Chương 79:
Bởi vì Từ Thanh Dã muốn tới, cả nhà Hoàng ca từ sáng sớm đã bận rộn.
Hoàng Vãn Thư cũng bị ép phải ra giúp một tay dọn dẹp. Vốn dĩ hiếm khi được nghỉ ngơi, cô chẳng hề muốn bị sai bảo đến thế.
“Con về phòng sửa soạn lại một chút đi, nhìn con thế này lát nữa Tiểu Dã tới sẽ mất mặt lắm đó.”
Hoàng Vãn Thư mặc bộ đồ ngủ lông xù, tóc tai bù xù, khuôn mặt mệt mỏi, vừa làm vừa uể oải. Lục thẩm nhìn con gái chán chường, dứt khoát đoạt lại mớ đồ ăn trong tay, không cho cô làm nữa.
“Đều là người trong nhà cả, anh Tiểu Dã cũng sẽ không để ý đâu.”
Thoát khỏi việc nhà, Hoàng Vãn Thư lập tức nằm dài lên ghế sofa, lấy điện thoại ra lướt tin tức.
Gần đây toàn bộ hot search đều xoay quanh Khuynh Thành Điện Ảnh. Ban đầu xem thì còn thấy vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng xem mãi rồi cũng thấy nhạt đi.
Tối qua có buổi phát sóng trực tiếp, lại làm cô tức đến bốc hỏa. Cô ngồi mắng cả đêm trên mạng, thành ra sáng nay còn ngái ngủ, đầu óc mơ màng.
“Ông này, Tiểu Dã nói hôm nay mang theo một người bạn đến. Không phải bạn gái đấy chứ? Lần trước tôi hỏi nó có bạn gái chưa, nó cứ ấp a ấp úng. Tôi thấy tám phần là có rồi.”
Lục thẩm vừa thu dọn đồ ăn vừa liếc sang Hoàng ca. Hoàng ca đang hầm thịt, nghe xong chỉ lắc đầu.
“Nó ngày nào cũng bám riết trên mạng, hận không thể 24 tiếng đều online. Thời gian đâu mà tìm bạn gái.”
“Cũng có khi là yêu qua mạng chứ. Bây giờ nhiều người kiếm đối tượng trên mạng lắm. Đúng không, Vãn Thư?”
Bị gọi tên, Hoàng Vãn Thư bất đắc dĩ quay sang liếc mẹ một cái, sau đó lắc đầu.
“Mẹ à, người khác còn có khả năng yêu online, chứ anh Tiểu Dã mỗi ngày toàn cãi nhau trên mạng, chắc chắn không thể yêu đương nổi đâu.”
Tuy cô không quá để tâm đến Từ Thanh Dã, nhưng lại rất hiểu cách các tài khoản marketing vận hành.
“Vậy nếu lỡ thích ai mà tính tình kém thì sao?” – Lục thẩm lẩm bẩm.
Hoàng Vãn Thư bật cười khoa trương, lời này của mẹ chẳng khác gì mấy tài khoản marketing trên mạng trước khi “chết” vẫn còn cố gắng spam quảng cáo.
“Leng keng ——”
Chuông cửa vang lên đúng lúc cô còn đang cười. Lục thẩm liền sai con gái ra mở cửa, Hoàng Vãn Thư miễn cưỡng đứng dậy.
Cửa vừa mở, cô lập tức sững sờ không biết nhìn đi đâu. Ngoài cửa, Từ Thanh Dã và Thẩm Xác sóng vai đứng thẳng. Cả hai cùng mặc áo gió đen, dáng người cao ráo thon dài.
Từ Thanh Dã hiếm khi chỉnh sửa tóc tai gọn gàng, cả người trông tinh anh hẳn, lại còn mỉm cười rạng rỡ. Tim thiếu nữ của cô liền đập thình thịch không ngừng.
Bên cạnh anh, Thẩm Xác tuy biểu cảm nhàn nhạt, nhưng chỉ gương mặt ấy thôi cũng đủ khiến người ta khó rời mắt.
Hoàng Vãn Thư bỗng cảm thấy mình trước kia có phần nông nổi. Trong khi cả văn phòng đều bàn tán về nhan sắc của Thẩm Xác, cô lại tỏ vẻ khinh thường.
Giờ phút này tận mắt nhìn thấy, cô mới thấy mình cần phải nhanh chóng gia nhập hàng ngũ đồng nghiệp theo đuổi idol.
“A!”
Hoàng Vãn Thư bỗng giật mình từ “nam sắc” trở về thực tại, cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ lông xù xù trên người, hét lên một tiếng quái dị rồi vội vàng chạy thẳng về phòng.
“Con bé này lại làm sao thế không biết. Tiểu Dã, mau vào đi. Đây là bạn của con à? Lớn lên cũng đẹp trai quá.”
