Dựa Vào Ăn Dưa Trở Thành Chính Cung

Chương 84

Từ Thanh Dã vốn nghĩ Thẩm Mộc sẽ cùng mình nói chuyện riêng về quan hệ với Thẩm Xác.Nhưng không ngờ Thẩm Mộc lại trực tiếp nói thẳng ra. 

Anh đứng sững tại chỗ, gương mặt lập tức đỏ bừng đến mức nhìn thấy rõ bằng mắt thường.

“Chà, ông chủ ơi, mặt anh đỏ rồi kìa!”

Tào Mộ An đang đưa thanh chocolate cho Thẩm Mộc, ngẩng đầu liền thấy gương mặt đỏ bừng của Từ Thanh Dã. 

Cô khoa trương chỉ tay vào Từ Thanh Dã, sau đó mới phản ứng lại, liền phá lên cười.

“Dịch Hòa, mau tới xem, ông chủ đỏ mặt rồi này!”

“Câm miệng.”

Từ Thanh Dã có chút bực mình, vươn tay muốn bắt lấy Tào Mộ An, nhưng cô đã nhanh chân chạy mất, còn giơ điện thoại lên chụp liên tiếp mấy tấm ảnh của anh.

Không thèm đuổi theo, Từ Thanh Dã chỉ biết ngượng ngùng đứng đó.

Quay đầu lại, anh bắt gặp Thẩm Mộc cũng đang giơ điện thoại chụp mình. Ngay sau đó, di động của anh rung lên liên tục, chắc chắn là ảnh đã bị đưa vào nhóm rồi.

“Chị dâu à, sao phản ứng của anh dữ dội quá vậy?”

Thẩm Mộc vừa cười vừa trêu. Cô cảm thấy ngay cả anh trai mình cũng chưa từng thấy Từ Thanh Dã đỏ mặt đến mức này.

Một người làm sao có thể trong nháy mắt đỏ bừng đến thành hiệu ứng đặc biệt như vậy chứ!

“Đừng gọi anh là chị dâu nữa, nghe kỳ lắm.”

Từ Thanh Dã cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng càng nghĩ càng thấy ngượng. Anh chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran không ngừng.

“Từ Thanh Dã, lúc anh mới yêu anh trai em, mặt cũng đỏ như vậy sao? Nếu thế thì hai người sau này đừng cùng nhau ra ngoài nữa, kẻo vừa nhìn liền bị phát hiện.”

Lần này Thẩm Mộc không trêu chọc mà nghiêm túc gọi thẳng cả họ tên anh.

“Chỉ là đối diện với em thì anh mới có chút ngại, tâm trạng hơi phức tạp thôi. Bình thường anh rất ít khi đỏ mặt, da mặt anh vốn dày lắm.”

Từ Thanh Dã lắc đầu. Anh và Thẩm Mộc quen biết cũng vì hiểu lầm cô là nữ sinh hâm mộ thần tượng, nên mới giả vờ thành “tiểu muội” trên mạng để trò chuyện, đóng vai chị em thân thiết.

Điều này khiến anh có cảm giác như mình thật sự là “hảo tỷ muội” với Thẩm Mộc vậy.

“Ôi anh đừng gánh nặng thế. Anh và anh trai em bên nhau cũng rất tốt. Em từng nói rồi, anh trai em vốn không hợp làm diễn viên, hóa ra ngay từ đầu mục đích cũng chẳng thuần khiết gì cả.”

Thẩm Mộc vỗ vai Từ Thanh Dã, giúp anh nhẹ nhõm hơn một chút. Với Thẩm Mộc, đây là chuyện đáng để chúc mừng.

“Ý em là sao?”

Từ Thanh Dã hơi ngẩn ra, sao nghe cứ giống như Thẩm Xác bước vào giới giải trí là vì anh vậy.

“Em không biết, chỉ là anh trai em từng nói, vì em nhờ anh ấy đi gặp idol nên mới quen được anh. Cho nên chuyện này cũng coi như có phần của em. Anh trai em vốn là người khó đoán, nhưng nếu anh ấy thích anh, mà anh cũng thích anh ấy, thì em chỉ có thể chúc phúc thôi.”

Thẩm Mộc buông tay, cảm thấy chẳng hiểu sao mình lại có số mệnh “tìm chị dâu” thế này.

