Chương 77:
Thẩm Xác vòng tay ôm eo Từ Thanh Dã, bàn tay có chút không an phận, khẽ v**t v* bên hông anh.
Quả nhiên đàn ông vào khách sạn đều chỉ có một mục đích. Từ Thanh Dã trừng Thẩm Xác một cái, rõ ràng là một tên lưu manh đang giả bộ nghiêm túc.
Tư thế quỳ khiến Từ Thanh Dã đang từ trên cao nhìn xuống Thẩm Xác. Dù gương mặt kia đúng là rất đẹp trai, nhưng trong mắt Từ Thanh Dã lúc này chỉ thấy… thiếu đánh.
“Em thật là… quá đáng đấy.”
Anh giơ tay đấm nhẹ một cái vào ngực Thẩm Xác.Thẩm Xác lập tức hít một hơi, tỏ vẻ đau đến co người lại khiến Từ Thanh Dã bất giác lo lắng.
“Sao vậy? Anh không dùng sức mà.”
Từ Thanh Dã cúi xuống kéo áo Thẩm Xác ra, vừa kéo xuống đã thấy một mảng bầm tím trên vai.
“Sao lại bị thương thế này? Đã bôi thuốc chưa?”
Nhìn những vết thương trên người Thẩm Xác, Từ Thanh Dã mềm lòng hẳn. Chắc hẳn lần đặc huấn này vất vả lắm, vậy mà từ đầu đến giờ Thẩm Xác không hề nhắc đến một câu.
“Không sao đâu, lần trước lúc huấn luyện không cẩn thận bị gậy vụt trúng. Mà bộ phim này nhiều cảnh đánh nhau, va chạm là không tránh khỏi.”
Thẩm Xác nắm tay anh, không cho xem thêm. Trên người Thẩm Xác còn rất nhiều vết bầm lớn nhỏ, tất cả đều tích lũy trong khoảng thời gian qua.
“Cởi áo ra, anh xem kỹ lại.”
Từ Thanh Dã đẩy ra, đứng dậy kéo áo Thẩm Xác.
Thẩm Xác ngoan ngoãn làm theo.Phần thân trước thì không sao, nhưng sau lưng thì đầy vết bầm và trầy xước. Từ Thanh Dã khẽ chạm vào, Thẩm Xác theo phản xạ rụt người lại, nhìn là biết vẫn còn đau.
“Bị thương thành thế này mà còn nghĩ đến mấy trò lưu manh. Thuốc đâu, anh bôi cho.”
Từ Thanh Dã thật sự muốn cho Thẩm Xác một quyền.
“Em hứa mà, không giở trò nữa. Em chỉ muốn ôm anh thôi. Trong mối quan hệ của chúng ta, tiến độ luôn nằm trong tay anh mà.”
“Hứ, trò chơi toàn là do em khởi động. Đừng nói nhiều, đi lấy thuốc mau.”
Từ Thanh Dã trừng mắt, thúc giục Thẩm Xác đi lấy hộp thuốc.
Đạo diễn Tân Ngôn nổi tiếng nghiêm khắc, các cảnh đánh nhau đều yêu cầu diễn viên đích thân thực hiện. Thẩm Xác vốn không có kinh nghiệm ở mảng này, không tưởng tượng được đã khổ luyện bao nhiêu trong thời gian qua.
“Còn muốn xem phim không?”
Thẩm Xác ngoan ngoãn ngồi để anh bôi thuốc, cẩn thận hỏi.
“Xem xong thì viết cho anh một bài phân tích ba nghìn chữ, ngày mai anh còn dùng để đăng bài.”
Từ Thanh Dã gật đầu, Thẩm Xác lập tức cảm thấy... mình lại tự chuốc họa.
Bàn tay Từ Thanh Dã nhẹ nhàng xoa thuốc trên lưng Thẩm Xác, lòng bàn tay ấm áp, nhưng vòng tay lạnh buốt thỉnh thoảng chạm vào da thịt khiến Thẩm Xác có cảm giác vừa lạ vừa ngứa ngáy.
Phim đang chiếu gì, Thẩm Xác chẳng còn tâm trí đâu mà xem. Một vài chỗ trầy xước có dấu máu, Từ Thanh Dã còn nhẹ nhàng thổi vào sau khi bôi thuốc, khiến lòng Thẩm Xác ngứa ngáy.
“Rồi, trước mặt còn chỗ nào bị thương không?”
