Chương 78:
Khoảng thời gian Thẩm Xác kết thúc đặc huấn cũng không còn mấy ngày, Từ Thanh Dã dứt khoát ở lại Vân Thành luôn.
Đây là lần đầu tiên anh tới thành phố này. Khi Thẩm Xác bận, anh liền mang máy ảnh đi khắp nơi một mình.
Vân Thành là một thị trấn nhỏ, chưa bị hiện đại hóa hoàn toàn, vẫn giữ lại được rất nhiều nét truyền thống. Không khí Tết ở đây cũng đậm đà hơn nhiều so với các thành phố lớn.
Thành phố còn có nhiều dân tộc thiểu số sinh sống, Từ Thanh Dã vừa đi dạo vừa vô tình mua rất nhiều đồ thủ công, đặc sản địa phương.
Đây là lần hiếm hoi anh có thể sống thong thả như vậy, trong khung cảnh thiên nhiên yên bình, cảm giác cả người dường như nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Thời điểm cận Tết, bề ngoài giới giải trí cũng tạm thời yên ắng. Vụ việc của Khuynh Thành Điện Ảnh như bị đè xuống, chỉ còn những người trong cuộc vẫn ngầm đấu đá trong các góc khuất không ai hay.
Thế nhưng, vào đúng ngày cuối năm, không khí yên bình ấy lại bất ngờ bị phá vỡ.
Tô Ý Thơ đại diện cho nhóm nữ nghệ sĩ từng ký hợp đồng với Khuynh Thành tổ chức một buổi livestream công khai, phơi bày tất cả.
Đây có thể nói là một cơn địa chấn chưa từng có trong giới giải trí. Lần đầu tiên, một nữ nghệ sĩ tự tay xé toang vết thương của chính mình trước mặt công chúng, để máu tươi chảy ra, không che giấu.
Tô Ý Thơ kể rõ mọi hành vi tồi tệ của Khuynh Thành Điện Ảnh, dù chỉ dừng lại ở phần tổ chức, chưa trực tiếp nêu đích danh cá nhân nào.
Buổi livestream liên tục bị cắt giữa chừng, nhưng họ vẫn kiên trì tiếp tục. Nhóm nghệ sĩ này gần như từ bỏ tương lai trong ngành, dùng tất cả sức lực để nói ra sự thật.
Tô Ý Thơ đã chịu đựng quá đủ. Từng có lúc cô khát vọng nổi tiếng, mong muốn được công nhận, nhưng giờ đây chỉ mong được giải thoát.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nhận ra: chỉ có ánh sáng dư luận mới là cách bảo vệ an toàn nhất. Khi tất cả đều biết, những kẻ làm điều sai trái mới không còn dễ dàng tiếp tục.
Trước ống kính, Tô Ý Thơ không rơi một giọt nước mắt nào. Cô cứ thế bình thản kể lại từng việc, trong khi những người khác bên cạnh đã sớm òa khóc, nói không thành lời.
Khuynh Thành Điện Ảnh lần này không thể tiếp tục giả chết. Những bê bối từng bị giấu giếm nay đều bị khơi lại, còn có dấu hiệu cho thấy ô dù phía sau cũng đã buông tay, các cuộc điều tra đồng loạt được mở lại.
Mùng Một Tết, từ sáng sớm đến đêm khuya, bảng hot search ngập tràn tin tức khiến người xem rợn người.
Có lẽ, Tô Ý Thơ cố ý chọn thời điểm này để ra tay, để khiến Khuynh Thành không kịp trở tay.
Từ Thanh Dã ngồi xem buổi livestream, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Tô Ý Thơ và các cô gái chấp nhận đứng ra là một cách giải quyết hiệu quả, nhưng cũng là điều anh không mong thấy nhất.
Bởi vì internet luôn khắc nghiệt, các cô gái đã công khai vết thương, thì chắc chắn sẽ có người châm chọc, dẫm đạp lên nỗi đau đó.
“Trước kia, vì thấy xấu hổ mà tôi luôn sợ hãi, thu mình lại. Bị chụp lén cũng thà im lặng chịu đựng chứ không dám phản kháng. Nhưng giờ tôi hiểu, người đáng xấu hổ chưa bao giờ là chúng tôi, mà là những kẻ đã gây ra tất cả!”
Video thể hiện một Tô Ý Thơ cứng cỏi đến khác lạ, hoàn toàn đối lập với hình tượng trước nay của cô. Sự mạnh mẽ ấy khiến người xem lặng người.
Livestream khiến Weibo gần như tê liệt, phải mất vài tiếng sau mới khôi phục. Quản trị viên khẩn trương xóa bỏ các bình luận ác ý, ai nấy đều biết cái Tết năm nay chắc chắn là một Tết… tăng ca.
