Ở trong phòng khách mà dựng lều thì vốn dĩ cả đời Thẩm Xác sẽ chẳng bao giờ làm.Nhưng giờ phút này, lại thấy thật tuyệt.
Không gian nén lại trong chiếc lều nhỏ giống như tách riêng ra một thế giới cổ tích vậy.
Từ Thanh Dã mở máy chiếu, chui vào lều, rồi trực tiếp rúc vào trong ngực Thẩm Xác.
“Muốn xem phim gì? Phim tình cảm nhé?”
Ban đầu Từ Thanh Dã định nằm ngắm sao trời rồi ngủ, nhưng trong phòng quả thật không hợp lắm, thôi thì xem phim tình yêu có vẻ thực tế hơn.
Hai người chọn một bộ phim tình cảm kinh điển. Nhưng mới xem được nửa chừng, họ đã bắt đầu hôn nhau, ôm nhau, cẩn thận cảm nhận hơi thở và nhịp tim của đối phương.
Không gian chật hẹp dường như càng dễ dàng ươm mầm bầu không khí ái muội. Không biết ai nắm tay ai trước, chỉ biết rằng rất nhanh hai người đã quấn lấy nhau.
Có lẽ vì mang theo cảm xúc sắp xa nhau, Từ Thanh Dã phá lệ chủ động nhiệt tình, còn Thẩm Xác lại như bị anh dắt nhịp.
“Nhanh lên đi.Anh muốn em.”
Từ Thanh Dã cắn nhẹ lên vai Thẩm Xác một cái. Bất chợt, anh nghĩ thông suốt rồi: chuyện “thực tập” chẳng phải khổ cực gì, cứ để yên nên hưởng thụ thì hưởng thụ mới phải.
Thẩm Xác nắm lấy tay anh, hôn khẽ từng ngón một. Nghe được lời kia, Thẩm Xác hơi sững lại, sau đó vui mừng cúi xuống hôn lên môi Từ Thanh Dã.
“Anh nghiêm túc chứ?”
“Đương nhiên, chẳng lẽ muốn anh lặp lại bao nhiêu lần? Nhanh lên nào.”
Từ Thanh Dã thúc giục, nhưng Thẩm Xác lại không có thêm động tác gì. Chỉ ôm, chỉ hôn an ủi vài cái.
“Không được.”
Từ Thanh Dã lập tức xụ mặt. Thẩm Xác đúng là không chuẩn bị, mà vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc thế này lại tắt lửa.
Anh ngơ ngác chớp mắt, không ngờ chuyện lại vướng ở đây. Rõ ràng ngày nào Thẩm Xác cũng treo chuyện này trên miệng, vậy mà đến lúc mấu chốt thì lại “tụt xích”.
“Anh không đồng ý thì sẽ không chuẩn bị.”
“Em …thành thật quá đấy. Đàn ông gì mà lại thật thà thế hả?.”
Từ Thanh Dã xoay người nằm xuống, bất giác bật cười. Thẩm Xác rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ, ngày nào cũng chỉ biết nói miệng.
“Để lần sau đi. Lần sau em trở về, nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ.”
Thẩm Xác có chút bất đắc dĩ. Vốn còn nghĩ có thể gọi “ship” tới, nhưng lại thấy kỳ quái.
“Đừng hẹn mấy chuyện này, nghe kỳ lắm. Lần sau nói không chừng anh lại không muốn.”
Từ Thanh Dã lắc đầu, cảm giác hứng thú đã mất đi hơn nửa. Anh xoay người nhìn Thẩm Xác, có những lúc thật muốn bổ cái đầu Thẩm Xác ra xem rốt cuộc bên trong nghĩ gì.
“Hay để em đi mua?”
Thẩm Xác vừa nói đã định đứng dậy, Từ Thanh Dã vội kéo Thẩm Xác lại.
“Thôi, chờ em quay về thì tám phần anh ngủ rồi. Nào, cùng nhau nói chuyện một lát đi.”
Anh dựa đầu lên vai Thẩm Xác, giống như quay lại khoảnh khắc khi mới quen nhau. Khi đó anh cũng ép Thẩm Xác ngồi bên cạnh, rồi thao thao bất tuyệt kể đủ thứ chuyện.
“Lần sau, chúng ta thật sự đi cắm trại một chuyến nhé.”
Từ Thanh Dã mong có một lần được ôm nhau dưới bầu trời sao mà ngủ, như vậy chắc chắn sẽ mơ một giấc mộng đẹp.
