Dựa Vào Ăn Dưa Trở Thành Chính Cung

Chương 82

Chương 81:

《Tảng Sáng》 đầu năm mùng 8 bắt đầu khởi quay, Thẩm Xác sớm quyết định mùng bảy xuất phát. 

Nghĩ như vậy sẽ có đủ thời gian cho một chuyến du lịch ngắn ngày. Thẩm Xác đã chọn sẵn lộ trình, chuẩn bị lái xe đi chơi.

Nhưng bây giờ lại thêm công việc mới, có lẽ không thể tiếp tục theo kế hoạch.

Từ Thanh Dã đã mua không ít đồ dùng cho chuyến đi, lều trại, đồ cắm trại cũng chuẩn bị đủ cả. Không đi được quả thật hơi tiếc.

“Xin lỗi, xem ra lần này phải lỡ hẹn rồi.”

“Em nói xin lỗi làm gì, vốn đâu phải lỗi của em.” 

Từ Thanh Dã xua tay. Thẩm Xác lúc nào cũng lễ phép đến mức có chút kỳ lạ.

“Có thể cho anh xem lịch trình không?”

“Ừ.”

Thẩm Xác đưa điện thoại qua. Từ Thanh Dã phóng to bảng lịch, thật ra công việc cũng không tăng thêm bao nhiêu, chỉ thêm một buổi chụp quảng cáo. 

Chẳng qua thời gian trên đường tiêu tốn nhiều hơn, nên kỳ nghỉ bị chiếm hết.

“Đồ đạc đã chuẩn bị cả rồi, tiếc quá thì thôi chúng ta cắm trại ở nhà. Dù sao cắm trại cũng chỉ là dựng lều, nướng thịt, pha cà phê thôi. Ở nhà cũng làm được mà, phòng khách nhà em rộng thế, vừa khéo dựng lều.”

“Buổi tối bật máy chiếu làm bầu trời sao, vừa ấm áp vừa thoải mái. Chúng ta cùng trò chuyện, rồi ngủ trong lều, chẳng phải cũng giống như đi chơi sao?”

Từ Thanh Dã vừa nói vừa trả lại điện thoại cho Thẩm Xác, coi như tìm ra cách dung hòa. Dù sao cũng là đi chơi, ở đâu thì cũng vậy. 

Phiền toái duy nhất là trong nhà không thể nhóm lửa than, nhưng không sao, anh có bếp điện vẫn nướng được.

“Được, lần sau chúng ta lại đi ngoài trời.”

Thẩm Xác dĩ nhiên không có lý do để từ chối. Buổi chiều hai người dựng lều trong phòng khách, treo thêm dây đèn, bầu không khí lập tức sinh động hẳn. 

Từ Thanh Dã chui vào lều, ngồi trên ghế gấp, trên bàn đã bày sẵn hai ly cà phê, hạt cà phê cũng do anh tự tay rang xay cho đúng không khí cắm trại.

“Em mau vào ngồi đi.”

Từ Thanh Dã gọi. Thẩm Xác ngồi xuống, anh liền đưa cho Thẩm Xác một ly cà phê, sau đó lấy ra máy ảnh Polaroid bắt đầu chụp.

“Kỷ niệm lần đầu tiên chúng ta cắm trại.”

Chụp xong, anh cẩn thận ghi ngày tháng lên ảnh, thói quen này rất hợp với phong cách vòng bạn bè của anh.

“Anh hình như rất thích ghi lại ngày tháng nhỉ.”

Thẩm Xác nhìn Từ Thanh Dã viết, tò mò hỏi.

“Ừ, ký ức của con người vốn không phải rời rạc từng mảnh, mà được nối lại từ những dấu mốc. Ghi ngày tháng giúp tăng thêm ấn tượng, sau này nhớ lại cũng sẽ rõ ràng hơn.”

Nói rồi Từ Thanh Dã lại lật xem tấm ảnh. Vì ở nhà nên không lo người khác nhìn thấy, anh mang luôn bộ đồ tình nhân ra. 