Từ Thanh Dã gọi điện cho Dịch Hòa, hỏi tình hình bên đó. Vốn dĩ Tô Ý Thơ được Dịch Hòa hỗ trợ suốt từ đầu, cả địa điểm lẫn thiết bị livestream cũng do Dịch Hoà sắp xếp.
Hiện tại, nhóm luật sư của nhà họ Dịch đã vào cuộc, giúp các nghệ sĩ đàm phán giải trừ hợp đồng, đồng thời yêu cầu bồi thường theo pháp lý.
Dịch Hòa bên kia có vẻ khá bận, chỉ nói chuyện đơn giản vài câu với Từ Thanh Dã rồi nhanh chóng cúp máy.
Ngay sau đó, tài khoản Weibo chính thức của nhãn hiệu trang sức vừa ký hợp đồng với Tô Ý Thơ cũng lập tức đăng bài thể hiện sự ủng hộ cô.
Việc có thương hiệu đứng ra ủng hộ đã trở thành tín hiệu đầu tiên, kéo theo nhiều nhãn hiệu khác lần lượt lên tiếng.
Dù động cơ thật sự là muốn tranh thủ sự chú ý hay vì thực lòng đứng về phía yếu thế, ít nhất thì trên bề mặt, họ cũng đã chọn bên.
Sau lần này, e là Khuynh Thành Điện Ảnh khó có cơ hội ngóc đầu dậy. Những kẻ từng đứng cùng phe với họ nay cũng sẽ nhân cơ hội giẫm thêm một cú, rồi nhanh chóng chia nhau miếng bánh thị trường còn sót lại.
Từ Thanh Dã vừa tắt máy chưa được bao lâu thì nhận được cuộc gọi từ Vương Chính.
Thầy Vương chúc mừng năm mới, sau đó lại nhắc đến chuyện tối nay.
Bề ngoài, Vương Chính không hề tham dự vào vụ việc lần này, nhưng thực ra sau lần trò chuyện trước với Từ Thanh Dã, đã âm thầm đi tìm hiểu. Không ngờ lại tra ra được không ít chuyện.
Những gì Vương Chính phát hiện gần như trùng khớp với suy đoán ban đầu của Từ Thanh Dã.
Những người tự xưng là “bạn bè” trước kia thực chất đều là do Khuynh Thành Điện Ảnh sắp xếp, mục đích đơn giản là kéo anh sa ngã. Với những trường hợp như của anh, Khuynh Thành trước đây từng làm không ít lần.
Dù hiện tại không còn nổi bật, nhưng Vương Chính từng là gương mặt được chú ý. Anh vẫn còn chút mối quan hệ trong giới, và lần này đã âm thầm góp không ít sức lực.
“Thời thế thay đổi thật rồi… Tôi vẫn nên an phận đóng mấy vai phụ của mình cho yên thân thì hơn.”
Vương Chính thở dài cảm khái. Một khi tòa cao ốc đã sụp đổ, chẳng ai biết sẽ kéo theo bao nhiêu người bị liên lụy.
Vấn đề của Khuynh Thành Điện Ảnh chắc chắn không đơn giản như bề ngoài. Nhổ một củ cải, có khi kéo ra cả mảng bùn đất, rồi còn có thể khuấy đảo giới giải trí thêm một thời gian dài nữa.
Tắt máy, Từ Thanh Dã nằm dài trên sofa, bỗng thấy trong lòng có chút trống rỗng.
“Thẩm Xác.”
Từ Thanh Dã gọi khẽ một tiếng, Thẩm Xác thò đầu ra từ trong bếp.
“Sao vậy? Cơm còn chút nữa mới xong, anh đợi thêm chút nhé.”
“Không có gì, anh chỉ muốn gọi em một tiếng thôi.”
Từ Thanh Dã lắc đầu. Thẩm Xác đã chính thức được nghỉ phép hai ngày, qua Tết là lại phải quay về Vân Thành. Mà một khi vào tổ là lại mất hút mấy tháng.
Tiến độ quay phim hoàn toàn phụ thuộc vào đạo diễn.Thuận lợi thì vài tháng xong, không thuận thì chỉ một cảnh cũng có thể quay đi quay lại nhiều ngày liền.
Một khi đã nhập tổ, e là nửa năm sau mới lại gặp.
“À đúng rồi, Tết này em không về nhà ăn Tết, nói với gia đình sao vậy?”
Từ Thanh Dã ngồi dậy, lững thững bước về phía bếp, tựa người vào khung cửa nhìn Thẩm Xác. Lúc nấu ăn, trông Thẩm Xác có vẻ chững chạc hơn hẳn tuổi, khiến người ta có cảm giác rất yên tâm.
“Em bảo là ở lại ăn Tết với người yêu, không về.”
“Phụt— Em thật sự nói vậy á? Người nhà không hỏi gì sao?”