“Vậy sau này chúng ta vẫn như trước, đừng để Thẩm Xác ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người chúng ta, được không?” 

Từ Thanh Dã gãi gãi mũi, trong lòng định lát nữa sẽ quay lại tìm Thẩm Xác để hỏi chuyện này cho rõ.

“Đương nhiên rồi. Một người đàn ông sao có thể ảnh hưởng tới tình cảm tỷ muội của chúng ta. Đúng không, manh manh đáng yêu, tiểu bánh bao thịt?”

Đấy, Thẩm Mộc lại gọi thẳng biệt danh trên mạng ngoài đời thực!

“Được rồi, được rồi. Lên lầu ngồi chơi đi, anh pha cho em ly trà.”

Từ Thanh Dã đành chịu thua. Chỉ cần nghe cô hô mấy biệt danh trên mạng ngoài đời thôi cũng đủ khiến anh muốn độn thổ vì xấu hổ rồi.

“Không cần đâu, em hẹn Tiếu Kiêu đi dạo phố rồi, lần này chỉ ghé qua để tặng anh quà kỷ niệm. Đương nhiên cũng tiện thể xem thử đối tượng của anh trai em thôi.”

Thẩm Mộc xua tay, vừa định rời đi lại khựng bước.

“Chuyện thực tập làm phiền anh nhé. Sang học kỳ hai em có thể đi thực tập rồi.”

“Anh sẽ để ý giúp em. Còn anh trai em thì chắc không được, em ấy luôn ở đoàn phim, lúc cần stylist cũng không nhiều. Anh có thể nhờ một nữ nghệ sĩ quen biết xem có cơ hội nào không.”

Từ Thanh Dã suy nghĩ một lát. Theo lịch trình hiện tại của Thẩm Xác, phần lớn thời gian anh ấy đều ở đoàn phim, mà đoàn phim đã có hẳn một đội ngũ chuyên về tạo hình.

Thẩm Mộc rất khó chen vào. Ngoài ra, lúc không quay phim thì Thẩm Xác cũng hầu như chẳng cần đến stylist, chỉ khi tham gia sự kiện mới chỉnh sửa đôi chút.

Hiện tại, Thẩm Xác đã có một ê-kíp hoàn chỉnh, trong đó cũng có stylist, nhưng chỉ gọi khi thật sự cần, đồng thời còn kiêm cả nhu cầu của những nghệ sĩ khác. 

Trước khi Thẩm Xác nổi tiếng hoàn toàn, nhu cầu về tạo hình cũng không phải quá cao.

“Vậy cũng được, dù sao vẫn nhờ anh giúp.”

Thẩm Mộc gật đầu. Dù sao, nếu thật sự đi theo anh trai làm việc thì cũng có chút kỳ lạ.

Từ Thanh Dã tiễn Thẩm Mộc ra cửa, vừa rút điện thoại ra liền thấy ảnh chụp của mình đã bị làm thành bộ meme rồi đưa vào nhóm, bị spam điên cuồng.

【 Hội hậu viện của Thẩm Xác 】

Thẩm Mộc: @Thẩm Xác, mau nhìn này, đối tượng của anh đỏ mặt kìa, ha ha ha ha. Anh chắc chưa từng thấy anh Tiểu Dã đỏ mặt đến mức này đâu, ha ha ha, vui chết đi được.

Thẩm Mộc: 【 hồng ôn.jpg 】

Tào Mộ An: 【 ta nhất hồng.jpg 】

Tào Mộ An: Biểu tình quý hiếm, cần bảo tồn cẩn thận. Sau này phát cho mỗi người trong công ty một bản.

Tiếu Kiêu: Có chuyện gì thế? Ai lại làm anh Tiểu Dã thành ra như vậy?

Thẩm Mộc: Không có photoshop đâu, ha ha ha ha. Chút nữa gửi cho cậu xem video thực tế.

······

Từ Thanh Dã bấm mở một tấm ảnh nhìn lại, thật sự không tin nổi gương mặt mình có thể đỏ đến mức ấy.

Anh bật camera soi thử, sắc mặt đã khôi phục bình thường.

“Tào Mộ An, tháng này em không có thưởng.”

Anh ngẩng đầu gọi lên lầu. Mỗi lần thấy anh mất mặt, Tào Mộ An luôn nhảy nhót vui mừng, lần này phải để cô biết rõ thế nào là máu lạnh vô tình của tư bản!