Lục thẩm vừa nói vừa tiếp đón hai người vào nhà. Hoàng ca từ trong bếp bước ra, nhìn thấy Thẩm Xác thì hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn chào hỏi:
“Ngồi chờ một lát, cơm sắp xong rồi.”
“Vâng, cha nuôi. Có cần con giúp gì không?”
Từ Thanh Dã gật đầu, định đi vào bếp thì bị Thẩm Xác giữ lại.
“Anh chẳng biết làm gì đâu, đừng làm phiền thêm. Để em đi.”
Thẩm Xác vừa nói vừa định cởi áo khoác để vào bếp, nhưng Lục thẩm vội vàng ngăn lại:
“Không cần, không cần. Thật sự sắp xong rồi. Hai đứa ngồi xem TV đi. Vãn Thư chẳng hiểu sao lại phát bệnh gì đó, để cô lên xem con bé.”
Hai người ngồi xuống sofa, hơi có chút gượng gạo. Từ Thanh Dã liền lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Thẩm Xác.
Từ Thanh Dã: Chán quá. Em có muốn xem TV không? Hình như đang chiếu lại 《Lấy Mạng Ngươi Dưới Danh Nghĩa》, muốn xem cùng không?
Trong túi, điện thoại Thẩm Xác rung lên. Đọc xong tin nhắn, Thẩm Xác hơi nghi hoặc liếc nhìn anh một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn gõ trả lời.
Thẩm Xác: Không muốn xem. Như vậy ngại lắm. Sao anh không nói chuyện trực tiếp mà lại nhắn tin?
Từ Thanh Dã liếc Thẩm Xác một cái, cúi đầu tiếp tục gõ.
Từ Thanh Dã: Nói chuyện thì ngại, nhắn tin vẫn hơn. Dù sao anh cũng muốn trở thành anh hùng bàn phím cơ mà!
Thẩm Xác: …
Hai người ngồi cạnh nhau trên sofa, mỗi người cầm một chiếc điện thoại gõ chữ, thoạt nhìn cứ như quan hệ rất bình thường. Lục thẩm thoáng định mở lời, nhưng nhìn thấy cả hai đều cúi đầu im lặng, lại thôi không nói nữa.
Hoàng Vãn Thư thay đồ xong đi ra, lập tức bị mẹ kéo sang một bên.
“Bạn của Tiểu Dã con có biết không? Mẹ thấy trông quen lắm. Nhưng mà… quan hệ của bọn họ hình như không được tốt, vào cửa chẳng nói câu nào, chỉ ngồi bấm điện thoại.”
Hoàng Vãn Thư theo hướng mẹ chỉ nhìn sang. Vừa hay bắt gặp cảnh Từ Thanh Dã nghiêng đầu cười, đôi mắt cong cong nhìn Thẩm Xác. Mà Thẩm Xác cũng nhìn lại, không rõ vừa nghe thấy chuyện gì thú vị, khóe môi khẽ cong lên.
Trong nháy mắt, Hoàng Vãn Thư cảm thấy như có thứ gì đó màu hồng phấn đang tràn ra khắp nơi.
“Tết mà còn chịu ở bên nhau, quan hệ sao mà kém được. Bạn của anh Tiểu Dã chính là diễn viên Cố Lê đó. Gần đây tối nào con cũng xem phim của cậu ta còn gì.”
Nội tâm Hoàng Vãn Thư suýt nữa thì hét toáng lên. Cô có cảm giác như mình vừa phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa.
“A! Thì ra cậu ấy gầy đi nhiều, còn đen hơn trước một chút nên mẹ không nhận ra.” – Lục thẩm lúc này mới kịp phản ứng.
Hoàng Vãn Thư liền chen vào:
“Người ta là vì chuẩn bị cho vai mới đấy. Được rồi, được rồi, đừng nói nữa. Con muốn đi tám chuyện với anh Tiểu Dã của con đây.”
Cô vừa xua tay vừa chạy nhanh tới ngồi xuống cạnh sofa.
“Chào Thẩm Xác, em là Hoàng Vãn Thư. Có thể chụp chung một tấm ảnh không? Em là fan của anh đó.”
“Lần trước em đâu có nói vậy.”
Từ Thanh Dã ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp. Lời Hoàng Vãn Thư nói, sao lại kèm cả “gậy ông đập lưng ông” thế này.
“Lần trước là do em quá kiêu ngạo, không biết trân trọng. Giờ em quay đầu lại, chẳng phải đã là bờ bên kia rồi sao? Thấy anh ngoài đời, em cảm giác tim mình như vừa rơi rụng mất một nhịp.”
Hoàng Vãn Thư trừng mắt liếc Từ Thanh Dã. Anh rốt cuộc có phải anh trai tốt của cô không mà lại còn vạch trần như thế?
“Vậy thì anh ngồi giữa đi, chúng ta chụp cùng nhau.”
