……………..
Tào Mộ An vừa nhanh chóng thu dọn đồ vừa chào hỏi hai nữ sinh kia. Cả hai đều gật đầu.
Họ đến muộn nên không tìm được chỗ tốt, Tào Mộ An chủ động rủ cùng ngồi và còn chỉnh giúp thông số máy ảnh.
Hai cô gái mới bắt đầu theo idol, cái gì cũng còn lúng túng, may mà gặp được cô, bằng không chắc chẳng quay chụp nổi.
Đi được một đoạn, Tào Mộ An kéo tay Từ Thanh Dã, thì thầm:
“Fan phú bà, nhìn có tiền lắm.”
“Sao em biết?”
“Tuổi còn nhỏ mà nói năng lễ phép, anh xem vòng bạn bè của họ đi, mùi tiền xộc ra. Bảo là lần đầu theo idol, nhờ em dẫn dắt.”
Tào Mộ An mở vòng bạn bè của hai người đó cho Từ Thanh Dã xem. Anh chỉ liếc qua rồi đặt lại, bình thản nói:
“Em cẩn thận một chút, đừng bị lừa. Bây giờ trong fan circle nhiều kẻ lừa đảo lắm, giả danh ‘tỷ muội thân thiết’ để moi tiền cũng không ít.”
“Không thể xui xẻo thế chứ?”
Tào Mộ An nhìn lại vòng bạn bè, vẫn thấy thật đến tám chín phần, chắc không đến mức mới ngày đầu đã gặp lừa đảo.
Cô còn đang suy nghĩ thì Từ Thanh Dã đã dẫn cô vào một nhà hàng sang trọng.
“Hôm nay ông chủ hào phóng thế? Mời em ăn cơm sang vậy à?”
Tào Mộ An đảo mắt nhìn quanh, chỗ này ít nhất một người cũng phải tốn hơn hai ngàn.
“Người khác mời khách, anh chỉ nỡ đãi em cơm chiên thôi.”
Từ Thanh Dã nói, rồi đưa phục vụ số ghế lô. Người phục vụ dẫn hai người đi, đẩy cửa phòng ra Thẩm Tinh cùng một người bạn đã ngồi bên trong.
Nhìn thấy người trong phòng, Tào Mộ An hơi ngạc nhiên. Thẩm Tinh thì cô biết, công ty từng có hợp tác. Nhưng người còn lại khiến cô bất ngờ hơn.
Ngồi cạnh Thẩm Tinh chính là Lê Vi.
Năm ngoái, Khuynh Thành Điện Ảnh từng muốn bịa đặt chuyện Lê Vi để cướp tài nguyên cho Tô Ý Thơ.
Khi đó, Tào Mộ An còn liên hệ với người đại diện của cô, coi như có một lần gián tiếp tiếp xúc.
Nhưng không ngờ Lê Vi lại là bạn của Thẩm Tinh. Chuyện này khiến Tào Mộ An hơi bất ngờ.
Người ta vẫn nói giới giải trí vốn thực tế, người có địa vị cao chỉ chơi với địa vị cao. Vậy mà giữa Lê Vi và Thẩm Tinh ít nhất cách nhau mười lăm, mười sáu tuyến, theo lý thì hai người chẳng thể nào thân thiết đến vậy.
“Xin chào Lê Vi, tôi là ‘Dưa trong đất chồn ăn dưa’, chị còn nhớ không?”
Tào Mộ An lên tiếng chào, có chút ngượng ngùng khi báo ra ID mạng của mình.
Nói xong câu đó, trong đầu cô đã quyết định ngay tối nay phải đăng ký một tài khoản đứng đắn hơn để dùng trong công việc.
Lúc này, sự chú ý của Lê Vi vốn đặt cả trên người Từ Thanh Dã, nghe thấy cái tên kia thì hơi kinh ngạc quay sang nhìn Tào Mộ An.
“Là cô sao? Lần trước chính cô giúp tôi! Vậy… cô và Thầy Từ… hai người…?”
Lê Vi kích động đứng bật dậy. Lần trước, suýt chút nữa cô đã bị tính kế, may mà có một tài khoản marketing hảo tâm liên hệ với người đại diện, giúp cô thoát nạn.
Đối phương chẳng hề đòi hỏi gì, đơn thuần chỉ giúp đỡ. Không ngờ hôm nay lại gặp được.
“À, đây là sếp của tôi. Lần trước cũng là anh ấy nhắc tôi liên hệ bên chị. Anh ấy bảo con gái yêu đương không nên biến thành vết nhơ, nên tôi mới vội vàng tìm cách giúp.”
Lần hiếm hoi Tào Mộ An khen ngợi ông chủ, cô giờ cũng biết nhìn sắc mặt mà làm người.
“Chuyện này là sao? Hai người trước đó đã quen nhau rồi à?”
Thẩm Tinh nghe vậy thì như lạc vào sương mù. Hôm nay cô vốn định giới thiệu Lê Vi cho Từ Thanh Dã, không ngờ hai bên đã có dây mơ rễ má từ trước.