Cuộc sống của minh tinh luôn bận rộn. Sáng sớm, Thẩm Xác ôm Từ Thanh Dã trở lại phòng, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc ở phòng khách.
Khi Triệu Văn đến, chiếc lều trong phòng khách còn chưa kịp dỡ xuống.
“Hai người cũng thật lãng mạn.”
Triệu Văn vừa giúp thu lều vừa có chút ngượng ngùng liếc Thẩm Xác một cái.Rõ ràng là vì công việc mà phá hỏng kế hoạch của bọn họ.
Lần này, bên quảng cáo muốn chụp sớm, mà nhiếp ảnh gia lại có lịch trống, vì vậy bên cô chỉ có thể phối hợp.
“Em đi nói chuyện riêng với anh ấy, chị xuống lầu chờ trước đi.”
Thẩm Xác thu dọn hành lý đưa cho Triệu Văn, rồi tự mình đẩy cửa bước vào phòng.
Từ Thanh Dã ngủ mơ mơ màng màng. Thẩm Xác khẽ gọi một tiếng nhưng Từ Thanh Dã chỉ trở mình chứ không tỉnh.
Nhìn dáng vẻ ấy, Thẩm Xác không nỡ đánh thức, chỉ lấy giấy bút để lại mấy dòng, cúi xuống hôn nhẹ lên trán anh rồi mới xoay người rời đi.
Công việc chính của Thẩm Xác vẫn là quay phim điện ảnh. Tuy vai diễn lần này không nhiều đất diễn, nhưng đây lại là cơ hội hiếm có để học hỏi.
Triệu Văn khuyên Thẩm Xác nên đi theo đoàn suốt quá trình, vừa có thể quan sát thêm các diễn viên, vừa tranh thủ tạo quan hệ với đạo diễn và những người trong tổ.
Biết đâu sau này có vai phù hợp, họ sẽ nhớ đến một gương mặt như Thẩm Xác.
Giới điện ảnh vốn luôn có tính bài ngoại. Tân binh mới vào nghề đã khó, để đứng vững lâu dài lại càng khó hơn. Thẩm Xác phải nắm chắc cơ hội lần này, không phải ai cũng có may mắn được đóng phim của đạo diễn mới đang lên.
Thẩm Xác vừa đi, Từ Thanh Dã cũng quay về nhà. Hết kỳ nghỉ đông, ba người trong văn phòng lại tụ tập.
“Dịch Hoà, Khuynh Thành Điện Ảnh em có nắm được không? Văn phòng ngoài ngoại ô sắp đến hạn thuê rồi.”
Từ Thanh Dã vừa lật mấy bản lý lịch vừa nhận được vừa cau mày. Hồ sơ gửi đến không ít, nhưng phần lớn lộn xộn, thật sự phù hợp yêu cầu thì chẳng được bao nhiêu.
Ngành account marketing này vốn không quá kén chọn, nhưng Từ Thanh Dã muốn tìm người có chút hiểu biết, ít nhất cũng phải có niềm yêu thích điện ảnh, thì mới viết được những bài bình luận ra hồn.
“Đừng nhắc nữa. Có thể nói ‘lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa’. Họ căn bản không muốn bán. Lần này sự cố tuy ảnh hưởng lớn, nhưng họ còn giữ được nhiều hợp đồng nghệ sĩ, hơn nữa lại nắm trong tay không ít nhược điểm của người khác, nên vẫn có chỗ đứng.”
“Tài sản của Khuynh Thành có thể sẽ co lại nhiều, nhưng bất động sản lặt vặt thì vẫn nắm chặt lắm. Những vụ kiện tụng của nghệ sĩ chắc còn kéo dài một, hai năm. Tóm lại là trận chiến lâu dài. Em gần như chẳng vớt vát được gì.”
Nhắc đến chuyện này, Dịch Hòa lại thấy tiếc nuối. Cậu chung quy vẫn còn quá non, những tài nguyên thật sự béo bở vốn dĩ chẳng rơi ra ngoài.
“Ha ha.”
Từ Thanh Dã bật cười, tiện tay tìm số liên hệ trong tập hồ sơ rồi gọi cho đối phương. Trước kia thuê văn phòng ở ngoại ô chỉ để đối phó các thủ tục đăng ký, nhưng lần này thì khác: bọn họ phải thuê chỗ ổn định, lâu dài.
Người trong công ty ngày càng nhiều, chẳng lẽ lại cứ tụ tập ở nhà anh mãi.
“Ông chủ à, cái này có thể gọi tới phỏng vấn không? Sở trường là ca hát, ngoại hình cũng đâu tệ.”