Từ Thanh Dã trợn tròn mắt nhìn, không ngờ Thẩm Xác lại thật thà đến thế.
“Cũng hơi bất ngờ vì em có người yêu, chứ ngoài ra thì không hỏi gì thêm. Còn Thẩm Mộc, chắc vài ngày nữa sẽ đến đây.”
Thẩm Xác nghĩ nghĩ. Ba mẹ anh từ trước tới nay vẫn vậy, rất thoải mái, chưa bao giờ can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng.
“Vậy chắc anh phải tranh thủ về nhà trước, chứ không thì chẳng biết phải đối mặt với Thẩm Mộc thế nào.”
“Anh sợ gì chứ, sớm muộn gì con bé cũng biết. Có em ở đây, em ấy không bắt nạt được anh đâu.”
Từ Thanh Dã bước vào bếp, vòng tay ôm eo Thẩm Xác từ phía sau, áp mặt vào lưng Thẩm Xác cọ cọ vài cái.
“Không biết nữa… Nhưng anh có cảm giác nếu Thẩm Mộc mà biết chuyện, tình bạn giữa anh và con bé chắc tiêu đời mất. Em ấy nhất định sẽ nghĩ anh giả vờ làm bạn, để lén lút tán anh trai người ta!”
“Anh nghĩ nhiều quá rồi. Có em đây, em ấy không dám làm gì đâu.”
Thẩm Xác tắt bếp, xoay người lại, đặt tay lên vai Từ Thanh Dã.
“Em không hiểu đâu… Ngay từ đầu con bé đã nghi ngờ anh có ý đồ gì đó với em rồi. Mãi mới tin anh không có gì mờ ám.Giờ lại phát hiện anh là đồ mê sắc, mà còn mê chính anh trai mình nữa... Em nghĩ xem tâm trạng em ấy sẽ hỗn loạn cỡ nào.”
Từ Thanh Dã lắc đầu, có chút không dám tưởng tượng nữa.
“Vậy thì... hay là tụi mình lén đi chơi xa mấy hôm, em ấy không tìm được là xong.”
“Cũng đúng. Để anh xem có chỗ nào hay hay không.”
Từ Thanh Dã gật đầu, vừa nói vừa cầm điện thoại chuẩn bị tra tìm địa điểm, thì Thẩm Xác đã bưng thức ăn lên bàn.
“Không cần lo, để em lo chuyện đó cho.Anh ăn cơm đi.”
Từ Thanh Dã lên tiếng, bưng đồ ăn ra ngoài. Ăn cơm xong, hai người cùng đi siêu thị mua sắm.
Ngày mai muốn đến nhà Hoàng ca ăn tết, nên vừa phải chuẩn bị chút lễ vật, vừa tiện thể mua thêm ít đồ dùng cho nhà.
Khuynh Thành Điện Ảnh vì chương trình Xuân Vãn mà nhiệt độ đều tăng lên. Từ Thanh Dã vốn chẳng mấy hứng thú với Xuân Vãn, nhưng đã cùng Thẩm Xác đón tết thì cũng nên có chút nghi thức, mà xem Xuân Vãn lại là lựa chọn không tồi.
“Em thích xem Xuân Vãn à?”
Từ Thanh Dã thoải mái gối đầu lên đùi Thẩm Xác, vừa nhìn tiểu phẩm trong TV vừa cười đến co giật. Trước đây anh không thích xem, vậy mà bây giờ lại thấy thú vị.
“Hồi nhỏ thỉnh thoảng xem cùng người lớn trong nhà, sau lớn lên thì chẳng mấy khi. Nhưng cùng anh xem, thật sự rất vui.”
“Xì, chỉ giỏi nói ngọt thôi.”
Từ Thanh Dã trở mình, ngửa đầu nhìn Thẩm Xác. Anh vươn tay gãi gãi cằm cậu. Thẩm Xác còn chưa hiểu ý gì đã cúi xuống, môi liền bị hôn một cái.
“Tiền mừng tuổi.”
Thẩm Xác bị hôn, theo bản năng đưa lưỡi l**m nhẹ khóe môi.
“Miệng anh làm bằng vàng chắc? Giờ còn định thay tiền nữa sao?”
“Ừm, nói tiền nghe tục quá. Chê ít à? Nếu không thì cho em sờ thử vậy.”
Từ Thanh Dã kéo tay Thẩm Xác đặt vào trong áo mình. Bụng anh mềm mại, chạm vào lại thấy rất dễ chịu.
“Đêm hôm rồi, anh đừng trêu em.”
Thẩm Xác lập tức rút tay về. Nhưng Từ Thanh Dã lại chẳng chút nghiêm túc, đúng là cố ý trêu chọc người khác.
“Quả nhiên thanh niên máu nóng, mới sờ có chút đã không chịu nổi. Để anh xem thử có thật vậy không.”