Từ Thanh Dã xê dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho Hoàng Vãn Thư. Cô hơi ngại ngùng, nhưng vẫn hưng phấn ngồi xuống.
Tay Thẩm Xác dài nhất, Từ Thanh Dã liền đưa điện thoại cho Thẩm Xác cầm. Thẩm Xác phối hợp chụp hai tấm.
Hoàng Vãn Thư ôm điện thoại xem lại, càng nhìn càng thấy có gì đó không ổn. Không phải ảnh xấu, mà là nhìn từ bầu không khí chung, bản thân cô bỗng dưng trở thành người dư thừa.
“Ra ăn cơm nào!”
Hoàng ca từ trong bếp gọi ra. Vài người cùng lên tiếng, rồi ngồi xuống bên bàn.
Hoàng ca nấu ăn tay nghề rất khá. Tuy toàn là món nhà làm, nhưng sắc – hương – vị đều đủ đầy.
“Là Tiểu Thẩm đúng không? Cậu và Tiểu Dã quen nhau bao lâu rồi?”
Trong lúc ăn, Hoàng ca bất chợt quay sang hỏi Thẩm Xác. Từ khi mới ra mắt, Thẩm Xác đã nổi lên nhanh chóng, trong giới rất nhiều người chú ý.
Hoàng ca tất nhiên cũng có nghe qua, chỉ là trước đó Hoàng ca không mấy quan tâm đến đời sống riêng tư của Từ Thanh Dã, nên với Thẩm Xác cũng chỉ biết loáng thoáng.
“Được hơn một năm rồi ạ. Thời gian qua, nhiều khi còn được anh ấy chăm sóc.”
Thẩm Xác nghiêng mắt nhìn Từ Thanh Dã một cái. Trong lòng Thẩm Xác luôn cảm thấy họ đã ở bên nhau từ rất lâu, nhưng nghĩ lại mới nhận ra kỳ thực quãng thời gian ấy còn ngắn ngủi.
“Khá lắm. Thật hiếm khi nó còn có thể kết được một người bạn như vậy.” – Hoàng ca cười nói.
Hoàng ca gật đầu, tự rót cho mình một ly rượu. Từ Thanh Dã cũng rót một ly, nâng chén kính ông.
“Cha nuôi, kính một ly. Thời gian qua cảm ơn đã luôn quan tâm con.”
Anh uống cạn trong một hơi. Thẩm Xác muốn ngăn nhưng không kịp.
“Không sao đâu, tửu lượng của anh tốt lắm.”
Từ Thanh Dã vỗ nhẹ lên mu bàn tay Thẩm Xác, ra hiệu yên tâm. Thẩm Xác nhìn anh, biểu cảm phức tạp.Lần trước uống say đến mức nôn đầy người như thế, xem ra anh đã quên sạch.
“Đàn ông thì phải như vậy, hào sảng mới đúng!”
Hoàng ca cười sảng khoái. Trong nhà cuối cùng cũng có người chịu ngồi uống với mình. Hai người lại cạn thêm vài ly, càng uống càng nhiều lời.
Chủ yếu là Hoàng ca và Từ Thanh Dã trò chuyện, còn Thẩm Xác vẫn luôn ngồi bên cạnh, chăm chú canh chừng sợ anh uống quá chén. Nhưng kết quả là Thẩm Xác căn bản chẳng ngăn được gì.
Quả nhiên, Từ Thanh Dã vẫn uống nhiều quá. Ăn xong bữa, anh ngồi thẳng đơ trên sofa, không nhúc nhích. Ngược lại, Hoàng ca vẫn khá tỉnh táo.
“Có thể ra ngoài tâm sự một chút không?”
Lúc ấy Thẩm Xác đang đỡ Từ Thanh Dã uống nước. Hoàng ca vỗ vai. Thẩm Xác gật đầu, cẩn thận đỡ Từ Thanh Dã dựa vào sofa, rồi đi theo ra ban công.
Hoàng ca châm một điếu thuốc, đưa hộp thuốc cho Thẩm Xác. Thẩm Xác lắc đầu, ý bảo mình không hút.
Hoàng ca hít một hơi, rồi nhả khói thành vòng. Trong người có men rượu, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
“Thật ra mấy chuyện này vốn không phải phần tôi phải lo. Nhưng giờ chẳng ai quản nó nữa, chỉ đành tôi đứng ra.”
Hoàng ca nghiêng đầu nhìn Thẩm Xác. Nếu Thẩm Xác chỉ là bạn bè bình thường, Hoàng ca thật sự rất thích: ngoại hình xuất sắc, tính cách tốt, sự nghiệp cũng đang trên đà phát triển, nhìn thế nào cũng thấy sắp nổi bật hẳn lên.
