Dựa Vào Ăn Dưa Trở Thành Chính Cung

Chương 90

………………

Tào Mộ An che miệng. Cô cũng chỉ tiện miệng nói chơi, sao lại dễ dàng trúng như vậy.

“Không phải. Cụ thể anh cũng không rõ. Em thử tiếp xúc xem sao, tốt nhất có thể phát triển thành khách hàng của chúng ta. Không phải để làm bài PR bôi xấu, mà hướng đến khách hàng hợp tác lâu dài, ổn định.”

“Việc này hơi khó đấy. Dù sao cô ấy cũng là ảnh hậu toàn năng, giải thưởng trong và ngoài nước đều có. Công ty chúng ta chỉ là một studio nhỏ.”

“Có muốn hợp tác thì chắc cũng không tìm đến chúng ta. Ưu thế của công ty chúng ta ở đâu chứ?”

Tào Mộ An đảo mắt, cố tìm điểm mạnh, nhưng dường như chẳng có gì.

“Em tự nghĩ cách đi. Thành công thì anh trích cho em 50%.” 

Từ Thanh Dã nhún vai, khách hàng không thể lúc nào cũng do anh kéo về.Người khác cũng phải nỗ lực chứ.

“Được, vậy em cố gắng thử.”

Nghe đến chuyện được trích 50%, Tào Mộ An lập tức nghẹn lời, nói chẳng nên câu.

“Ừ, cứ ôn hòa phối hợp, cùng nhau hỗ trợ, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.”

Từ Thanh Dã vui vẻ gật đầu, nhân viên cuối cùng cũng chịu nỗ lực rồi.

Sau khi nhận nhiệm vụ, Tào Mộ An trở về thành phố A tìm Dịch Hòa để bàn bạc phương án cụ thể. 

Bắt được tin về ảnh hậu không phải chuyện chỉ vài câu là xong, vẫn phải “đúng bệnh bốc thuốc”. Trọng điểm chắc chắn nằm ở hôn nhân.

Nhưng những nguyên nhân sâu xa khác thì tạm thời chưa rõ, cần đến nơi phân tích kỹ lưỡng hơn.

Từ Thanh Dã thì chưa có việc gì gấp, ở lại thành phố C đi dạo quanh phim trường. 

Bộ phim “Đại Viện” của Tô Tử Du đã đóng máy.Bắt đầu bước vào hậu kỳ, dự kiến cuối năm sẽ ra mắt. Anh đang chờ bên “Đại Viện” gửi bản thẩm định.

Gần đây trong phim trường cũng có không ít đoàn phim đang quay.Từ Thanh Dã đi một vòng nắm rõ tình hình.

Phim trường có một weibo chính thức, thường đăng tin tức các đoàn phim để fan đến thăm ban, tiện dịp còn bán vé tham quan.

Chủ yếu nơi đây quay phim cổ trang và dân quốc. Gần đây còn dựng thêm cảnh mới, nghe nói là để quay một bộ phim hiện đại vùng biên giới. 

Riêng cảnh triều đại Đại Ngụ vừa mới được phục dựng.Đáng tiếc bị rào lại, nếu không Từ Thanh Dã chắc chắn sẽ ghé xem.

Không có mục tiêu cụ thể để theo dõi, anh đơn giản đi theo dòng người, xem thử chỗ nào có đông fan. Đi gần hơn mới nhận ra, đó là người quen.

Lê Vi.

Cô đang quay “Sính Giang Sơn”, vốn là sở trường phim cổ trang của cô. Tuyên truyền cũng không tệ, dàn dựng tổng thể coi như ổn.

Chỉ là nam chính lại là một tân binh, mới ra mắt được ba năm.Trước đây cũng chỉ đóng vai phụ hạng N, không biết sao lần này lại được đẩy lên nam chính.

Gần đây các phim của Lê Vi đều rơi vào tình cảnh tương tự: hoặc đóng cặp với tân binh lưu lượng, hoặc với nam diễn viên thực lực không mấy tên tuổi.

Kết quả là mỗi lần phim phát sóng, nam chính đều “ăn hết lợi nhuận”, còn cô thì như chính lời mình từng nói chẳng khác nào một “cái bao máu lớn”.

Không ngừng bị hút cạn. Bộ phim này cũng chẳng ngoại lệ.

Fan đứng xem chỉ có thể đứng cách xa, miễn cưỡng mới thấy rõ cảnh quay.

