Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản

Chương 77

Hơn mười giờ trưa, Đỗ Duy tiễn khách mua hàng xong đưa bạn gái Tiểu Vũ đến.

Đỗ Duy hào phóng giới thiệu: “Bà chủ, đây là Tiểu Vũ bạn gái tôi.”

Tiểu Vũ có chút câu nệ cười: “Chào tổng giám đốc Lâm.”

Lâm Hoài Hạ khoát tay: “Không cần khách sáo, Đỗ Duy anh đưa bạn gái vào phòng khách ăn vải đi, lát nữa tôi gọi anh tôi đến tìm hai người.”

“Cảm ơn tổng giám đốc Lâm.” Cô ấy đã chuẩn bị sẵn hồ sơ trong túi.

Sau khi hai người đi vào, Tưởng Đình bước tới: “Nghe em hai nói nhà máy chuẩn bị tuyển kế toán à?”

“Đúng vậy, hôm nay bạn gái Đỗ Duy tiện đường tới phỏng vấn.”

Hina

Tưởng Đình vỗ vai cô: “Vừa vặn chị cũng định tìm em hai phỏng vấn.”

Lâm Hoài Hạ kinh ngạc nói: “Chị dâu, chị muốn từ chức à? Công ty của chị là công ty lớn nổi tiếng mà.”

Tưởng Đình xấu hổ cúi đầu: “Hết cách rồi, anh cả em về quê, chị ở lại thành phố, mỗi tuần chỉ được gặp anh ấy một lần, tình cảm sẽ bị ảnh hưởng.”

Lâm Hoài Hạ hiểu ý chị dâu, nhanh chóng bày tỏ thái độ: “Chị dâu đã làm việc ở bộ phận tài chính của một công ty lớn nhiều năm như vậy, em tin tưởng năng lực làm việc của chị. Nhưng anh hai phụ trách điều hành, anh cả phụ trách sản xuất, em không được quyết định chuyện này.”

“Chị biết quy củ, nhưng cái gì cần nói vẫn phải nói ra. Dù sao cũng là cả nhà hợp vốn, nhân viên trong nhà máy toàn là người nhà, chị sợ em lại suy nghĩ.”

Lâm Hoài Hạ cười: “Em cũng không còn là một cô bé mới ra ngoài xã hội, nếu đã đồng ý hợp vốn làm ăn với người nhà, tức là em đã đặt đủ niềm tin. Cho dù sau này nhà máy có xảy ra tranh chấp nội bộ, em cũng chấp nhận.”

Lâm Diên Đông đến nhà kho bên phải lấy đồ, nghe hai người nói chuyện thì nhíu mày: “Nói cái gì đấy? Ba anh em chúng ta sao có thể vì tiền mà chia rẽ tình cảm, em đang coi thường anh cả em hay anh hai em?”

“Em có nói thế đâu.”

Lâm Hoài Hạ chột dạ vội vàng lủi mất.

Mười một giờ, Từ Thanh Trúc ngủ nướng mới dậy nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa bên nhà hàng xóm, đi ra ban công nhìn sang nhà họ Lâm.

“Lâm Hoài Hạ, cậu đang ăn vải à?”

Điền Thanh quay đầu nhìn sang: “Ô, thanh mai trúc mã của cậu.”

Lục Nghiễn nhạy bén nắm bắt câu này.

Lâm Hoài Hạ nuốt miếng vải trong miệng: “Muốn ăn thì mau qua đây.”

“Chờ tí tớ sang ngay.”

Từ Thanh Trúc bịch bịch bịch chạy đến nhà họ Lâm, vừa bước vào sân trước đã ngửi thấy một mùi thơm nồng nặc, anh ấy chạy vào bếp: “Anh cả Lâm đang nấu món gì thế?”

Là bạn từ nhỏ hàng thật giá thật của Lâm Hoài Hạ, anh ấy rất quen thuộc với hai anh trai nhà họ Lâm.

Lâm Diên Đông múc vịt kho ra đĩa: “Vịt kho, hôm nay còn có gà kho, ngỗng quay, canh chua vịt củ cải em thích cũng hầm rất vừa miệng.”

Từ Thanh Trúc thèm chảy nước miếng, tham quan nhà bếp xong thì đi bộ về sân sau.

Lâm Hoài Hạ hất cằm ra hiệu cho anh ấy: “Vải trên bàn, tự lấy.”

“Tớ không ăn, để dành bụng ăn cơm trưa.”

Lâm Hoài Hạ ghét bỏ bĩu môi: “Vô dụng!”

Mười hai giờ, chị dâu Tưởng Đình tuyên bố: “Ăn cơm thôi!”

Bà Vương và ông Từ đã đến từ hơn mười phút trước, một nhóm người chạy ra sân trước bưng thức ăn.

Cho gà, vịt, ngỗng ăn lá rau và cám ngũ cốc từ linh điền, hương vị thật sự quá tuyệt vời. Nếm thử một miếng là không bỏ được đũa xuống.

Trong phòng bật điều hòa nhưng mọi người vẫn đổ đầy mồ hôi vì ăn uống.

Đỗ Duy ăn mạnh đến mức mồ hôi chảy xuống cằm, kinh ngạc nói: “Bà chủ, gia cầm chúng ta nuôi nhất định sẽ bán chạy.”

“Lô đầu tiên không có nhiều, tôi thấy không nên bán, để mấy nhà chúng ta ăn dần thôi.”

“Đúng đúng đúng, ông nội nói không sai.”

Bạn nhỏ Tử Tử đưa cái bát bị l.i.ế.m sạch sẽ cho Lâm Diên Đông: “Chú Lâm, Tử Tử muốn ăn trứng trứng nữa.”

Lâm Diên Đông cười nhẹ: “Hết trứng hấp rồi, để tối ăn tiếp được không?”
Bình Luận (0)
Comment