Nhưng nếu quan hệ hai người còn thân mật hơn, Hoàng ca lại bắt đầu thấy lo lắng.
“Cậu với Tiểu Dã… chắc không chỉ là bạn bè đơn giản, đúng không? Nếu chỉ là bạn, nó đã không đưa tới gặp tôi. Thằng bé này nhìn ngoài thì tươi sáng, rộng rãi, nhưng thực ra tâm tư rất nặng.”
“Đặc biệt là năm nay… trước kia còn có chút vô tư, nhưng từ lúc gặp tai nạn bị thương đầu, tâm tư lại càng nặng nề. Như thể cả cơ thể chỉ là cái vỏ, bên trong thì khép kín chặt chẽ.”
Hoàng ca thở dài.Lại nghĩ đến Từ Hồng, trong lòng lại càng thêm nặng trĩu. Nghĩ mãi rồi cũng tự hiểu, có lẽ chính từ lúc Từ Hồng công khai kết hôn, Từ Thanh Dã mới trở nên kỳ quặc.
Có lẽ là khi hoàn toàn xác định bản thân chỉ là một đứa trẻ không được yêu thương, lại phải nhìn Từ Hồng tràn đầy mong đợi chuẩn bị đón một sinh mệnh mới.
Thế là những chờ mong cuối cùng trong lòng Từ Thanh Dã cũng biến mất, cả người dần khép kín.
“Vâng… bọn cháu là người yêu. Nhưng vẫn đang trong giai đoạn… thực tập.”
Thẩm Xác gật đầu. Hoàng ca đang rít thuốc, bỗng sặc một cái, cau mày nhìn Thẩm Xác:
“Ý gì? Yêu đương mà còn gọi là ‘thực tập’? Cậu nghĩ mình có ưu thế gì chứ? Hay định nói trước, sau này nổi tiếng liền bỏ rơi Tiểu Dã?”
Hoàng ca có phần bực bội. Người trẻ tuổi bây giờ, thật chẳng tin tưởng nổi. Nhìn cái gương mặt tuấn tú này, chẳng lẽ lại càng dễ hư hỏng?
“Là… là cháu còn đang trong kỳ thực tập.”
Thẩm Xác khẽ ho một tiếng, sửa lại lời. Hoàng ca cứng họng, quay đầu nhìn Từ Thanh Dã đang ngủ say như sâu cuộn mình trên sofa, rồi lại quay sang nhìn Thẩm Xác đứng bên cạnh, trong bóng đêm tựa như một con báo, vừa sắc bén vừa rực rỡ.
“Khụ… tình cảm là chuyện riêng của các cậu, tôi không xen vào. Nhưng tóm lại, đừng để nó phải buồn. Nó vốn chẳng mấy khi bộc lộ điều gì, những gì cậu thấy chỉ là một phần nhỏ thôi.”
“Nếu nó đã nói thích cậu thì trong lòng chắc chắn là 100%. Chẳng qua nó sợ nói ra sẽ dọa cậu thôi. Cậu phải gánh vác nhiều hơn, đừng lừa dối, cũng đừng giấu giếm nó.”
Đến lượt con trai mình, Hoàng ca lại thấy không cam lòng, trách móc thì chẳng thành câu, cuối cùng chỉ có thể thở dài, tất cả đều bởi Từ Thanh Dã quá cẩn trọng.
“Cháu hiểu rồi.”
“Haizz… cái đứa này, tửu lượng kém còn cố uống. Cậu có thể chăm sóc nó chứ?”
“Hôm nay anh ấy vui nên mới uống say. Ngày thường không như vậy đâu. Cháu sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy, lát nữa cháu gọi xe đưa về.”
Nghe vậy, Hoàng ca gật đầu, không nói thêm, bảo Thẩm Xác vào trước, còn mình hút nốt điếu thuốc.
Thẩm Xác quay lại phòng, lo cho Từ Thanh Dã. Lúc ấy Hoàng Vãn Thư rón rén tiến đến bên cạnh Hoàng ca.
“Ba, ba với Thẩm Xác vừa nói gì vậy? Nói cho con nghe đi mà.”
“Con đừng tò mò. Chuyện hôm nay, ra ngoài đừng có lắm mồm.”
“Con biết rồi. Nhưng mà… Thẩm Xác đến nhà mình, con thấy cứ như nằm mơ vậy.”
Hoàng Vãn Thư phấn khích ôm lấy mặt, mắt long lanh. Hoàng ca nhìn con gái, lắc đầu, dập tắt tàn thuốc rồi trở vào nhà.
Trên đường về, Từ Thanh Dã ngủ rất yên ổn, dáng vẻ hiếm khi ngoan ngoãn đến thế. Thẩm Xác ôm anh từ trong xe xuống. Có lẽ bị gió lạnh thổi tỉnh, vừa đặt chân đến cửa nhà, anh đã khẽ mở mắt.