Từ Thanh Dã vốn quen thuộc địa hình phim trường, anh biết chỗ nào có thể nhìn rõ hơn. Đứng trong đám người một lát, anh lặng lẽ rẽ sang một con đường nhỏ.

Lúc này, không khí trong đoàn “Sính Giang Sơn” khá căng thẳng. Một cảnh quay lặp đi lặp lại nhiều lần vẫn chưa xong.

Lê Vi đã mất kiên nhẫn, thẳng thắn quát vào mặt nam chính:

“Cậu rốt cuộc có quay nổi không? Tôi không yêu cầu diễn xuất tinh vi gì cả.Nhưng lời thoại cơ bản ít nhất cũng phải nhớ được chứ.”

“Chỉ một đoạn mà cậu cứ ‘xin lỗi quên lời’ hết lần này đến lần khác. Cậu có thể nhớ nổi không?”

Lê Vi tức đến đỏ mặt. Vốn dĩ tính tình tốt đẹp của cô cũng chỉ là giả vờ, giờ đã chẳng còn kiên nhẫn. 

Đội mũ trùm nặng nề quay đi quay lại, đối phương cứ mỗi lần sai lại làm bộ dạng vô tội, khiến người khác nhìn mà phát bực.

Cô hất tay bỏ đi. Toàn bộ đoàn phim lập tức lặng ngắt, ánh mắt đều dồn về phía nam chính. Không khí ngượng ngập đến cực điểm.

“Xin lỗi, đều do tôi làm chậm tiến độ. Mọi người cứ quay phần khác trước, tôi sẽ đi tìm chị Lê Vi xin lỗi.”

Nam chính cúi đầu xin lỗi mọi người, sau đó nhanh chóng rời đi. Nhưng cậu ta cũng không hề làm như đã nói.

Đi tìm Lê Vi để xin lỗi mà trực tiếp quay về phòng nghỉ trong xe.

Từ Thanh Dã ngồi xổm trên mái nhà cách đó không xa, đem toàn bộ cảnh vừa rồi chụp lại. 

Khuôn mặt nam diễn viên kia hơi xa lạ, anh tra tên mới biết cậu ta là nghệ sĩ ký hợp đồng của Phương Đường Phim Ảnh. 

Đây vốn là công ty quản lý hạng nhất hạng nhì trong giới, còn có cả năng lực sản xuất độc lập. Anh lại tiếp tục tìm tin tức về “Sính Giang Sơn”.

Quả nhiên Phương Đường có góp vốn, vậy thì việc nâng đỡ người nhà cũng chẳng có gì lạ.

Nam chính Đinh Hiếu Nhiên mới debut ba năm.Chỉ đóng vài vai nhỏ, từng có chút tiếng vang, nhưng các chỉ số dữ liệu đều quá kém. 

Gọi là “tuyến mười tám” còn hơi miễn cưỡng.

Đột ngột được nâng lên làm nam chính, chắc chắn bên trong có “chống lưng”.

Từ Thanh Dã mở một diễn đàn paparazzi, nơi các tay săn ảnh thường chia sẻ tin tức với nhau. Anh vào đó hỏi thăm về Đinh Hiếu Nhiên. Chỉ vài phút sau đã có người nhắn riêng cho anh.

Anh vừa định nhắn lại thì phía sau vang lên tiếng bước chân, cùng giọng bảo an đầy mất kiên nhẫn:

“Ai ở đó? Đã nói không được phép vào rồi, sao còn có kẻ không có mắt thế này!”

Nghe tiếng động, Từ Thanh Dã vội vàng đeo khẩu trang, ôm chặt máy ảnh rồi chạy đi. Anh vốn đang ngồi trên một mái nhà cho đoàn phim thuê để quay, vốn không cho khách ngoài vào. 

Trước khi bị bảo an phát hiện, anh nhanh chóng rút lui. Điểm tốt của việc quen thuộc phim trường chính là có thể thoát thân nhanh chóng.

Đáng tiếc, kiến trúc ở phim trường thường xuyên thay đổi.Chỉ có đến thường xuyên mới có thể tìm được vị trí đẹp.

Tìm được một chỗ an toàn, Từ Thanh Dã lại mở điện thoại.

Vua Paparazzi: Có đồ, 2.000 đảm bảo tin nóng!

Truy tinh thiếu nữ Từ Thúy Hoa: Hạng tuyến mười tám thế này mà 2.000 thì quá nhiều, 500 thôi!

Bình Luận (0)
Comment