“Đừng mà, em chỉ hóng chuyện thôi, sao lại thành trừ thưởng rồi?”

Tào Mộ An thò đầu ra, vẻ mặt cầu xin nhìn anh.

“Hay là anh đánh em hai cái cho bõ giận nhé?”

“Hừ, về nhà lo mà thu dọn đồ đi. Ngày mai chúng ta ra ngoài.”

Từ Thanh Dã không muốn đôi co với cô, nói xong liền quay về phòng. Vừa ngả xuống giường, anh lăn qua lăn lại mấy vòng.

Quá mất mặt!

Tối đó, Thẩm Xác gọi điện tới. Vừa nhấc máy đã nghe thấy tiếng cười.

“Đừng có cười, buồn cười chỗ nào chứ.”

Ký ức ban ngày lập tức ùa về. Chắc chắn Thẩm Xác đã xem mấy tấm ảnh đó rồi.

“Em không phải chê cười anh, chỉ là cảm thấy anh… đáng yêu thôi.”

Thẩm Xác nhịn cười, nhưng chỉ cần tưởng tượng lại cảnh Từ Thanh Dã lúc ấy đứng đỏ mặt đến tận mang tai, Thẩm Xác liền thấy trong lòng mềm nhũn.

“Đừng có nói anh đáng yêu nữa. Thẩm Mộc bảo em là vì gặp anh ở sân bay nên mới bước chân vào giới giải trí. Câu này là ý gì?”

Từ Thanh Dã hừ nhẹ, đổi tư thế ngồi trên giường. Chuyện này anh nghĩ mãi vẫn không hoàn toàn hiểu được. 

Thẩm Xác từng nói, vì anh bảo Thẩm Xác hợp với giới giải trí, nên mới đi thử làm diễn viên quần chúng.

Nhưng khi nghe lời này từ miệng Thẩm Mộc, dường như lại mang hàm ý khác.

“Em nói với em ấy, em đối với anh là nhất kiến chung tình. Cho nên mới nghĩ mọi cách để lại gần anh, theo đuổi anh.”

“A?”

Từ Thanh Dã nghe xong thì ngẩn ngơ, đây là tình tiết gì vậy, sao anh lại hoàn toàn không hay biết?

“Nói bậy, cũng không hẳn đi. Lần đầu tiên gặp anh, em đã nghĩ… nếu còn có lần sau, giữa chúng ta chắc chắn sẽ có một câu chuyện.”

Giọng Thẩm Xác bên kia điện thoại trầm nhẹ, làm Từ Thanh Dã càng thêm ngây ngốc.

“Đêm đó anh có làm gì đâu. Rốt cuộc vì sao em lại có ấn tượng sâu sắc đến vậy? Em còn nói đã thích anh từ rất sớm, chẳng lẽ thích nhanh như vậy sao?”

Từ Thanh Dã cố gắng nhớ lại. Đêm ấy rõ ràng mọi thứ đều rất bình thường. Anh chỉ kéo người đang vướng bận đến bên mình, nhận lấy chiếc bánh quy, rồi thuận miệng khen một câu “cậu đẹp trai” mà thôi.

“Ai mà biết được… có lẽ thế.”

Thẩm Xác khẽ cười. Tình cảm vốn dĩ mơ hồ, nhưng đêm ấy ít nhất đã gieo xuống một hạt giống.

“Thôi đừng nói mấy chuyện sến súa đó nữa. Em thấy thế nào rồi, vào đoàn có quen không?”

Từ Thanh Dã nhanh chóng chuyển đề tài, quan tâm tới công việc của Thẩm Xác. Dù sao đoàn phim điện ảnh cũng khác với phim truyền hình, anh lo Thẩm Xác sẽ không quen.

“Cũng ổn. Có lẽ nhờ trước đó đặc huấn cùng nhau nên mọi người rất ăn ý. Gần đây em không có lịch tuyên truyền, mỗi ngày đều ở đoàn học tập.”

Thẩm Xác bắt đầu kể về chuyện trong đoàn. Trước đây Thẩm Xác không phải người hay nói, nhưng giờ lại thấy vô cùng hưởng thụ cảm giác trò chuyện không ngừng với Từ Thanh Dã.