Vốn anh không định mặc, vì đi chơi ngoài chắc chắn sẽ gặp người quen, không thể quá phô trương. Nhưng ở nhà thì khác, cởi hết cũng chẳng ai nhìn.

Quần áo rõ ràng có chút ấu trĩ, nhưng mặc trên người Thẩm Xác lại cứ như đồ thời trang, quả nhiên là minh tinh trời sinh, khoác mảnh vải nào lên người cũng đẹp.

Từ Thanh Dã đang vui vẻ chơi trò “gia đình”, điện thoại đột nhiên reo lên. Anh nhìn màn hình là Thẩm Mộc.

“Chết rồi, là em gái em gọi.”

Từ Thanh Dã nhìn Thẩm Xác, có chút lưỡng lự.

“Thẩm Mộc gọi cho anh, chứ có gọi cho em đâu. Anh nghe đi.” 

Khóe môi Thẩm Xác khẽ cong, chẳng hiểu sao Từ Thanh Dã lại căng thẳng, Thẩm Mộc nào phải mãnh thú gì.

“Thôi, vẫn nên nói cho con bé biết thì hơn, nếu không anh cứ thấy bồn chồn.”

Anh lẩm bẩm một câu, rồi đẩy ly cà phê ra xa mới bấm nghe máy.

Vừa kết nối, giọng Thẩm Mộc đã vang lên.

“Anh Tiểu Dã, năm mới vui vẻ nha. Anh có biết gần đây anh trai em đi đâu không? Em cùng bạn đi nước ngoài trượt tuyết, vừa gọi về nhà chúc Tết ba mẹ thì họ lại nói anh ấy đang bận đi ăn Tết với người yêu, không về nhà.”

“Anh ấy từ bao giờ bắt đầu yêu đương thế? Mới debut đã yêu đương, không sợ fan bỏ chạy à? Fan của anh ấy có nửa là thích gương mặt kia của anh ấy, toàn fan bạn gái thôi.Vậy mà còn dám yêu đương… Không lẽ là nữ minh tinh nào đó? Hay là cái cô Trang Dương kia?”

Thẩm Mộc lẩm bẩm một tràng dài, rồi bỗng nhiên bắt đầu lo lắng cho sự nghiệp của anh trai mình. 

Dù gì cô cũng lăn lộn trong giới nhiều năm, chuyện vì yêu đương mà mất fan vốn chẳng hiếm. Anh trai cô cũng thật gan.

“Không phải, em đừng đoán bậy.”

Từ Thanh Dã vội vàng phủ nhận. Thẩm Mộc càng nghe càng thấy đáng nghi.

“Nghe giọng anh, hình như anh biết là ai rồi?”

Thẩm Mộc vốn rất nhạy bén, Từ Thanh Dã vừa mở miệng đã bị cô bắt trúng mấu chốt.

“Ơ… anh không biết… anh… anh…”

Anh vừa nói dối đã bắt đầu ấp a ấp úng. Bên kia, Thẩm Mộc nghe thấy liền nhíu mày.

“Thôi, em về nước sẽ tìm anh, lúc đó nói tiếp.”

Dứt lời, Thẩm Mộc cúp máy. Trong tai nghe chỉ còn lại tiếng “tút tút ”, Từ Thanh Dã ngồi im, ôm mặt thở dài.

“Thẩm Xác, anh lộ rồi, cảm giác hỏng bét.”

Anh ảo não, vốn dĩ điều anh kém nhất chính là ứng xử, hoàn toàn không có kinh nghiệm, lại càng không biết nói dối. 

Nói lắp như vậy, ai nghe mà chẳng nghi ngờ.

“Hẳn là sớm bị lộ rồi. Ít nhất con bé đã đoán được phần nào, nếu không đã chẳng gọi cho anh, mà trực tiếp hỏi thẳng em. Đừng lo quá.”

Thẩm Xác ngồi xuống bên cạnh, đưa tay xoa nhẹ mái tóc Từ Thanh Dã. Có những lúc, anh thật sự rất đơn thuần.

“Để em nói chuyện với Thẩm Mộc. Anh không cần lo lắng. Hơn nữa, ba nuôi anh cũng đã nhìn ra rồi, trước khi đi còn gọi em ra nói chuyện riêng.”