“Chính là người tốt bụng mà mình từng nói với cậu đấy. Không nghĩ tới lại là Thầy Từ. Thầy Từ, em kính anh một ly.”
Lê Vi hơi kích động, tự rót cho mình một ly rượu, nói xong liền uống cạn sạch. Động tác bất ngờ khiến Từ Thanh Dã có chút lúng túng.
“Không cần, không cần. Chỉ là tiện tay thôi mà.”
“Dọa anh rồi đúng không? Cô ấy vốn tính tình thẳng thắn thế đấy. Nào, ngồi xuống đi rồi từ từ nói chuyện.”
Thẩm Tinh vội vàng đứng ra hoà giải. Tính cách của Lê Vi đôi khi đúng là hơi mạnh mẽ, dễ làm người khác giật mình.
“Đúng đúng, là em thất lễ rồi.”
Lê Vi hơi ngượng. Rõ ràng cô đã quá quen với những trường hợp trên vũ đài danh lợi, luôn giữ gương mặt hoàn mỹ.
Nhưng giây phút này, khi gặp được một người từng thật lòng giúp đỡ mình mà không cầu lợi, cô không kìm được mà tháo bỏ lớp mặt nạ, để lộ sự nôn nóng, thẳng thắn có phần l* m*ng.
Thẩm Tinh gọi phục vụ mang đồ ăn lên. Cô còn định rót rượu cho Từ Thanh Dã, nhưng anh khéo léo từ chối.
“Thầy Từ, Lê Vi là bạn thân của em. Lần này cô ấy tìm anh cũng là vì gặp chút phiền toái, muốn xin tư vấn. Không ngờ hai người đã có tiếp xúc từ trước, thật sự là có duyên.”
“Ừ, anh cũng không ngờ hai người lại là bạn tốt.”
“Rất nhiều người đều nghĩ vậy, dù sao địa vị trong giới của chúng em cách nhau khá xa. Nhưng thật ra chúng em đã là bạn thân nhiều năm, chính xác mà nói thì từ thời đại học đã ở cùng ký túc xá.|”
“Cho nên quan hệ đặc biệt tốt, nhiều năm qua vẫn luôn giữ liên lạc. Lê Vi cũng từng nhiều lần đẩy tài nguyên cho em, chỉ tiếc là em chưa nắm bắt được.”
Thẩm Tinh có chút ngượng ngùng. Rõ ràng là bạn học cùng lớp, vậy mà cô lại phát triển kém hơn nhiều. May mắn là bây giờ tình hình cũng đã khá hơn, ít nhất không còn phải mãi đóng vai nữ phụ độc ác trên màn ảnh.
“Lê Vi tiểu thư gặp rắc rối gì sao? Gần đây tài nguyên của cô cũng coi như không tệ, chắc không đến mức quá khó khăn chứ?”
Từ Thanh Dã không quá để tâm đến Lê Vi. Sau sự kiện ảnh chụp lần trước, cô dựng được hình tượng nữ chủ mạnh mẽ, danh tiếng và độ nhận diện cũng khá ổn.
“Bề ngoài nhìn thì có vẻ không tồi, toàn là kịch bản gắn mác S+, nhưng chất lượng đều rất kém, phần lớn chỉ là mấy kịch bản rửa tiền. Nam chính thì càng ngày càng tệ, có khi còn là mấy hotboy mạng chưa từng diễn xuất.”
“Em không đòi hỏi nam chính phải xuất sắc thế nào, nhưng ít nhất cũng không thể kéo em xuống mức ấy. Giờ em chẳng khác nào ‘bao máu’, bị các loại tài nguyên rác hút sạch. Nếu cứ thế này, danh tiếng của em chẳng mấy chốc cũng tiêu tan.”
Lê Vi thở dài. Dạo gần đây mấy bộ phim cô tham gia đều rơi vào tình trạng đó, fan đã bắt đầu bất mãn gay gắt.
Trong khi đó, những diễn viên cùng lứa đã bắt đầu bứt phá sang mảng điện ảnh, thậm chí đổi hướng sự nghiệp; lớp tân binh trẻ cũng dần nổi lên.
Còn cô thì giống như bị nhốt lại trong một vòng lặp bế tắc.
“Không thích thì không nhận, chẳng lẽ công ty còn bắt buộc phải diễn?”
Tào Mộ An nhỏ giọng xen vào. Dựa theo địa vị của Lê Vi hiện tại, cô đáng lẽ phải có quyền từ chối kịch bản.
“Không phải vấn đề tôi có nhận hay không, mà là những dự án tốt ngay từ đầu đã chẳng tìm đến tôi. Giống như Thẩm Tinh trước đây toàn nhận vai nữ phụ, tôi cũng bị giam trong một kiểu định vị như thế. Toàn là cổ trang ngôn tình na ná nhau, diễn hoài thì chẳng khác nào tự hủy đường đi.”
Lê Vi lại thở dài. Nhân vật, tạo hình đều giống nhau đến nhàm chán, nếu tiếp tục như vậy, sự nghiệp của cô coi như xong.