……………
Trong lúc Từ Thanh Dã bận rộn, Tháp Dâu Tây và Tào Mộ An dần quen thân.
Tính cách Tào Mộ An vốn không tệ, chỉ cần trò chuyện đôi chút đã có thể nhanh chóng trở thành bạn bè.
“Trong nhóm bọn mình còn có một diễn đàn lớn. Chủ đàn rất lợi hại, thỉnh thoảng sẽ chia sẻ tư liệu nội bộ. Mình có nên kéo cậu vào không? Nhưng không phải ai cũng được duyệt đâu, phải xem có thật sự là fan hay không.”
Tháp Dâu Tây lấy điện thoại ra, mở cho Tào Mộ An xem một nhóm mới tham gia tên 《Vinh Quang Vương Miện》.
Nghe nói để tiện thống nhất vote và làm số liệu.
“Hả? Thế thì chẳng phải tất cả fan, bất kể thuộc fandom nào cũng bị kéo vào chung sao? Vậy đến lúc đó có phải sẽ toàn là fan của đối thủ không?”
Tào Mộ An ngơ ngác. Đây rốt cuộc là nhóm kiểu gì, sau này thật sự sẽ không loạn lên sao?
“Đã bảo với cậu cái diễn đàn này không đáng tin rồi mà, chẳng ai theo đuổi idol kiểu đó đâu, vậy mà cậu cứ tin.”
Tiểu Quyển Mao nghe Tào Mộ An nói liền lập tức chen vào. Cô đã khuyên bạn mình nhiều lần, nhưng Tháp Dâu Tây cứ khăng khăng tin.
“Mình thấy thật mà. Chủ đàn có đưa giấy tờ công việc, chắc chắn là người trong nội bộ. Bảo sẽ chia sẻ vài chuyện hậu trường độc quyền cho bọn mình.”
Tháp Dâu Tây lập tức phản bác. Đàn chủ đã “tự chứng minh”, sao có thể là kẻ lừa đảo được.
“Không sao, cậu cứ kéo tôi vào thử xem. Tôi cũng tò mò, biết đâu sau này còn có gì khác.”
Nghe thế, Tào Mộ An cũng thấy hứng thú. Cô thích hóng mấy chuyện “ ăn dưa” thế này.
Vừa được kéo vào đàn, lập tức có quản lý viên nhắn riêng cho cô.Yêu cầu cung cấp “chứng minh theo đuổi idol” tức là lịch sử chi tiêu cho idol.
Bên kia nói khá uyển chuyển, ý tứ là muốn loại bớt những fan không chịu chi tiền.Để đảm bảo ai vào diễn đàn cũng đều là “chân ái fan” chịu bỏ tiền cho thần tượng.
Mấy bằng chứng khác Tào Mộ An không chắc có, chứ chi tiêu thì một đống. Cô tiện tay chụp vài bản chi phí lúc trước.
Xét duyệt liền qua ngay, còn được chào mừng nồng nhiệt.
Vừa vào, lập tức hiện ra quy định đàn, chữ dày đặc. Tào Mộ An lướt qua nhanh, đại khái ý là:
Diễn đàn này tồn tại để tiện cho việc vote, không giới hạn fandom, có thể tìm bạn cùng gánh trong diễn đàn.
Khi cần vote sẽ có chuyên gia tổ chức. Đàn chủ là nhân viên chương trình, nên thỉnh thoảng sẽ có vài tin hậu trường “độc nhất vô nhị”. Ai cần có thể mua thêm, không bắt buộc.
Đọc xong, Tào Mộ An hiểu ngay: cái gọi là “thống nhất vote” hay “góp quỹ” bản chất cũng na ná nhau thôi, mà nước ở đây còn rất sâu.
Một khoản tiền gom lại, giao cho diễn đàn quản lý tài chính, kiểu gì cũng có chỗ để kiếm lời. Huống hồ chuyện này rất khó mà công khai minh bạch.
Còn mấy tin hậu trường kia, rõ ràng cũng chỉ là một nguồn thu khác. Tóm lại, đã bước vào diễn đàn kiểu gì cũng phải tốn tiền.
Chủ đàn “tự chứng minh” bằng một tấm thẻ công tác, thêm vài tấm ảnh chụp trong ký túc xá, thoạt nhìn cũng khá thuyết phục.
“Cậu chẳng phải thích Giang Bác Tề sao? Vậy cậu vote cho ai? Anh ấy là giám khảo, có cần gì fan phải chi tiền đâu.”