Nghe đến đó, Từ Thanh Dã càng thêm rối bời.

“Anh lộ lúc nào vậy? Là hôm say rượu nói lung tung sao?” 

Anh cố gắng lục tìm ký ức, nhưng hôm đó chỉ còn mơ hồ.

“Có lẽ vì hiểu anh quá rõ. Nên ngay từ lúc anh dẫn em về, họ đã đoán được. Tương tự, Thẩm Mộc cũng hiểu em, nên dễ dàng nhận ra thôi.”

Thẩm Xác dịu dàng giải thích. Rất nhiều chuyện vốn chẳng cần nói ra, người thân cận tự khắc sẽ nhận thấy.

“Trời ạ, cứu anh với… Sao mọi chuyện lại phức tạp thế này.”

Từ Thanh Dã ngẩng đầu, bất lực thở dài. Xem ra công việc “giữ bí mật” của anh chẳng giữ được gì.

“Đừng nghĩ nhiều, chẳng có gì phải lo đâu.”

Thẩm Xác khẽ an ủi, rồi đưa tay mở loa, một giai điệu êm dịu vang lên. Giọng ca nữ ngọt ngào cất lên một bản tình ca dịu dàng.

Nghỉ đông có bảy ngày, nhưng với dân làm account marketing thì căn bản chẳng có khái niệm nghỉ. Có hot trend là có việc, chỉ cần cầm một cái điện thoại thì ở đâu cũng có thể làm.

Gần đây, ngày nào Tào Mộ An cũng bận tối mặt tối mày: trưa mới dậy, rạng sáng mới ngủ. Giờ giấc làm việc lộn xộn khiến ba mẹ cô nhìn không nổi.

“Cả ngày ôm cái điện thoại, con không có việc gì khác để làm à? Mẹ thấy con sắp thành phế nhân rồi. Tìm cái công việc kỳ cục quái gở gì thì kệ, bạn trai cũng chẳng thấy đâu. Vương thúc thúc nhà bên có đứa con trai bằng tuổi con, mai đi gặp thử đi.”

“Không đi, con bận lắm! Con nói rồi, con không phải chơi điện thoại, con đang làm việc.”

“Cái gì mà làm việc, ngày nào cũng ôm điện thoại? Trước đây ba mẹ đã giúp con xin được công việc ở đài truyền hình, con cứ nhất quyết không chịu. Hỏi con rốt cuộc làm gì, thì ú ớ không nói rõ ràng. Con nói đi, rốt cuộc con đang làm gì?”

Mẹ Tào đưa tay giật lấy điện thoại, trừng mắt nhìn con gái. Nếu không phải đánh không lại, bà đã muốn vung cho vài cái rồi.

“Con nói rồi mà, con làm truyền thông tự do, làm tài khoản mạng. Thỉnh thoảng còn làm chút livestream, đều là công việc đàng hoàng cả.”

Tào Mộ An lập tức bật dậy khỏi sofa, giật lại điện thoại, rồi chuyển khoản cho mẹ hai mươi vạn.

“Con vừa nhận tiền thưởng. Đều đưa mẹ hết. Tin con đi, công việc của con là chính đáng. Công việc ở đài truyền hình mà mẹ nói, con cũng tìm hiểu rồi.Trợ lý cũng chỉ được 4.000 một tháng thôi. Mẹ đừng lo, con tự lo được.”

“Mẹ không cần tiền của con. Số này mẹ sẽ giữ giùm, khỏi để con tiêu bậy.” 

Mẹ Tào bất đắc dĩ. Rõ ràng con gái đưa tiền là để bịt miệng bà.

“Con biết rồi. Năm nay con sẽ cố gắng mang bạn trai về ra mắt. Con sẽ tích cực tìm người yêu.”

Tào Mộ An không muốn cãi nhau với mẹ, thuận miệng nói cho qua. Nhưng sau đó, cô không nhịn được mà lên group bạn bè phàn nàn.

Tào Mộ An: Aaaa, mẹ tôi bắt tôi đi xem mắt, cứu với!!!

