Ông cụ Lục nháy mắt với ông cụ Điền, đối phương lập tức hiểu ra: “À, Lục Nghiễn, biết chứ, tôi nói ông nghe, trong số những người cùng lứa, thằng nhóc Lục Nghiễn này khá đáng tin cậy, ngay cả Điền Chính nhà tôi cũng không sánh bằng.”
Điền Chính vô tội bị ông nội cắm đao, cũng không nói nên lời.
Điền Thanh đi tới bên cạnh anh cả: “Anh, Lục Nghiễn này là ai vậy?”
“Tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Lục thị, sao em biết cậu ấy?”
Điền Thanh bĩu môi: “Coi như người theo đuổi Hạ Hạ đi.”
Điền Chính nhìn hai người, được, nam đẹp trai nữ xinh gái, nhìn bề ngoài rất xứng đôi.
Chị dâu Điền Thanh thì thầm: “Ông cụ Lục là người tốt, nhưng bà mẹ kế kia của Lục Nghiễn không phải đèn đã cạn dầu, sau này cũng khó nói.”
Nếu không phải cha của Lục Nghiễn quá không đáng tin, thì sao khối tài sản khổng lồ của nhà họ Lục có thể bỏ qua con trai mà trực tiếp truyền cho cháu trai chứ?
“Không còn sớm nữa, chúng ta ăn sáng trước đi, vừa ăn vừa từ từ nói chuyện.”
“Vào nhà ngồi, vào nhà ngồi.”
Những người đến hôm nay đều là người quen, Lâm Hoài Hạ không cần tự mình làm gì, mọi người đều xắn tay áo giúp đỡ làm việc, người bưng bát, người dọn bàn ghế.
Trong lúc ăn cơm, Lục Nghiễn chậm một bước, hai chỗ ngồi bên cạnh Lâm Hoài Hạ đã bị Điền Thanh và đứa bé tên Tử Tử chiếm mất.
Lâm Hoài Hạ cảm nhận được ánh mắt chăm chú của anh, nhìn anh một cái rồi lặng lẽ quay đi.
Cô cũng hết cách rồi!
Vui vẻ ăn xong bữa sáng, theo thực đơn cô đề ra, hiện tại có thể bắt đầu chuẩn bị kho thịt gà, thịt vịt và món hầm, phải mất mấy tiếng đồng hồ.
Lâm Diên Đông đuổi Lâm Hoài Hạ ra khỏi phòng bếp: “Em ra ngoài chơi đi, hôm nay có anh trong bếp rồi.”
Trong thực đơn có món cá hấp, cô vẫn chưa kịp mua thì ông Điền đã đảm nhận việc này, tiện thể ghé qua chợ dạo chơi, tiêu cơm một chút.
Ông ba: “Tôi đi với, tôi biết chọn cá.”
Ông cụ Lục: “Vậy tôi cũng đi xem thử.”
Ba ông cụ vừa rời đi, Lâm Hoài Hạ liền đi vào phòng, mấy phút sau, xe hàng nhỏ chở đồ ăn đã tới.
Điền Thanh: “Hạ Hạ, giao hàng tới, mau ra ký nhận.”
“Đến đây!”
Lâm Tùy Tâm, Điền Chính và Lục Nghiễn đang nói chuyện chính sách tài chính thì nghe thấy tiếng động bên ngoài, đứng dậy ra ngoài nhìn xem.
Bạn nhỏ Tử Tử kích động đến dậm chân: “Ôi ôi, nhiều vải thiều quá!”
Năm thùng vải thiều từ trên xe hàng chuyển xuống khiến đứa bé sướng phát điên.
Ngoài vải ra, còn có táo, quýt, anh đào và các loại trái cây khác, thêm cả mấy giỏ rau củ.
Lâm Hoài Hạ lưu loát ký tên, hai người giao đồ ăn lập tức lên xe rời đi.
Điền Chính vốn muốn trò chuyện với bọn họ để hỏi thăm chuyện mua rau quả, nhưng lại bị người ta phớt lờ.
Điền Thanh trợn mắt nhìn anh trai: “Anh còn muốn câu trộm của Hạ Hạ? Ở đấy mà mơ đi.”
Điền Chính nghiến răng nghiến lợi: “Có tin anh đánh em không!”
Điền Thanh lè lưỡi trêu anh trai mình, cô ấy không hề sợ hãi.
Điền Chính bất lực, quay sang nói với Lâm Hoài Hạ: “Anh không có ý câu trộm của em, chỉ tò mò không biết cơ sở sản xuất của bọn họ ở đâu thôi?”
Lâm Hoài Hạ cười: “Từ bỏ đi, anh không tìm được đâu, bọn họ chỉ hợp tác với em thôi.”
Điền Thanh ôm cánh tay cô nũng nịu: “Chị gái ơi, cầu bao nuôi.”
“Đơn giản đơn giản.”
Trong lòng Lục Nghiễn lại bắt đầu sôi trào.
Đống rau củ quả này không nhiều cũng không ít, chắc chắn trưa nay không ăn hết, không ăn hết thì có thể mang về được không?
Lâm Hoài Hạ: “Hôm nay gọi bọn họ đưa tới là để chuẩn bị cho mọi người, mọi người tự chia nhau đi.”
“Hạ Hạ thật tốt!”
Hina
Tử Tử ghé vào một giỏ vải: “Đây là của con.”
Chị dâu Điền bế con trai lên nói: “Vỏ vải sần sùi, con không sợ bị cọ xước à?”
“Không sợ, vải ăn ngon mà!” Vừa rồi nhào mạnh quá, trên mặt cậu nhóc cũng in hình quả vải.
Lâm Hoài Hạ bị đứa nhóc ham ăn này chọc cười.