Chương 80:
Thẩm Xác bế anh vào phòng, Từ Thanh Dã híp mắt nhìn quanh, thấy căn phòng xa lạ liền bất mãn lẩm bẩm:
“Đây không phải phòng của anh… anh phải về phòng mình.”
Anh cố chống người ngồi dậy, nhưng rượu vào rồi thì tay chân chẳng còn chút sức. Vừa nhúc nhích một cái đã loạng choạng suýt ngã, Thẩm Xác vội vàng đỡ lấy.
“Ngủ tạm ở đây đi, phòng anh lộn xộn chưa dọn gì hết.”
Thẩm Xác nhẹ nhàng ấn anh nằm xuống, cúi người cởi áo khoác giúp. Nhìn bộ dạng này thì tám phần là chưa tỉnh hẳn.
Một lát nữa chắc còn phải giúp anh rửa mặt. Cũng may Thẩm Xác đã có kinh nghiệm chăm ma men.
Cởi áo khoác xong, Thẩm Xác vào phòng tắm xả nước. Vừa ra, Thẩm Xác định giúp anh cởi tiếp quần áo, mới tháo được cúc đầu thì tay đã bị Từ Thanh Dã giữ lại.
“Em… em định làm gì? Muốn ngủ với anh à?”
Từ Thanh Dã cố gắng mở to mắt nhìn Thẩm Xác, dường như sau khi thấy rõ mặt, lại bật cười khúc khích.
Thẩm Xác gạt tay anh ra, tiếp tục tháo nút, miệng bình tĩnh trả lời:
“Ừ, rất muốn.”
“Không được đâu nha~”
Từ Thanh Dã lắc đầu, trườn người trốn về phía bên kia. Thẩm Xác giữ lấy cổ chân kéo anh lại, trong lòng bỗng muốn nghe xem lý do anh từ chối.
Thẳm Xác cúi xuống, giữ chặt tay Từ Thanh Dã không cho anh giãy:
“Tại sao lại không được? Có thể cho em biết lý do không?”
Khoảng cách gần khiến Từ Thanh Dã hơi ngẩn ra. Anh chớp mắt vài cái, như đang cố sắp xếp lại suy nghĩ.
“Thường thường… người ta dễ có được thì sẽ không biết trân trọng. Đàn ông đều như thế cả.”
Không giãy nữa, anh nằm yên, nghiêng đầu sang bên. Đường cong cằm rõ nét đến xinh đẹp lạ thường. Thẩm Xác cúi xuống, khẽ cắn nhẹ vào cằm anh.
“Câu này là ngụy biện đúng không?”
“Không phải. Anh cũng là đàn ông, anh còn không hiểu? Anh sợ chính mình cũng không biết trân trọng… Showbiz đẹp trai quá trời, biết đâu anh lại thích người khác thì sao.”
Anh lẩm bẩm từng câu một. Sắc mặt Thẩm Xác bắt đầu khó coi.Thẩm Xác nhìn anh chằm chằm, không rõ rốt cuộc những lời này là thật hay chỉ là lời khi say.
“Từ Thanh Dã, anh thiếu đòn đúng không?”
“Ai da, đừng c** đ* anh mà… lạnh quá đi.”
Từ Thanh Dã lại bắt đầu giãy giụa. Thẩm Xác bực bội kéo chăn bọc kín người anh, nhưng chỉ hai phút sau lại sợ anh ngạt nên mở ra.
Từ Thanh Dã đã ngủ lại, Thẩm Xác vừa ôm vào lòng, Từ Thanh Dã liền theo bản năng siết chặt cổ Thẩm Xác.
“Đừng rời khỏi anh… được không? Mãi mãi cũng đừng đi đâu cả…”
“Chờ anh tỉnh rồi hẵng nói mấy lời này với em.”
Thẩm Xác thở dài, thật sự không muốn chấp một con ma men, nhưng cuối cùng vẫn đành vác anh vào bồn tắm cùng mình.
Ma men… đúng là phiền toái thật.
Từ Thanh Dã ngủ rất ngon. Khi mở mắt ra, thấy Thẩm Xác đang nằm bên cạnh, anh ngẩn người một chút rồi lập tức nghiêm túc thưởng thức “mỹ cảnh” trước mắt.
Lông mi của Thẩm Xác thật dài, Từ Thanh Dã đưa tay sờ thử, ngay sau đó lại nhịn không được chọc chọc vào má Thẩm Xác. Nhưng mới chọc được hai cái, tay anh đã bị nắm chặt lại.