Đạo diễn mới là người rất biết cách dạy dỗ diễn viên. Ở đoàn phim, mỗi người đều tiến bộ rõ rệt. Điều đặc biệt là ông không đưa toàn bộ kịch bản cho mọi người, chỉ quay đến đâu đưa kịch bản đến đó.

Vốn dĩ cách làm này dễ ảnh hưởng đến việc nắm bắt cảm xúc, nhưng ở chỗ ông lại chẳng phải vấn đề, bởi ông biết cách dẫn dắt diễn viên thể hiện đúng hình ảnh ông muốn.

“Em phải diễn thật tốt. Bộ phim này sẽ là bước đệm đưa em vào giới điện ảnh. Sau bộ này, em sẽ tiến gần hơn một bước tới danh hiệu ảnh đế.”

“Anh sao lúc nào cũng tin tưởng em đến thế? Anh giống như chắc chắn em sẽ thành ảnh đế vậy.”

Mỗi lần nghe Từ Thanh Dã nói, Thẩm Xác đều có cảm giác rất kỳ diệu. Không giống như lời chờ mong, mà giống một khẳng định về kết quả đã chắc chắn.

“Ừ, anh chính là tin tưởng em như vậy.”

“Dạo này anh chuẩn bị làm gì? Nghe Thẩm Mộc nói anh sắp đi thành phố C?”

“Ừ, đi chụp chương trình tuyển tú.Anh đã nói với em rồi, hơn một trăm thực tập sinh. Nửa năm tới đều bận bịu thôi.” 

Từ Thanh Dã ngoan ngoãn báo cáo, đầu dây bên kia Thẩm Xác lại lặng im.

“Sao vậy, ghen à?”

“Có chút. Nhiều người như thế, nói không chừng sẽ có kiểu anh thích. Em thật sự không yên tâm… Anh vốn dễ mềm lòng với mấy tiểu nghệ sĩ chưa debut.Biết đâu anh khen họ vài câu, họ liền bị anh dỗ đến tim loạn nhịp. Dù sao trước đây em cũng là bị mấy lời ngon ngọt của anh làm cho nóng đầu, mới liều mình bước chân vào giới giải trí.”

“Hắc hắc hắc…” 

Từ Thanh Dã nghe thế liền bật cười. Dù Thẩm Xác nói kiểu trách móc, nhưng anh nghe ra được hàm ý trong đó: Thẩm Xác đang ngầm khen anh có sức hút.

“Yên tâm, bây giờ vị trí của em trong lòng anh cực kỳ cao. Không ai có thể thay thế được.”

“Anh nói vậy thì tốt nhất là phải giữ lời.”

Thẩm Xác khẽ hừ một tiếng, đầu dây bên kia hình như có người gọi Thẩm Xác.

“Đạo diễn gọi rồi, em đi trước đây. Chút nữa rảnh sẽ lại nói chuyện với anh.”

“A, em vẫn đang quay phim sao? Anh còn tưởng em nghỉ ngơi rồi chứ.”

Từ Thanh Dã ngẩn ra, liếc nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ. Không ngờ bên đoàn phim vừa mới khởi máy đã phải thức đêm như vậy.

“Ừ, còn phải quay thêm một lát nữa. Anh đi ngủ sớm đi, ngủ ngon.”

Thẩm Xác dứt lời liền cúp máy, đưa điện thoại lại cho Triệu Văn, lập tức bước vào cảnh quay. Đợi cả ngày, rốt cuộc đây mới là phân đoạn đầu tiên của anh hôm nay.

Từ Thanh Dã thì chẳng buồn ngủ. Anh lên mạng lướt một vòng, muốn xem có tìm được chút tin tức hậu trường của đoàn phim 《Tảng Sáng》 không, nhưng chẳng thấy gì. 

Ngược lại, lại tìm được loạt ảnh quảng cáo nước hoa mà Thẩm Xác chụp hai hôm trước.

Hãng gửi không ít nước hoa về nhà, nhưng với Từ Thanh Dã mà nói, mùi đó sao so được với hương vị riêng của Thẩm Xác.

Tuy bản thân không quá thích mùi nước hoa, nhưng ảnh chụp thì thật sự rất xuất sắc. Từng học qua ít nhiều về nhiếp ảnh, Từ Thanh Dã càng dễ nhìn ra sự tinh tế trong bộ ảnh.