Đọc xong quy định đàn, Tào Mộ An bỗng nhớ ra chuyện này, liền quay sang hỏi Tháp Dâu Tây.
“Giám khảo thì trên sân khấu không thi thật, nhưng chắc chắn cũng bị đem ra so sánh.Tôi hy vọng học trò của Giang Bác Tề có thể debut, nên phải vote để ủng hộ ấy.”
“Hả?”
Tào Mộ An ngơ ra. Đây là truy tinh idol kiểu gì vậy? Xem chương trình tuyển tú, không theo học viên mà lại đi chi tiền cho giám khảo?
“Cậu mặc kệ đi, cậu ấy vốn nhiều tiền, tiêu đâu chẳng được. Biết đâu nhìn qua nhìn lại có khi thích một học viên nào đó, cái này khó nói lắm.”
Tiểu Quyển Mao quá hiểu bạn mình rồi. Xem tuyển tú, nhiều khi chỉ nhìn qua đã chọn được người để theo.
“Cũng đúng, thầy Giang cũng rất có thực lực.”
Tào Mộ An khen một câu, Tháp Dâu Tây nghe xong có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Weibo chính thức vừa cập nhật xong hồ sơ học viên. Một tập còn chưa phát sóng mà trên mạng đã bắt đầu có bảng xếp hạng.
Những học viên có fan nền tảng đều giương cờ đi trước, nhìn cũng đã thấy sự bất công.
Các học viên gần như đã vào ký túc xá hết, hai ngày nữa sẽ bắt đầu quay chính thức.
“Các huấn luận viên chắc chưa đến sớm vậy đâu. Mình có mua vé, đáng tiếc là không cho xem quay, chỉ có thể đi đứng ngoài thôi.”
Trong mấy mùa trước, vòng đầu tuyển tú không mở cho khán giả. Chỉ từ sân khấu công khai và vòng chủ đề trở đi mới bán vé.
Giá cũng không quá cao nên rất khó để tranh được.
Tào Mộ An vốn chẳng định đi, dù sao cô chỉ là cái tài khoản marketing, làm chút tư liệu sống là đủ. Chuyện cụ thể còn phải xem Từ Thanh Dã sắp xếp thế nào.
“Cậu có mua vé không, đến lúc đó đi cùng nhau cho vui.”
“Không cướp được. Người đến đông lắm, mình cũng phải đi làm, nghe nói học viên còn không được ra khỏi ký túc xá, ngồi xổm bên ngoài cũng chẳng thu được gì.”
“Vậy tiếc thật. Giữ liên lạc nhé, lần sau có cơ hội cùng đi chơi.”
Sau khi trao đổi liên lạc với Tháp Dâu Tây, buổi tối bốn người cùng nhau ăn cơm, coi như một cái duyên.
Trong bữa ăn, Từ Thanh Dã nghiêm túc sắm vai “ông anh khó tính”, gần như không nói câu nào. Đến lúc chia tay, Tháp Dâu Tây bất ngờ kéo Tào Mộ An sang một bên.
“Anh ấy kỳ thật không phải anh trai cậu, là bạn trai chứ gì. Dù ngoài mặt có vẻ không tình nguyện, nhưng vẫn đi cùng cậu suốt.Chứng tỏ thật sự rất yêu cậu nha. Với lại anh ấy còn đẹp trai thế kia, nhớ phải biết trân trọng nhé.”
Tào Mộ An đang uống trà sữa, nghe xong suýt nữa thì sặc chết. Cái ngôn từ gì mà kinh khủng thế này, cô còn chưa muốn chết đâu!
Còn muốn giải thích, nhưng hai cô nàng kia đã vui vẻ rời đi. Tào Mộ An nghẹn lời, quay đầu hung hăng liếc Từ Thanh Dã một cái.
Lại bị ông chủ hại mất thanh danh thêm một ngày nữa!
Từ Thanh Dã thì chẳng biết đã xảy ra chuyện gì. Quay đầu lại liền thấy nhân viên của mình đang trừng mắt.
“Sao thế?”
“Không sao. Nhưng lần sau đừng rủ em đi làm cùng, tim em chịu không nổi đâu.”
Tào Mộ An lắc đầu, không muốn giải thích, sợ mở miệng lại bị trừ tiền thưởng.
Từ Thanh Dã nhìn mà vẫn không hiểu, Từ Mộ An như thế nào lại bắt đầu nổi điên rồi.