Dịch Hòa: Xem mắt bình thường thôi mà. Tôi Tết này đã xem tới năm người rồi. 【hình ảnh】 Đây, người thứ sáu đang tiến hành nè.

Tào Mộ An: Ủa? Cậu định cưới nhiều thế sao?

Tào Mộ An nhìn tin nhắn, há hốc miệng kinh ngạc.

Dịch Hòa: Xời, chẳng qua chưa gặp được ai hợp thôi. Đừng lo, tôi sẽ giới thiệu cho cậu vài anh đẹp trai. Gần quan được ban lộc, tình yêu nơi công sở biết đâu lại nảy nở.

Tào Mộ An: Ừ ừ, nhớ là phải vừa đẹp trai vừa biết hát nhé!

Dịch Hòa: Ok, tôi sẽ thêm yêu cầu này vào “thông báo tuyển dụng”.

Lúc này, Từ Thanh Dã vừa ăn xong thịt nướng, mở điện thoại ra đã thấy hai cộng sự đang bàn chuyện biến “tin tuyển dụng” thành “tin xem mắt”. Anh chỉ biết cạn lời.

Từ Thanh Dã: Hai người đừng có quá đáng nha!

Thấy anh xuất hiện, Dịch Hòa lập tức bật chế độ “châm chọc”:

Dịch Hòa: Người có bồ đâu hiểu nỗi khổ của kẻ độc thân. Đừng xen vào chuyện bọn em!

Tào Mộ An: Ủa, sếp thoát ế rồi à? Với ai thế?

Nhìn tin nhắn của Tào Mộ An, Từ Thanh Dã hơi kích động, khẽ kéo góc áo Thẩm Xác.

“Em thấy chưa, vẫn có người không nhận ra này.”

Thẩm Xác liếc qua tin nhắn, khẽ bật cười. Từ Thanh Dã quả thật quá mức ngây ngô, vào lúc này Tào Mộ An có nhận ra hay không vốn chẳng quan trọng.

“Cô ấy sẽ biết ngay thôi. Trong giây tiếp theo.”

“Hả?”

Từ Thanh Dã còn chưa kịp phản ứng, quả nhiên tin nhắn của Dịch Hòa đã bật lên.

Dịch Hòa: Còn ai nữa, chẳng phải tinh thần cổ đông của chúng ta sao? Sao mà cậu chậm chạp quá vậy.

Tào Mộ An lập tức nhảy dựng khỏi sofa.

Tào Mộ An: Aaaa, hóa ra không phải đùa à? @Từ Thanh Dã, chúc mừng sếp nha, lòng fan-girl này vừa sụp đổ!

Trong lòng cô có chút hụt hẫng. Dù sao trước giờ cô rất thích Thẩm Xác, tuy nói yêu đương cũng không hẳn là sụp, nhưng đối với cô thì tính là vậy. 

Dù sao nam thần minh tinh đẹp trai, cô vốn luôn xem như fan bạn gái. Thôi, coi như từ giờ chuyển sang làm fan diễn xuất vậy.

Từ Thanh Dã: @Tào Mộ An, sụp cái gì mà sụp! Đừng nói mấy chữ đáng sợ đó! Sau này nhắc đến Thẩm Xác thì “hồ” hay “sụp” đều cấm tuyệt đối!!!

Từ Thanh Dã nghiêm túc cảnh cáo một câu, thấy Tào Mộ An lập tức gửi tin bảo đảm, lúc này anh mới yên tâm.

Tào Mộ An: @Từ Thanh Dã, bỗng nhớ ra, quy định công ty đâu cho phép nhân viên tư tình với minh tinh? Sao anh lại đi đầu phạm luật thế!

Từ Thanh Dã lúc đó đang thoải mái thưởng thức hoa quả do Thẩm Xác đút, thấy Tào Mộ An nhắc tên mình, lập tức trả lời:

Từ Thanh Dã: Quy định đó là áp dụng cho nhân viên thôi. Anh là ông chủ cơ mà, ha ha ha ha ha~~~~ (Edit: đúng là đi làm bục mặt nhìn ông chủ yêu đương mà)

Bình Luận (0)
Comment