Nhiếp ảnh gia khéo léo dùng ánh sáng, tạo ra cảm giác cao cấp, gợi cảm. Dù Thẩm Xác mặc kín đáo, nhưng hình ảnh lại khiến người xem miên man bất định.

Từ Thanh Dã lưu lại một tấm, rồi như thường lệ đăng lên vòng bạn bè.

Từ Thanh Dã: Suy nghĩ bậy bạ. 【ảnh】

———

Đến thành phố C, Từ Thanh Dã dẫn Tào Mộ An về căn hộ mình thuê. Chỗ này anh vẫn chưa trả, chủ yếu để tiện cho công việc.

“Anh dọn phòng một chút, em ngủ ở phòng anh. Anh ngủ ở phòng Thẩm Xác.”

Đồ đạc ở đây vốn không nhiều, Từ Thanh Dã chỉ sắp xếp sơ qua là đã có thể lấy ra một phòng trống.

“Trai đơn gái chiếc, cùng ở chung có hơi không tiện đâu.”

Vừa vào nhà, Tào Mộ An đã tò mò nhìn khắp nơi. Nơi này trang trí ấm áp, rất dễ chịu.

“Vậy thì em đi thuê khách sạn đi. Nhưng gần đây nhiều đoàn phim khởi quay, khách sạn quanh đây đều kín phòng. Hơn nữa em thuê thì tự trả tiền, anh không chi đâu.”

Từ Thanh Dã chẳng buồn quan tâm, thẳng thừng chuyển hết đồ của mình vào phòng Thẩm Xác. 

Phòng Thẩm Xác vẫn giữ nguyên như trước, sạch sẽ đến mức khiến Từ Thanh Dã không quen. Anh bèn bày thêm chút đồ của mình, lập tức cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

“Ông chủ à, khi nào chúng ta bắt đầu công việc vậy?”

“Anh hỏi Giang Bác Tề rồi. Vài ngày tới thí sinh sẽ lần lượt đến. Trong số đó không phải ai cũng là người mới, có vài người vốn đã có chút fan. Nên chắc chắn sẽ có fan đến theo dõi. Chúng ta phải tới sớm chiếm chỗ đẹp.”

“Em biết rồi. Vậy em ngủ trước, mai gặp.”

Tào Mộ An phất tay với Từ Thanh Dã, nhanh chóng đóng cửa phòng.

《Vinh Quang Vương Miện》 đang cực kỳ hot, quanh ký túc xá của thí sinh đã có không ít fan vây quanh. Tào Mộ An lẫn vào dòng người, đi một vòng rồi nắm được tình hình.

“Đa số fan ở đây đều là của một người tên Tôn Dật Trần. Em vừa tra thử, hình như người đó cũng khá nổi.”

“Em có thể bé cái miệng lại không? Cẩn thận bị nghe thấy rồi ăn đòn bây giờ. Chút nữa có ai hỏi thì nói mình cũng là fan Tôn Dật Trần là được. Mau lấy thiết bị chuẩn bị làm việc đi. Qua bên kia, anh chọn được chỗ rồi, đứng đó sẽ nhìn rất rõ cổng ký túc.”

Từ Thanh Dã gõ nhẹ vào đầu Tào Mộ An, cô nói chuyện mà chẳng biết giữ ý gì cả.

“Xin lỗi, em quên mất xung quanh toàn là fan. Lần sau em sẽ chú ý.”

Tào Mộ An hoảng hồn, vội liếc quanh, thấy không ai để ý mới nhẹ nhõm thở ra.

Từ Thanh Dã kéo cô đến chỗ đã chọn, ngồi xuống điều chỉnh tiêu cự camera, khung hình vừa khéo bao quát toàn bộ cảnh trước cổng lớn.

Hơn một trăm thí sinh lần lượt theo nhóm dọn vào ký túc xá, không biết ai đi trước ai sau. Vì vậy fan muốn chờ một người cụ thể thì chỉ có thể kiên nhẫn ngồi chờ cả ngày.

Nhưng Từ Thanh Dã và Tào Mộ An lại khác, họ không chọn riêng ai. Ai tới cũng chụp. Dù sao điều thú vị nhất của tuyển tú chính là cảm giác như mua cổ phiếu.Chưa bắt đầu thì ai cũng có khả năng trở thành “King”.

Bình Luận (0)
Comment