thanh Dã vừa thu xếp xong, thì nhắn tin cho Thẩm Xác. Tin nhắn gửi đi không lâu sau, Thẩm Xác đã điện thoại đến.
“Mười phút nữa xuống lầu, em đến đón anh.”
“Ừ? Hôm nay em không đặc huấn sao?”
“Xong rồi. Một lát nữa gặp nhé.”
Giọng Thẩm Xác tràn ngập hứng khởi. Bỗng nhiên, Thầm Xác liền hiểu cảm giác lần đầu gặp Từ Thanh Dã.
Giống như Tô Tử Du và Giang Bác Tề ôm nhau, nắm tay nhau, thật sự vô cùng trân quý.
“Ừ, vậy anh chờ em.”
Từ Thanh Dã gác máy, nhìn đống hành lý chưa biết nên bắt đầu thu dọn từ đâu, dứt khoát đẩy chiếc rương sang một bên, để lát nữa về sẽ làm tiếp.
Xe bảo mẫu của Thẩm Xác dừng ven đường. Ngay khi cửa xe khép lại, Từ Thanh Dã cả người liền bị kéo vào lòng ngực Thẩm Xác.
Xe có vách ngăn, tài xế không thấy được phía sau, nhưng Từ Thanh Dã vẫn thấy xấu hổ, anh khẽ đẩy ngực Thẩm Xác, ý bảo Thẩm Xác buông mình ra.
“Buông ra, phải chú ý an toàn giao thông. Ngồi thế này thật không an toàn.”
Từ Thanh Dã bị hương vị quen thuộc trên người Thẩm Xác bao trùm, giọng nói mang chút biến điệu.
Truyền vào tai Thẩm Xác nghe như làm nũng.Thẩm Xác cúi đầu, dùng chóp mũi cọ nhẹ vào anh, rồi khẽ hôn lên môi, xem như thay cho nỗi nhớ.
Làm xong, Thẩm Xác buông Từ Thanh Dã ra, để anh ngồi sang ghế bên cạnh.
Bờ môi chỉ vừa được khẽ chạm, Từ Thanh Dã lại thấy chưa thỏa mãn. Anh mím môi một chút, như còn chưa hài lòng.
Ngẩng đầu nhìn Thẩm Xác, ánh mắt kia chẳng khác nào một lời mời. Giây tiếp theo, Thẩm Xác lại cúi xuống, lần này ngậm lấy môi anh, đầu lưỡi khẽ miêu tả hình dáng cánh môi.
Ban đầu dịu dàng, nhưng dần dần mất kiểm soát, bàn tay giữ chặt sau gáy Từ Thanh Dã, như muốn nuốt trọn cả người anh.
Không biết qua bao lâu, có lẽ khi xe dừng ở đèn đỏ, cú phanh khiến hai người tạm dừng. Thẩm Xác buông ra, nhìn đôi môi đỏ ửng kia, lại đưa tay xoa nhẹ, đầu ngón thô ráp mơn man trên môi mềm. Rồi không nhịn được, cúi xuống hôn thêm một cái nữa.
“Đủ rồi, đủ rồi… anh sắp thở không nổi.”
Từ Thanh Dã đẩy Thẩm Xác ra, cả người dựa hẳn xuống ghế, như thể sắp xảy ra chuyện.
“Không phải anh tự mời em sao?”
“Đừng có suy diễn lung tung. Anh chỉ muốn thân mật một chút thôi, em thì hơi quá rồi đấy.”
Từ Thanh Dã thật ra cũng không phủ nhận, chỉ là mức độ này so với điều anh nghĩ vẫn hơi chênh lệch.
Trong phim truyền hình, mấy cặp tình nhân cùng lắm chỉ hôn nhẹ một chút cho lãng mạn, còn Thẩm Xác thì lại có phần vượt quá khuôn khổ phim thần tượng.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Ngồi trên xe một lúc lâu, Từ Thanh Dã mới nhớ ra mình còn chưa biết điểm đến.
“Khách sạn.”
“Hả?”
Anh sững lại một chút. Mục đích này của Thẩm Xác thật sự ngoài dự đoán, Thẩm Xác có thể trắng trợn như vậy sao?
“Anh đừng nghĩ nhiều. Em nghĩ mãi cũng không có nơi nào thích hợp để gặp, khách sạn vẫn an toàn hơn. Em đã đặt cơm rồi, đồ ăn ở đó cũng ngon, tối còn có thể cùng nhau xem phim nữa.”
Thẩm Xác khẽ gõ nhẹ lên trán anh. Biểu cảm của Từ Thanh Dã hoàn toàn bán đứng suy nghĩ trong lòng, khiến Thẩm Xác buồn cười.
“À… vậy cũng đúng.”
Anh hơi ngượng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh sắc Vân Thành thật sự rất đẹp, hai bên đường đều là cây cối xanh um, phong vị hoàn toàn khác với thành phố A.
Thẩm Xác đặt phòng ở một khách sạn nghỉ dưỡng. Xe dừng trong gara ngầm, hai người đi thẳng lên thang máy.
“Anh phát hiện bản thân đúng là có chút chột dạ. Trước kia đi cùng em, anh luôn rất thản nhiên, bị chụp thì cứ bị chụp, cũng chẳng sao. Vậy mà giờ lại sinh ra cái cảm giác như đi ăn trộm.”
