Dựa Vào Ăn Dưa Trở Thành Chính Cung

Chương 85

Chương 84:

Từ Thanh Dã tìm được một chỗ khá ổn, trải tấm thảm nằm xuống cũng rất thoải mái. Tào Mộ An mang theo không ít đồ ăn vặt, bỗng có cảm giác như đang đi cắm trại ngoài trời. 

Chỉ tiếc đồng hành lại là ông chủ, nên niềm vui bị tụt xuống tám phần.

“Người này trông cũng không tệ, nhưng hình như chẳng có gì đặc sắc.”

“Người này quen mắt ghê, chắc từng tham gia nhiều chương trình tuyển tú rồi, đúng là gương mặt dễ nhớ.”

“Người này nhìn có vẻ như tra nam, gương mặt hơi xấu xa.”

“Còn cái này, em thích khí chất đáng yêu, nhưng cảm thấy tên không hợp lắm. Toàn bộ công thức chụp ảnh giống nhau quá, rốt cuộc ai là ai vậy trời?”

······

Tào Mộ An vừa chụp ảnh vừa lẩm bẩm không ngừng, khiến tai Từ Thanh Dã như muốn mọc kén.

“Em có thể im lặng được không, ồn ào quá.”

Anh liếc cô một cái. Trước giờ chưa từng đi công tác chung, giờ mới phát hiện ra Tào Mộ An đúng là lắm lời.

“Không im được, im lặng thì chán lắm. Với lại, đã xem nhiều nam thực tập sinh thì phải bình luận chứ, không thì mất một nửa cái vui rồi.” 

Tào Mộ An lắc đầu. Một mình thì cô còn có thể giữ yên lặng, nhưng đi cùng người khác mà không nói gì thì lại thấy giống như quan hệ rất lạnh nhạt.

“Vậy phiền em bớt chê bai, khen ngợi nhiều chút. Ở cạnh em anh thật sự thấy nguy hiểm.”

Từ Thanh Dã thở dài.

“Đừng lo, em cũng từng liều mạng ở fanwar đó. Anh quên kết cục của mấy người gây sự rồi à? Một đấm một mạng, không cần sợ.”

Từ Thanh Dã cảm thấy hơi mệt, sớm biết vậy đã rủ Dịch Hòa đi cùng, ít nhất Dịch Hoà còn im lặng hơn nhiều.

“Ui, vóc dáng người này cao ghê, biểu cảm lại lạnh lùng, em thấy khá ổn đó.”

Tào Mộ An lại bắt đầu lẩm bẩm. Từ Thanh Dã liếc nhìn màn hình, đúng lúc thấy Tống Nam Khê kéo hành lý đi vào.

Tống Nam Khê nhuộm một mái tóc xanh lam, thoạt nhìn khác với lần trước. Ăn mặc khá tùy ý, giữa đám thực tập sinh tay xách nách mang đủ loại, chỉ mình cậu mang một chiếc vali đơn giản. 

Trên mặt chẳng có biểu cảm gì, nhưng dựa vào lần tiếp xúc ngắn ngủi trước đó, Từ Thanh Dã đoán tâm trạng Tống Nam Khê có lẽ không tốt.

“Người này có thể chú ý thêm một chút.”

Anh mở miệng nhắc, Tào Mộ An lập tức quay sang nhìn.

“Hừ, anh còn bảo không nghiên cứu. Chắc chắn anh đã xem qua hết profile (mô tả sơ lược) rồi. Nói đi, ngoài người này anh còn để ý ai nữa, đưa luôn danh sách cho em.”

“Thật ra anh không để ý đâu. Chỉ là người này thuộc công ty của Tô Tử Du, nên từng gặp qua một lần, cảm giác cũng ổn. Cậu ta khá vững vàng, chờ công bố chính thức rồi em sẽ biết.”

Từ Thanh Dã chỉ thuận miệng nói qua loa. Danh sách thì tất nhiên anh có, nhưng ký ức không mấy rõ ràng, chỉ nhớ đại khái.

“Ủa, sớm vậy đã có công ty chống lưng rồi sao? Em tưởng phải đợi đến sau vòng công diễn mới có marketing. Chẳng lẽ giờ thịnh hành kiểu ‘thai push’?”

“Đẩy sớm quá có khi ngược lại khiến người xem phản cảm. Nếu đến công diễn mà thực lực quá kém, khán giả sẽ cười chê ngay.”

“Khán giả không chỉ để ý thực lực. Đôi khi chỉ cần một điểm đặc biệt cũng đủ. Chỉ cần tìm ra điểm đó, người xem sẽ có lý do giữ cậu ta lại. Tuyển tú vốn là tạo giấc mơ cho khán giả, trao quyền quyết định cho họ.”

“ Chỉ cần trả cái giá đủ lớn, khán giả hoàn toàn có thể đưa người mình thích debut. Nghe thôi đã thấy sảng khoái rồi, đúng không? Một fan bình thường cũng có thể quyết định sự tồn tại của idol trên sân khấu.”

Từ Thanh Dã liếc nhìn dòng người ra vào. Lúc này họ cũng chỉ là những chàng trai bình thường, nhưng chẳng bao lâu nữa, họ sẽ trở thành tiêu điểm dưới ánh đèn sân khấu.