“Sớm.”
Từ Thanh Dã thấy Thẩm Xác đã tỉnh, mỉm cười chào. Theo thói quen định cọ vào lòng Thẩm Xác, nhưng phát hiện gương mặt Thẩm Xác hơi xụ xuống, rõ ràng đang không vui.
“Sao vậy? Sáng sớm em uống nhầm thuốc à?”
Từ Thanh Dã cực kỳ nhạy với cảm xúc người khác. Phát hiện Thẩm Xác thật sự không vui, anh lập tức dừng lại, rụt người lại một chút, dè dặt hỏi.
Trong lòng anh thầm nghĩ chắc tám phần là do chuyện tối qua.
“Anh còn nhớ tối qua mình đã nói gì không?”
“Ờ… anh nói gì nhỉ?”
Từ Thanh Dã lắc đầu. Anh chỉ nhớ mình uống nhiều, còn lại thì mơ mơ hồ hồ.
“Anh nói sợ chính mình sẽ phản bội em, vì giới giải trí quá nhiều trai đẹp. Sau đó lúc em giúp anh rửa mặt, anh lại nhiệt tình chia sẻ mấy chiêu theo đuổi tiểu minh tinh chưa nổi, em nghe xong thấy quen lắm.”
Tối qua lúc rửa mặt tỉnh táo được một chút, Từ Thanh Dã đã thao thao bất tuyệt chia sẻ kinh nghiệm làm quen: nên xuất hiện nhiều lần ở hiện trường, nên giúp chụp vài tấm hình đẹp, nên khen ngợi, dỗ ngọt, chịu chi một chút là dễ thân. Chia sẻ được nửa chừng thì ngủ gật mất.
“Ha ha ha, cái đó là anh nói hả? Uống nhiều quá thôi, toàn là lời khi say mà!”
Từ Thanh Dã ngượng ngùng trượt người lùi ra xa, cố gắng lảng tránh ánh nhìn của Thẩm Xác.
“Trước đây anh cũng ‘dỗ’ em như vậy hả? So với lúc chưa ra mắt chắc còn dễ theo đuổi hơn chứ?”
Thẩm Xác kéo mạnh một cái, khiến anh suýt ngã khỏi giường.
“Sao có thể chứ! Anh thật lòng đánh giá cao em mà, cảm thấy em cực kỳ hợp với nghề này. Với lại, nếu anh chỉ muốn dỗ em, thì đã ăn sạch từ lâu rồi.Đâu có ở đây đóng vai yêu đương trong sáng. Là vì nghiêm túc nên mới thận trọng như vậy.”
Từ Thanh Dã đưa tay ôm lấy mặt Thẩm Xác, ánh mắt chân thành.
“Tự tin lên đi. Trong một khoảng thời gian dài nữa, chưa ai đẹp trai hơn em đâu. Anh là người yêu cái đẹp, em biết mà.”
Nói rồi anh cúi xuống hôn nhẹ lên hai bên má Thẩm Xác như đang “hối lộ” cho qua chuyện.
Nhưng Thẩm Xác sao có thể dễ dàng bỏ qua? Thẩm Xác lập tức kéo người lại, v**t v* gương mặt anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi anh.
“Xem ra em phải cố gắng nhiều hơn để khiến anh không nỡ rời xa em.”
Thẩm Xác như trừng phạt, cắn nhẹ một cái lên môi anh, rồi không để anh kịp phản ứng đã tiếp tục hôn sâu, đầu lưỡi trượt vào quấn quýt.
Một buổi sáng đẹp trời bắt đầu… với cái giá rất đắt mà Từ Thanh Dã phải trả cho lời nói khi say tối hôm qua.
“Thẩm Xác… cho dù em còn trẻ thì cũng phải tiết chế chứ. Ba mươi tuổi là bước ngoặt rồi, không còn mấy năm đâu.”
Từ Thanh Dã mệt đến không dậy nổi, r*n r* trong chăn. Cái người này sao mà thù dai đến thế. Say rồi thì có kiểm soát được lời nói đâu…
Thẩm Xác tâm trạng đang tốt, nghe vậy lại nghiến răng:
“Vậy thì nhanh kết thúc kỳ thực tập đi, đừng lãng phí thời gian quý giá của em!”
“Rồi rồi, anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ. Em mau dậy đi, để anh ngủ thêm một lát…”
Từ Thanh Dã kéo chăn trùm kín đầu, mông đùi đau nhức đến phát run, chắc là bị… trầy da rồi!