Từ Thanh Dã đứng trong thang máy, tự giễu cười. Trước đây cũng không thiếu lần anh ra ngoài cùng Thẩm Xác, rõ ràng chẳng có gì khác biệt, mà giờ tâm trạng lại không giống.
“Đúng là có. Hiện tại chỉ cần ai nhìn anh thêm một chút, em liền muốn khoe ra anh là bạn trai em. Nếu gặp paparazzi, chắc em sẽ không nhịn được mà nắm tay anh cho họ chụp.”
Thẩm Xác bật cười khẽ, không phải vì chột dạ, mà vì tâm trạng quá tốt, cười không ngừng được.
“Thần kinh.”
Từ Thanh Dã nhỏ giọng mắng một câu. Nói là lành lùng xa cách chổ nào đâu, sao lại thành ra thế này.
Thẩm Xác đặt một phòng suite, có phòng khách rất rộng. Vừa bước vào, Thẩm Xác đã kéo tay Từ Thanh Dã, đeo lên đó một chiếc vòng tay.
“Ban đầu em muốn mua nhẫn, nhưng sợ dọa anh, nên chọn vòng tay. Bên trong có khắc tên của chúng ta. Đợi khi nào anh cảm thấy em đã qua giai đoạn ‘thực tập’ thì trả lại cho em.”
Ngón tay Thẩm Xác nắm lấy bàn tay anh. Vòng bạc thanh mảnh trên cổ tay Từ Thanh Dã trông tinh xảo, sáng ngời.
“Không đúng. Theo như em nói, anh mới là người kiểm soát tiến độ. Vậy vòng tay này lẽ ra phải đeo cho em mới đúng. Chờ khi nào anh thấy em đủ tư cách, anh sẽ tháo xuống. Đeo trên tay anh thế này lại khiến anh có cảm giác như chính mình mới là người bị giam giữ vậy.”
“Vậy anh đưa em cái dây thắt lưng đi, đợi qua kỳ thực tập thì em sẽ tháo cho anh.”
Thẩm Xác kéo người vào lòng, ôm chặt lấy. Lâu rồi không gặp, hương vị trên người Từ Thanh Dã càng khiến Thẩm Xác thấy quen thuộc, dễ chịu.
Thẩm Xác cúi xuống, áp sát cổ anh, tham lam hít một hơi.
“Trước kia anh cứ tưởng mùi trên người em là hương nước giặt, giờ mới phát hiện không phải. Có lẽ đúng như em nói, đó là mùi hương riêng của em.”
“Anh còn tra được, những người yêu nhau sẽ ngửi thấy hương vị đặc biệt trên người đối phương. Nếu không yêu thì mùi ấy sẽ biến mất.”
“Vậy chẳng phải là…anh thích em từ sớm rồi sao?”
Từ Thanh Dã từng nhắc tới chuyện mùi hương từ rất lâu trước đây. Thẩm Xác lập tức như bắt được bí mật then chốt, tâm trạng vui sướng vô cùng.
Từ Thanh Dã chỉ muốn cắn rớt cái lưỡi của mình. Sao lại cái gì cũng lỡ lời để lọt ra ngoài thế này!
“Ăn cơm thôi, anh đói rồi. Mau gọi đồ ăn!”
Anh lảng sang chuyện khác một cách cứng nhắc, cũng may tâm trạng Thẩm Xác đang vui, chẳng muốn tranh cãi. Lỡ chọc giận Từ Thanh Dã, nhỡ đâu anh lại kéo dài kỳ “thực tập” thì khổ.
Khách sạn nhanh chóng mang đồ ăn lên, toàn là món đặc sắc địa phương. Sợ anh không quen, Thẩm Xác còn gọi thêm vài món thành phố A.
Cả ngày ngồi máy bay, trưa lại chỉ ăn suất cơm đơn giản, Từ Thanh Dã lúc này quả thật đói lả.
“À đúng rồi, trước đây em xem nhiều phim còn viết cả ghi chú. Rảnh thì em sắp xếp lại tư liệu cho anh đi.Anh định mở một tài khoản về điện ảnh, sau này tiện tuyên truyền phim của em.”
Ăn xong, Từ Thanh Dã lười biếng ngả người nằm trên sofa như một con mèo, đầu gối lên đùi Thẩm Xác.
“Anh làm tài khoản, còn em viết bài? Ông chủ Từ sẽ trả em bao nhiêu tiền lương đây?”
Thẩm Xác cúi đầu nhìn anh, khóe môi nhếch lên. Ý tưởng mỗi ngày của anh thật sự nhiều không kể xiết.
“Dạo này tài chính có hơi eo hẹp, chắc không trả được lương. Hay là… trả bằng vài nụ hôn vậy.”
“Chỉ hôn thôi thì chưa đủ.”
Thẩm Xác khẽ lắc đầu, một tay bế anh lên, để anh ngồi hẳn lên đùi mình. Từ Thanh Dã theo bản năng vòng tay qua cổ Thẩm Xác, đến khi nhận ra thì cả hai đã sớm ở trong một tư thế ám muội đến mức tim đập loạn.