Từ Thanh Dã bò dậy, khóa chặt Thẩm Xác dưới thân. Lúc Thẩm Xác còn ngây ngô thế này trông lại càng quyến rũ.
Hai người đều mặc áo ngủ rộng thùng thình, chỉ cần có chút biến hóa là thấy rõ ngay. Từ Thanh Dã ác ý trượt tay xuống, Thẩm Xác khẽ hừ một tiếng, lồng ngực phập phồng.
“Cẩn thận nghẹn đấy. Anh giúp em, huynh đệ giúp nhau là chuyện bình thường thôi mà.”
Từ Thanh Dã mới cọ nhẹ vài cái, Thẩm Xác đã lập tức nắm chặt lấy eo anh.
“Dừng tay lại. Em đã hứa rồi, tiến độ phải để anh quyết định.”
Từ Thanh Dã chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Xác, ý cười mờ ám, khiến Thẩm Xác không nhịn được phải thả lỏng tay.
Trong thoáng chốc, Thẩm Xác không còn là người nắm thế chủ động nữa, chỉ có thể mặc anh làm bậy.
Áo ngủ bị anh gạt sang một bên, từng tấc da thịt dần lộ ra dưới ánh đèn mờ. Từ Thanh Dã cúi xuống, đôi môi nóng bỏng chạm đến bờ ngực rắn chắc, rồi theo đường cơ bụng mà chậm rãi hôn xuống dưới.
Hơi thở nóng hổi phả ra, mang theo khiêu khích cùng ám dụ rõ rệt.
Thẩm Xác khàn giọng gọi tên anh, bàn tay nắm chặt bờ vai như muốn ngăn lại, nhưng ánh mắt nóng rực kia lại phơi bày toàn bộ h*m m**n bị dồn nén.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì? Cứ thế này thì em nhịn không nổi đâu.”
“Không đi đến cuối cùng thì vẫn còn khối việc để làm. Coi như phúc lợi ăn tết đi.”
Từ Thanh Dã khẽ cắn một cái lên vành tai Thẩm Xác. Thẩm Xác lập tức xoay người, đem anh đè dưới thân. Cái gọi là “phúc lợi” của Từ Thanh Dã, rốt cuộc là cho ai thì cũng khó mà nói rõ.
Được anh ngầm cho phép, Thẩm Xác nhanh chóng học theo, cúi đầu cắn bung từng chiếc cúc áo, rồi l*t s*ch anh.
Có thầy hướng dẫn tận tình, trò học cũng rất nhanh. Từ vầng trán xuống đến từng đường cong trên cơ thể, Thẩm Xác đều không bỏ sót.
Đôi tay thon dài chậm rãi trượt xuống dưới lớp quần ngủ, còn chưa kịp tiến sâu đã bị Từ Thanh Dã nắm chặt, ép buộc giữ lại. Trong hơi thở đứt quãng, tiếng rên khẽ của anh đều bị nuốt sạch trong nụ hôn sâu.
Trong TV, chương trình Xuân Vãn cất lên ca khúc 《Ngày Lành》. Giữa tiếng ca rộn rã, Từ Thanh Dã lại bắt đầu thấy hối hận vì đã trêu chọc Thẩm Xác. Bởi lẽ càng lúc anh càng không thể kiểm soát nổi.
Cuối cùng, anh bị Thẩm Xác bế thẳng vào phòng tắm. Người trẻ tuổi đúng là có sức lực dồi dào, ngoài hơi vụng về thì chẳng có gì để chê. Cũng may, vụng về thì vẫn có thể dạy, mà khả năng học của Thẩm Xác lại đặc biệt nhanh.
Ngâm mình trong bồn tắm, cả người Từ Thanh Dã mềm nhũn như bông. Anh đưa chân đá nhẹ Thẩm Xác, liền bị Thẩm Xác bắt được mắt cá chân. Thẩm Xác cúi xuống nắm chặt, khẽ kéo, khiến anh giật mình vội bám lấy thành bồn.
“Sao thế, còn muốn nữa à?”
Thẩm Xác đã nhìn thấu, rõ ràng Từ Thanh Dã chỉ đơn thuần muốn thử thách mình thôi. Nhưng đã ăn một nửa thì chẳng lẽ lại bỏ dở?
“Đừng... Người trẻ tuổi phải biết tiết chế.”
Từ Thanh Dã lắc đầu, thực ra anh chỉ ngứa chân, muốn chạm vào thôi. Có lẽ cũng vì sau khi càng thân mật, nhìn Thẩm Xác lại thấy ngày càng thêm đẹp mắt.
Thẩm Xác nghiêng người ôm chặt lấy anh, làm nước trong bồn tràn ra từng đợt sóng nhỏ.
“Sang năm chúng ta còn đón tết cùng nhau không?”
“Ừ. Về sau năm nào cũng cùng nhau.”