Thẩm Xác nhìn Từ Thanh Dã đang cuộn tròn như con mèo nhỏ mà có phần bất đắc dĩ. Thẩm Xác vừa chuẩn bị rời giường, thì bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Từ Thanh Dã vốn đang nằm ủ rũ trong chăn, nghe thấy âm thanh lập tức ngồi bật dậy:
“Giờ này còn ai tới nhà em vậy?”
Anh hơi căng thẳng. Trong phòng vẫn còn vương mùi ái muội, bầu không khí thế này mà có người bước vào thì quan hệ giữa hai người căn bản không giấu được.
Người biết địa chỉ nhà Thẩm Xác không nhiều. Ngoài quản lý thì chỉ có Thẩm Mộc. Nhưng quản lý vốn rất biết điều, vào ngày nghỉ sẽ không làm phiền. Như vậy… chỉ có thể là Thẩm Mộc!
“Không phải là em gái em đấy chứ? Giờ anh nhảy lầu còn kịp không?”
“Đừng hoảng. Để em ra xem.”
Thẩm Xác khoác vội áo khoác bước ra ngoài. Từ Thanh Dã thì chẳng còn buồn ngủ, vội vàng thay quần áo rồi mở cửa sổ thông gió.
Không lâu sau, Thẩm Xác trở lại, trên tay cầm theo vài món đồ.
“Ba mẹ em gửi ít đồ qua.”
Thẩm Xác đặt mấy túi đồ lên bàn, đột nhiên như nhớ ra gì đó:
“À, có chuyện này… em muốn nói thẳng với anh.”
Tối qua Hoàng ca từng dặn Thẩm Xác đừng giấu giếm Từ Thanh Dã, đừng để anh tổn thương. Suy đi nghĩ lại, quả thực Thẩm Xác vẫn còn một chuyện chưa thành thật.
“Chuyện gì vậy?”
Biết không phải Thẩm Mộc, Từ Thanh Dã thở phào nhẹ nhõm. Anh cầm điện thoại mở mấy diễn đàn thường thấy Thẩm Mộc lui tới, kiểm tra xem có phải cô đang gấp gáp chuyện gì không.
“Căn hộ này… thực ra là của em, không phải do công ty sắp xếp. Nơi công ty chuẩn bị là một khu khác, là dạng căn hộ đơn nhỏ nhỏ ấy, nên em không ở.”
“À… chuyện đó anh đoán ra từ lâu rồi.”
Từ Thanh Dã nhướng mày: “Công ty nào lại sắp xếp cho nghệ sĩ một căn hộ đẹp như này? Trừ khi em là con trai ruột của Cố Trạch, mà Cố Trạch thì chắc chắn không thể đẻ ra đứa con lớn như em được rồi.”
Anh còn tưởng Thẩm Xác có chuyện nghiêm trọng muốn thú nhận, ai ngờ lại là điều mà anh đã biết từ ngày đầu dọn đến.
Nhà quá mới, quá chỉn chu không thể nào là ký túc xá nghệ sĩ.
Thẩm Xác im lặng một chút, cuối cùng không nói gì thêm.
Từ Thanh Dã cầm điện thoại, mở khoá màn hình rồi lẩm bẩm:
“Ngủ không nổi nữa rồi… lên mạng xem chút vậy.”
Từ Thanh Dã chạy về phòng mình. Gần đây, chuyện của Khuynh Thành Điện Ảnh gây xôn xao khắp nơi, không thể giải quyết trong một sớm một chiều.
Các nhóm account marketing cũng tranh thủ “hưởng ké” sự kiện này, ít nhất đủ để giải quyết KPI ba tháng tới.
Các bộ phận liên quan cũng đặc biệt coi trọng, tuyên bố sẽ nghiêm túc điều tra. Giá cổ phiếu của Khuynh Thành lao dốc không phanh, rất nhiều người đang chờ thời điểm để "chia phần".
Từ Thanh Dã đang xử lý vài việc trong nhóm công tác, thì điện thoại bất ngờ nhận được một tin chuyển khoản. Anh mở lên xem, là từ Thẩm Tinh gửi tới.
Thẩm Tinh:
“Thầy Từ, chúc mừng năm mới! Rất cảm ơn lời khuyên của anh. Sau khi gameshow phát sóng, nhân khí của em tăng mạnh, thu hút thêm rất nhiều fan mới. Cuối cùng mọi người cũng nhớ được tên em. Hơn nữa em còn nhận được một kịch bản rất hợp với mình. Theo đúng thỏa thuận, em gửi phí cố vấn, chúc anh năm mới vui vẻ lần nữa! Đợi sau khi em đóng máy sẽ đến gặp anh trực tiếp cảm ơn!”