“Nghe thì sảng khoái thật, nhưng chắc chắn không chỉ bỏ ra chút ít là được. Ở nước ngoài, tuyển tú toàn là mấy trăm vạn đánh đầu. Người như em, cùng lắm chỉ xem video rồi làm ‘cổ đông tinh thần’ thôi.”

Tào Mộ An lắc đầu. Từ Thanh Dã nói nghe nhẹ tênh, nhưng trong mắt cô tất cả đều là trò thao túng của tư bản. 

Thật sự muốn thao túng kết quả, giữ ai lại ai đi, thì đâu phải chỉ trả chút ít giá đó là được.

Đem giấc mơ cho fan, thật ra chẳng qua là thò tay vào túi tiền của bọn họ.

“Anh chỉ nói miệng vậy thôi. Đến lúc đó, cái gì cũng sẽ dồn hết cho idol. Em theo đuổi thần tượng lâu thế rồi, chẳng phải vẫn nhiều lần mắc mưu sao?”

Lời Từ Thanh Dã nói chẳng có mấy sức thuyết phục. Người dễ mắc bẫy nhất chính là Tào Mộ An đây, bao lần bị lừa rồi mà vẫn không chừa.

“Đừng nhắc nữa, lần này em nhất định phải kiềm chế.”

Tào Mộ An không muốn nhắc đến lịch sử đen tối của mình, nghiêm túc dán mắt vào công việc. 

Nhưng chẳng được bao lâu, không biết nhìn thấy ai, cô lại kích động, rút quyển sổ nhỏ ra đóng dấu, trên ảnh chụp lại khoanh tròn một người, rõ ràng là đã có đối tượng lọt mắt xanh.

Trong khi Tào Mộ An mải mê chụp ảnh, Từ Thanh Dã ngồi xổm chơi điện thoại. Mới lướt được một lúc thì Thẩm Tinh gọi tới.

“Anh đi nghe điện thoại, em tiếp tục làm việc đi.”

“Đi đi, đi đi.”

Tào Mộ An khoát tay, thậm chí còn chẳng thèm nhìn anh. Trước mắt có quá nhiều soái ca, nhìn hoa cả mắt, nào rảnh để ý đến ông chủ.

Thẩm Tinh tham gia tổng nghệ chỉ còn hai kỳ nữa là kết thúc. Vì thôn dân muốn sửa nhà nên họ được nghỉ vài ngày. Có thời gian rảnh, cô liền lập tức nhớ đến Từ Thanh Dã.

“Thầy Từ, anh ở thành phố C à? Em vừa mới tới, cùng nhau ăn tối nhé?”

Giọng Thẩm Tinh lúc nào cũng đầy sức sống, Từ Thanh Dã gần như có thể hình dung dáng vẻ tươi tắn của cô. Có vẻ dạo gần đây sống rất tốt, cả người đều nhẹ nhõm hơn nhiều.

Anh nhìn đồng hồ, vẫn còn thời gian để ngồi canh thêm chút nữa.

“Được, khoảng sáu giờ đi. Em gửi địa chỉ cho anh.”

“Ok, lát nữa gặp.”

Hẹn xong, Thẩm Tinh liền cúp máy.

Từ Thanh Dã quay lại chỗ cũ, thấy có thêm vài người đang cùng Tào Mộ An ghé sát đầu nói chuyện. Anh lấy từ túi ra chiếc khẩu trang đeo lên rồi mới bước lại gần.

“Anh, sao anh đi lâu thế. Đây là mấy người bạn em mới vừa làm quen.”

Tào Mộ An thấy anh, lập tức chào. Hai cô gái vừa mới quen quay sang nhìn Từ Thanh Dã. 

Dù đeo khẩu trang, nhưng dáng người cao ráo, đôi mắt sáng, khí chất nổi bật rõ ràng là một soái ca.

“Anh trai cậu còn đi cùng cậu theo đuổi thần tượng sao, cậu đúng là hạnh phúc ghê. Hơn nữa anh ấy trông cũng giống thí sinh lắm… sẽ không phải là thí sinh, tiện thể ngồi chờ rồi vào ký túc luôn chứ?”

Có một nữ sinh nhỏ giọng ghé vào tai Tào Mộ An nói gì đó, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà liếc nhìn sang phía Từ Thanh Dã.

Quả thật khí chất của anh rất giống idol.

“Ha ha ha ha, thôi đi. Anh ấy chỉ biết phá sân khấu thôi. Đừng nhìn bề ngoài nghiêm trang thế, tính tình thật ra rất tệ, ăn không nổi cơm idol đâu.”

Trực tiếp bôi đen ông chủ, Tào Mộ An cảm thấy hôm nay quả thật kiếm lời rồi.

“Em bớt nói nhảm đi. Thu dọn đồ nhanh lên, bằng không thì để em ở lại một mình mà đợi.”

Từ Thanh Dã trừng mắt, nếu không vì có người xung quanh, anh thật muốn đá cho cô một cái. Cái kiểu suốt ngày bịa thêm thiết lập kỳ quái cho anh đúng là hết chịu nổi.

“Thấy chưa, anh ấy chính là như vậy đó, hung dữ lắm. Ngày mai tôi còn đến, các cậu nhớ ở đây chờ tôi nhé.”

Bình Luận (0)
Comment