Từ Thanh Dã cầm hộp thuốc ngồi xuống đối diện. Thẩm Xác giơ tay trái, trên cánh tay cũng có vài vết trầy. Anh giúp Thẩm Xác xử lý qua loa, đều là vết thương cũ, chỉ cần bôi thuốc là được.
“Lần sau bị thương thì nói sớm một chút. Anh không phát hiện, không lẽ em định giấu anh luôn?”
“Chỉ là vài vết thương nhỏ, mấy hôm nữa sẽ khỏi hết.”
Lúc huấn luyện là hoàn toàn phong tỏa thông tin, cho dù nói với Từ Thanh Dã thì anh cũng chỉ có thể lo lắng mà không làm gì được.
Hơn nữa, không chỉ riêng Thẩm Xác bị thương, mọi người trong đội cũng đều như vậy, nên Thẩm Xác cũng chẳng để trong lòng.
“Hôm nay có thể ở lại với anh không? Giống như trước đây thôi, nằm cạnh nhau, em đảm bảo tuyệt đối không vượt ranh giới.”
“Tra nam đều nói vậy. Nào là chỉ cọ cọ, không vào... Còn nữa, thiết bị của anh cũng không mang theo, mai còn phải quay phim.”
“Lễ khai máy bắt đầu buổi trưa, sáng mai em đưa anh về.”
Thẩm Xác nhìn anh đáng thương vô cùng, y như một chú chó lớn đang cầu xin. Từ Thanh Dã nhìn vẻ mặt đó, lời từ chối vừa ra đến miệng lại phải nuốt xuống.
“Được rồi. Nhưng cấm giở trò đấy.”
Từ Thanh Dã thu dọn đồ đạc, cùng Thẩm Xác tiếp tục xem phim. Cả hai chọn một bộ phim nghệ thuật mới công chiếu, có rất nhiều trường đoạn kỹ xảo, hình ảnh rất đẹp nhưng cốt truyện lại hơi vụn vặt. Càng về cuối càng kém hấp dẫn.
Vì không mang theo quần áo, Từ Thanh Dã mượn một bộ trong vali của Thẩm Xác rồi vào phòng tắm rửa mặt. Thẩm Xác lúc này lại thật sự nghiêm túc ngồi trước bàn mở laptop viết bài bình luận điện ảnh.
Khi Từ Thanh Dã bước ra, Thẩm Xác đã viết xong cả một trang dài.
“Trời đất, em thật sự viết luôn hả?”
Từ Thanh Dã tò mò ghé đầu xem, phát hiện Thẩm Xác viết rất sắc sảo. Là kiểu bài đăng xong có thể khiến dân mạng tranh cãi ầm ĩ.
“Quá nhiều trường đoạn kỹ xảo. Ngoài việc phục vụ sở thích cá nhân của đạo diễn thì hầu như không cần thiết, thậm chí còn bóp nghẹt mạch truyện, phá vỡ logic tổng thể.”
“Lời thoại cố tỏ ra cao siêu, muốn dựng nên không khí nghệ thuật, nhưng lại không đạt đến trữ tình cũng chẳng giống cuộc sống đời thường. Tạo ra một cảm giác rất... lơ lửng, giả tạo.”
······
Từ Thanh Dã đọc đến đó, cảm thấy Thẩm Xác thật sự rất có năng khiếu làm tài khoản bình luận phim. Mỗi câu đều đánh thẳng vào điểm yếu, đạo diễn mà đọc chắc cũng phải mất ngủ cả đêm mà viết lại kịch bản.
“Được lắm, chút nữa gửi cho anh.”
Từ Thanh Dã xem xong liền vui vẻ hôn nhẹ lên má Thẩm Xác một cái. Sinh viên triết học A Đại đúng là không phải tầm thường.
Thẩm Xác đáp lại một tiếng, tiếp tục hoàn thiện bài viết. Viết xong, Thẩm Xác gửi file cho Từ Thanh Dã.
Anh lại chỉnh sửa đôi chút cho mượt hơn, vốn dĩ văn phong của anh thiên về ôn hòa, mà Thẩm Xác viết trắng trợn quá dễ đắc tội người ta. Anh sửa thành giọng văn uyển chuyển hơn, nhẹ nhàng hơn một chút.