Từ Thanh Dã nhắn lại một tin chúc mừng, bên kia Thẩm Tinh lập tức trả lời, nói năm sau muốn dẫn theo một người bạn đến cùng. Anh đương nhiên không có ý kiến gì. Kịch bản này anh đã quá quen tay, có thêm nhân vật mới thì cũng là chuyện tốt.
Làm việc xong, anh hơi khát nước nên định ra ngoài rót ly nước. Vừa mở cửa phòng đã thấy Thẩm Xác đang thay ga gối. Đống ga cũ đã được tháo hết, lúc này Thẩm Xác đang trải ga mới lên giường.
“Sao em không gọi anh làm cùng?”
Từ Thanh Dã hơi ngượng ngùng. Rõ ràng anh là người lớn tuổi hơn trong nhà này, mà dường như từ đầu đến cuối vẫn luôn để Thẩm Xác chăm lo mọi thứ.
“Xong gần hết rồi. Anh đem đống ga cũ cho vào máy giặt đi.”
Thẩm Xác liếc anh một cái, thấy vẻ mặt có phần bối rối thì chỉ tay sang chỗ khăn trải giường cũ đang đặt trong bồn giặt. Nghe vậy, Từ Thanh Dã lập tức chạy qua xử lý.
Sau khi cho vào máy giặt xong quay lại, anh thấy Thẩm Xác đã dọn dẹp gọn gàng mọi thứ.
“Bỗng nhiên cảm thấy… hình như anh hơi vô dụng.”
Từ Thanh Dã gãi đầu, không biết phải miêu tả cảm giác này như thế nào. Trong mối quan hệ này, anh là người bị đẩy đi trước, nên rất nhiều chuyện anh mặc nhiên để Thẩm Xác gánh vác.
Nhìn dáng vẻ Thẩm Xác thay chăn ga gối, anh đột nhiên cảm thấy thật khó để đem hình ảnh chàng thanh niên từng toả sáng trên màn ảnh lớn, gắn với những việc nhỏ bé đời thường như thế này. Cảm giác như anh đang kéo một ngôi sao về với thế giới hiện thực.
“Chỉ vì không cùng em thay chăn ga mà cảm thấy mình không ổn à?”
Thẩm Xác hơi khó hiểu. Việc nhà thì luôn có người phải làm, Thẩm Xác chẳng qua chỉ tiện tay dọn một chút. Sao lại khiến anh cảm thán đến mức này?
“Không chỉ là chuyện đó… Thôi, nói ra cũng không biết diễn đạt thế nào.”
Từ Thanh Dã lắc đầu, cuối cùng quyết định không giải thích thêm.
“Biết rồi, lần sau làm việc nhà sẽ gọi anh làm cùng.”
Thẩm Xác vươn tay khoác vai Từ Thanh Dã, nhẹ nhàng kéo anh ra khỏi phòng.
“Bây giờ thì cùng em làm bữa trưa đi, anh giúp em chuẩn bị nguyên liệu.”
“Không cần cầu kỳ đâu, ăn tạm chút gì đó là được rồi.”
Từ Thanh Dã lắc đầu. Anh nhớ mình từng mua không ít đồ đông lạnh, hình như còn có mấy túi sủi cảo tự gói để sẵn.
“Ngốc quá, anh định để em nấu sủi cảo mà.”
Từ Thanh Dã đứng dậy đi vào bếp, Thẩm Xác cũng theo sau. Nhưng cuối cùng vẫn là để anh tự nấu, còn mình thì ngồi ở bàn ăn chờ.
Trong lúc đó, điện thoại Thẩm Xác nhận được tin nhắn mới từ Triệu Văn, trợ lý kiêm quản lý.
Triệu Văn:
Khi nào rảnh thì xem qua lịch trình mới. Thật xin lỗi vì lại làm phiền kỳ nghỉ của em, nhưng mấy ngày tới cần tranh thủ một số lịch quay.
Thẩm Xác: Được, để em xem trước.
Thẩm Xác nhắn lại, sau đó mở lịch trình. Đúng lúc ấy, Từ Thanh Dã bê đĩa sủi cảo nóng hổi ra, ánh mắt lướt qua màn hình điện thoại của Thẩm Xác.
“Lại sắp phải đi rồi à? Nhìn lịch trình thế kia, chắc chẳng có cơ hội đi du lịch nữa rồi.”