Từ Thanh Dã vừa bàn xong với bên môi giới, Tào Mộ An liền cầm một tập hồ sơ chìa ra.
“Em đúng là trọng sắc khinh tài.”
Từ Thanh Dã nhìn qua, đúng là gương mặt thanh tú, không photoshop cũng coi như khá. Nhưng dạng diện mạo này vốn nhiều, khó mà nổi bật.
“Thì có sao đâu, cho dù không phải để yêu đương, có một soái ca đồng nghiệp cũng đẹp mắt chứ bộ. Hơn nữa anh ta còn tốt nghiệp ngành truyền thông, chuyên môn cũng hợp.”
Tào Mộ An nghiêm túc phân tích, vẻ mặt như tìm được ứng viên sáng giá nhất trong đống hồ sơ.
“Chúng ta hai soái ca trong phòng làm việc vẫn chưa đủ à? Anh thấy nhan sắc công ty mình chắc chắn đứng top trong ngành account marketing rồi. Vậy mà em còn chưa thỏa mãn.”
“Thì hai người các anh cũng được thôi… nhưng một người đã có đối tượng, một người lại cuồng xem mắt. Gương mặt đẹp nhìn mãi cũng thành quen, hết thấy rung động rồi. Giờ nhìn lại chỉ còn hai thằng đàn ông thôi.”
Tào Mộ An đảo mắt nhìn hai người đàn ông trước mặt. Cái cảm giác choáng ngợp ban đầu từ lâu đã biến mất. Gương mặt đẹp mà nhìn mỗi ngày thì cũng hết mới mẻ.
“Chương trình tuyển tú sắp bắt đầu rồi. Hai hôm nữa anh đi cùng em tới thành phố C, hơn trăm thực tập sinh cho em ngắm đến hoa mắt.”
Từ Thanh Dã thấy mình thật ra là một ông chủ rất tâm lý, luôn cố gắng thỏa mãn đủ mọi yêu cầu nhân viên.
Đài Dâu Tây làm chương trình 《Vinh Quang Vương Miện》 mua bản quyền từ show 《Vương Miện》 của Hàn Quốc.
Khi xem bản chế tác, Từ Thanh Dã cảm thấy cực kỳ quen thuộc. Anh có linh cảm mãnh liệt rằng biên kịch gốc kia cũng giống như mình.
Đều không thuộc về thế giới này, nên mới mang đến cho thế giới này những thứ vượt ngoài khuôn khổ. Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng đối phương đúng là thiên tài.
Danh sách huấn luyện viên vừa công bố, nhờ có Giang Bác Tề góp mặt, độ bàn tán lập tức tăng lên. Cộng thêm mấy vị huấn luyện viên khác đều vừa có thực lực vừa có nhân khí, chỉ riêng họ thôi cũng đủ để chương trình phủ kín hot search.
Một trăm thí sinh sẽ lần lượt công bố theo nhóm, hiện giờ mới chỉ lộ nhóm đầu tiên. Quá trình ghi hình kéo dài khoảng ba tháng, trong thời gian này có thể đến ký túc quan sát, “ngồi xổm” theo dõi các thí sinh.
“Sếp à, anh để mắt tới ai thì nói cho em, em còn biết đường đặt cược.”
Tào Mộ An xoa tay hớn hở. Làm việc cùng Từ Thanh Dã mới một năm, cô đã gần đạt tự do tài chính. Lại thêm một năm nữa, có khi cô có thể thẳng thừng về hưu. Nghĩ vậy, cô càng dứt khoát muốn “lướt sóng” kiếm thêm.
“Anh vừa nhìn đã biết ai có khả năng debut, vậy thì anh tự mình lo được rồi. Mau làm việc đi. Nhìn xem cái bảng lưu lượng của em kìa, kém đến thảm.”
Từ Thanh Dã cầm tập hồ sơ gõ nhẹ lên đầu cô, ngày nào cũng mơ mộng viển vông.
“Có người tới, em đi mở cửa.”
Tào Mộ An đang ăn dở, nghe thấy tiếng chuông cửa liền nhanh chóng chạy ra mở. Từ Thanh Dã có chút căng thẳng, bước xuống nhìn thử, liền đối diện ngay ánh mắt Thẩm Mộc dưới lầu.
Thẩm Mộc mỉm cười rạng rỡ với anh, khiến Từ Thanh Dã hơi chột dạ, vội dời mắt đi.
Dưới lầu, Tào Mộ An đã kéo tay Thẩm Mộc vui vẻ trò chuyện. Hai cô gái mê thần tượng ngồi lại với nhau thì chẳng bao giờ thiếu đề tài.