Sau khi chỉnh sửa xong, Từ Thanh Dã dùng máy tính của Thẩm Xác xử lý thêm phần hình ảnh minh họa, lưu lại bản nháp rồi chuyển tiếp cho Dịch Hòa.
Từ Thanh Dã: @Dịch Hòa, xem đi, anh vừa bắt Thẩm Xác viết cho một bài.
Dịch Hòa chẳng ngờ Từ Thanh Dã nửa đêm còn rảnh để nhắn cho mình, vừa mở điện thoại đã thấy tin nhắn kèm file. Không cần click vào, chỉ đọc đoạn preview là đủ sốc.
Dịch Hòa: Anh à, nửa đêm hai người viết bình luận phim điện ảnh, anh không thấy có gì sai sai à!!!
Tào Mộ An cũng lặn lẽ ló đầu vào group chat, có vẻ như... đêm nay lại có dưa.
Từ Thanh Dã: @Dịch Hòa Mấy người trẻ các cậu nếu không biết cố gắng, sớm muộn cũng bị xã hội đào thải!
Dịch Hòa: Ngại quá, nhà em tài sản đủ để em nằm yên vài trăm năm, em không cần phải cố gắng quá mức như vậy đâu. Em khuyên anh á cũng đừng cố quá, hãy làm những gì một người trẻ nên làm thôi. Làm việc tới tận 11 giờ đêm như vậy ảnh hưởng đến tỷ lệ sinh sản quốc gia đó!
Từ Thanh Dã: Xin lỗi nhé, anh không sinh được đâu!!!
Từ Thanh Dã đóng máy tính lại, thoải mái cuộn vào trong chăn. Vừa nằm xuống đã cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến.
Thẩm Xác từ phòng tắm đi ra liền thấy Từ Thanh Dã đã co người lại ngủ trong chăn. Thẩm Xác nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, cúi đầu hôn một cái lên trán anh.
“Ngủ ngon.”
Thẩm Xác tắt đèn, duỗi tay ôm người vào lòng. Từ Thanh Dã ngủ rất yên, không chút phản kháng, ngược lại còn theo bản năng ôm lấy Thẩm Xác, vùi đầu vào trong ngực.
Một đêm ngon giấc.
Sáng hôm sau, Từ Thanh Dã duỗi người thoải mái, Thẩm Xác đã dậy trước. Nghe thấy tiếng động, Thẩm Xác bước vào phòng gọi anh dậy ăn sáng.
“Dậy sớm vậy? Không buồn ngủ à?”
“Cũng ổn. Gần đây em quen dậy sớm rồi, đến giờ là tự tỉnh.”
Trong suốt quá trình huấn luyện phong bế của 《Tảng sáng》, cường độ y như huấn luyện quân sự. Sáng sớm phải dậy chạy thể lực, sau đó học các kỹ thuật chiến đấu, súng ống... Ngày qua ngày khiến đồng hồ sinh học của Thẩm Xác được điều chỉnh cực kỳ chuẩn.
“Anh ăn Tết có kế hoạch gì chưa?”
“Muốn gì, chẳng lẽ định bảo anh theo em về nhà? Nói trước, anh không đi đâu nhé. Với cả... chuyện của chúng ta cũng đừng vội nói với em gái em.”
Từ Thanh Dã lập tức cảnh giác. Tết là thời điểm rất nhạy cảm, Thẩm Xác không thể nào có ý định dẫn anh về gặp phụ huynh chứ?
“Không có đâu. Em chỉ sợ anh một mình buồn, nên muốn ở bên anh. Nếu anh có kế hoạch gì, cứ nói với em.”
Tuy Từ Thanh Dã không phải mồ côi, nhưng tình hình gia đình cũng chẳng tốt đẹp gì. Thẩm Xác sợ anh ăn Tết một mình sẽ cảm thấy lẻ loi, cô đơn.
“Chắc anh sẽ đến chúc Tết cha nuôi. Em nếu không ngại có thể đi cùng, bọn họ không phải kiểu người nói linh tinh đâu.”
Từ Thanh Dã nghĩ nghĩ, vốn dĩ anh không có kế hoạch gì cụ thể, nhưng nhận Hoàng ca làm cha nuôi rồi thì cũng nên đi chúc Tết một chuyến. Ngoài chuyện đó ra thì hoàn toàn rảnh.
“Được, em đi cùng anh.”
Thẩm Xác gật đầu. Thẩm Xác từng thấy Hoàng ca để lại lời nhắn trong nhà Từ Thanh Dã, nhìn là biết người này thật lòng tốt với anh. Với trưởng bối như vậy, đương nhiên nên tôn trọng.
“Nhưng khi đến đó, em đừng nhắc tới chuyện của chúng ta. Để sau này anh sẽ tự nói.”
Từ Thanh Dã dặn thêm một câu. Ánh mắt Thẩm Xác hơi tối xuống, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Lễ khai máy của đoàn phim được tổ chức rất long trọng. Họ sẽ mời thầy phong thủy xem giờ tốt để hạ cống phẩm, dùng vải đỏ che kín máy quay. Khi chủ nhiệm và đạo diễn thắp hương xong mới kéo vải ra, chính thức tuyên bố bắt đầu.
Đoàn phim cũng phát bao lì xì mừng khởi động máy cho mọi người. Có một thời gian từng thịnh hành việc để vé số trong bao lì xì, như một cách “cho đại gia một cơ hội phát tài nhanh”.
Vì nhân vật của Thẩm Xác trong phim là người cuối cùng hi sinh, nên còn nhận thêm một bao lì xì "trừ tà".
Lễ khai máy ngoài phần nghi thức cúng lễ, chủ yếu là để các diễn viên chính lên tiếng chính thức trước truyền thông, bày tỏ quan điểm và tinh thần đồng hành cùng đoàn phim.
Từ Thanh Dã chen trong đám đông, giơ máy ảnh chụp liên tục. Hôm nay giới truyền thông đến khá đông, đoàn phim cũng đã phát bao lì xì như một cách "mua vui", mong các phóng viên viết vài câu đẹp đẽ.
Cầm bao lì xì trong tay, các phóng viên tất nhiên cũng ngại viết xấu. Cơ bản đều nói vài lời tốt lành, chúc phim đại thắng phòng vé, v.v…
Lễ khai máy diễn ra nhanh gọn, chỉ hơn hai mươi phút. Từ Thanh Dã chụp xong bắt đầu thu dọn thiết bị, vừa chuẩn bị rời đi thì có người vỗ nhẹ vai anh.
“Anh bạn, cậu bên công ty nào thế? Nhìn bộ thiết bị kia xịn thật, là của cá nhân hay công ty trang bị cho vậy?”
“Thiết bị đều là tôi tự mua. Lúc đó thích quá nên mua luôn, xong rồi thì đúng là hơi xót ví thật.”
Từ Thanh Dã đội mũ và đeo khẩu trang, chỉ lộ mỗi đôi mắt. Dù người kia tới gần, anh vẫn thân thiện đáp lời.
“Khá chịu chơi đó. Chiều nay có rảnh không? Bọn tôi với mấy anh em quen trong nghề, định tụ tập một chút. Cậu có muốn tham gia không?”
Người nọ vừa nói vừa chỉ mấy người phía sau, đều là phóng viên mảng giải trí từ các tạp chí lớn nhỏ.
“Không được rồi, chiều tôi còn chút việc.Hẹn dịp khác nhé.”
Từ Thanh Dã xua tay từ chối. Người Hoa mà nói “lần sau” thì thường có nghĩa là... không đâu. Bên kia cũng hiểu ý, vốn dĩ họ chỉ bị thiết bị của anh hấp dẫn, muốn làm quen một chút. Thấy anh không mặn mà thì họ cũng không ép.
“Chắc là thiếu gia nhà ai ra ngoài trải nghiệm cuộc sống. Bộ thiết bị kia chắc hơn chục vạn, làm phóng viên mấy năm cũng chưa chắc bù lại nổi.”
Một người nhỏ giọng thì thầm, mấy người khác cũng phụ họa, không ngờ làm phóng viên giải trí bây giờ cũng cạnh tranh đến thế.
Từ Thanh Dã đi một vòng, rồi lặng lẽ quay lại hiện trường, nhìn lúc xung quanh không có ai liền nhanh chóng chui vào xe bảo mẫu của Thẩm Xác.
Lần này trong xe không chỉ có Thẩm Xác mà còn có cả Triệu Văn. Vừa thấy Từ Thanh Dã, Triệu Văn cười tươi rói, lập tức kéo anh lại bắt đầu tám chuyện rôm rả, hỏi han hết chuyện này đến chuyện kia.
Thẩm Xác thì trái lại, bị "bỏ rơi" ngồi một bên, không chen lời vào được.