“Anh sao lại trông kỳ quái thế?”
Dịch Hòa nhíu mày nhìn Từ Thanh Dã, khẽ trêu.
“Em mới kỳ ấy. Mau làm việc đi.”
Từ Thanh Dã gượng gạo đáp, rồi cũng đi xuống. Anh chợt nhớ ra mình còn chưa hỏi Thẩm Xác đã nói với Thẩm Mộc về quan hệ của họ chưa.
Vì thế trong lòng càng lúng túng, không biết nên cư xử thế nào.
“Em mang chút đặc sản tới cho mọi người. Phần của anh trai em cũng ở đây, lát anh giúp em đưa cho anh ấy nhé. Anh ấy đang quay phim phải không? Gần đây em cũng không kịp theo dõi lịch trình của anh ấy nữa.”
Thái độ của Thẩm Mộc rất bình thản, điều này lại càng khiến Từ Thanh Dã khó đoán.
“Cả bọn chị cũng có quà sao? Em chu đáo quá. À, em có muốn cùng bọn chị sang thành phố C không? Bọn chị đi quay 《Vinh Quang Vương Miện》》, biết đâu còn gặp được Giang Bác Tề.”
Tào Mộ An vui vẻ nhận quà, còn lập tức kéo Thẩm Mộc nhập hội. Nghe vậy, Thẩm Mộc lại lộ vẻ phiền muộn.
“Gần đây em bận đến mức không đủ thời gian thở. Vừa phải chuẩn bị tác phẩm tốt nghiệp, vừa lo đơn hàng trong tiệm, gần như chẳng còn thời gian nào để theo idol. Thật sự siêu khó chịu.”
Sinh viên năm cuối vốn tưởng sẽ nhàn hơn, nhưng chuyên ngành thiết kế thời trang lại không như vậy. Yêu cầu làm nhiều tác phẩm, mà trường còn cạnh tranh khốc liệt.
Mỗi năm đều tổ chức lễ tốt nghiệp rất lớn, ai cũng phải dốc sức tranh suất. Một tác phẩm không được chọn thì lập tức phải làm lại cái khác, vòng quay cứ thế nối tiếp.
“Kỳ thực anh có chút gợi ý. Em có thể thử xin thực tập ở một công ty tạo hình cho nghệ sĩ, hoặc tạp chí thời trang. Như vậy vừa tích lũy kinh nghiệm thực chiến, vừa quen với việc tác phẩm bị công chúng đánh giá.”
“Qua phản hồi, em có thể rút ra điểm mạnh điểm yếu của mình. Sau này dù em tìm việc hay muốn khởi nghiệp cũng đều là kinh nghiệm quý. Thậm chí còn có cơ hội tiếp xúc với nhiều nhà thiết kế xuất sắc.”
Giới giải trí thường bị nói là “ngư long hỗn tạp”, nhưng dẫu có hỗn tạp thì trong đó vẫn ẩn giấu những con rồng thực sự. Chỉ cần đứng vững được trong giới này, thì đi đâu cũng sẽ không quá tệ.
Từ Thanh Dã không rõ Thẩm Mộc định hướng sau này thế nào.Du học hay khởi nghiệp đều tốt, nhưng ít nhất bây giờ việc cần làm là hoàn thành đại học, và tìm được một chỗ thực tập phù hợp.
“Ý này cũng không tệ, dạo gần đây em cứ ngồi lì một mình, thật sự cũng thấy hơi bí ý tưởng.”
Đôi mắt Thẩm Mộc sáng lên. Nếu có thể tự tay làm stylist cho nghệ sĩ, rồi nhìn thấy tác phẩm của mình bước ra sân khấu, chắc chắn đó sẽ là niềm hạnh phúc vô cùng lớn.
“Được đấy, em định làm stylist cho ai? Giang Bác Tề à? Idol thì tạo hình dễ bay xa hơn, còn nếu là diễn viên thì sẽ an toàn, trung tính hơn.”
Tào Mộ An cũng thấy đây là ý tưởng không tồi. Hơn nữa, làm stylist cho diễn viên thì lập tức sẽ có tác phẩm xuất hiện, độ nhận diện cao.
Chỉ là ngạch cửa cũng không thấp, ngay cả làm trợ lý thôi cũng phải có mối quan hệ mới chen vào được.
“Trong giới giải trí, mối quan hệ duy nhất của em chính là anh trai yêu dấu. Vậy nên chuyện thực tập này, em chỉ có thể nhờ anh thôi, chị dâu~~~”