Hôm nay chỉ có một đứa bé là Tử Tử, thấy trong bếp có trứng gà nên Lâm Diên Đông tiện tay hấp một bát canh trứng gà cho cậu nhóc.
“Được ạ.” Bé con cũng không đòi hỏi, cầm nĩa lên tấn công miếng thịt gà thơm ngon.
Chị dâu Điền cười nói: “Đầu bếp Lâm không hổ là đầu bếp, ở nhà Tử Tử ghét trứng gà nhất, lần nào muốn cho nó ăn một chút cũng tốn rất nhiều công sức.”
Lâm Diên Đông khiêm tốn nói: “Cũng không phải là tay nghề tôi tốt, tôi cảm thấy do quả trứng này rất ngon.”
Lâm Hoài Hạ khoát tay: “Trong bếp còn mấy chục trứng gà, lát nữa nhà chị mang hết đi đi.”
“Vậy chị cũng không khách sáo với em.”
Bạn nhỏ Tử Tử biết trứng trứng là cho mình ăn, còn chưa kịp lau cái miệng nhỏ bóng nhẫy đã cười với Lâm Hoài Hạ: “Cảm ơn chị Hạ Hạ.”
“Không có gì, Tử Tử phải ăn uống đầy đủ nha.”
“Dạ.” Tử Tử dùng sức gật đầu, trứng trứng ngon như vậy, chắc chắn cậu bé sẽ ăn mỗi ngày.
Số lượng thức ăn hôm nay rất lớn, cứ tưởng không ăn hết, không ngờ sức chiến đấu của mọi người lại mạnh như vậy, toàn bộ đều bị tiêu diệt sạch sẽ.
Ông cụ Lục ăn quá no, hai tay chống eo ưỡn bụng đi dạo tiêu cơm trong sân. Ông cụ liếc nhìn thằng cháu ít nói, ôi, chán c.h.ế.t thôi, bao giờ mới theo đuổi được người ta đây.
Đúng là sầu c.h.ế.t mất.
Bữa liên hoan này tất cả khách mời đều vui vẻ, ăn xong cơm tối lúc sáu giờ chiều, chia nhau rau củ quả gà vịt Lâm Hoài Hạ cho mang về, vô cùng vui vẻ.
Đúng vậy, bọn họ còn mang về không ít gà vịt do mấy người Từ Thanh Trúc, Điền Thanh tự lên núi bắt buổi chiều.
Chậc chậc, tình hình lúc đó đúng là loạn xì ngầu, Lâm Hoài Hạ không tham gia, ở một bên nhìn cười ha ha.
Lục Nghiễn cũng không tham gia, đứng xem cùng Lâm Hoài Hạ, anh cũng nhận ra tên thanh mai trúc mã kia rất ngốc nghếch, không phải là mối đe dọa của mình.
Ông cháu Lục Nghiễn và nhà họ Điền về trước, người nhà họ Lâm ở lại cuối cùng.
Sau khi tiễn hết khách, ba anh em vào nhà bàn việc xây dựng nhà máy.
Mảnh đất bọn họ xin vẫn đang chờ phê duyệt, nhưng có lẽ không phải là vấn đề lớn. Phía Tây thị trấn giao thông thuận tiện, trước đây cũng có một số nhà máy cũ nhưng đã ngừng hoạt động do quản lý kém.
Nghe nói nhà họ Lâm muốn xây nhà máy ở thị trấn Liễu Giang, chính quyền thị trấn lập tức tiến cử mảnh đất kia. Nhìn chung Lâm Tùy Tâm khá hài lòng với việc xây dựng nhà máy tại địa điểm đó.
Nhưng một khi đất được phê duyệt, cần phải có người quản lý xây dựng nhà máy. Còn phải mua thiết bị, thông báo tuyển dụng các thứ, người không chuyên nghiệp thật sự khó mà làm được.
Lâm Tùy Tâm hạ quyết tâm: “Trở về thành phố con sẽ xin từ chức.”
Lâm Diên Đông vội nói: “Cũng không nhất thiết phải từ chức. Tình hình kinh tế hiện tại không tốt, dù em có đốt đèn cũng khó mà tìm được công việc lương cao như hiện tại.”
Lâm Tùy Tâm cười cười: “Có bản lĩnh, sau này muốn tìm việc gì chẳng được? Bây giờ quán ăn nhà họ Lâm làm ăn tốt như vậy, nếu không nắm bắt cơ hội này, em sợ mình sẽ hối hận.”
Hina
Lâm Tùy Tâm quay đầu hỏi cha mình: “Con từ chức, cha mẹ có ý kiến gì không?”
Vợ chồng bác ba đều lắc đầu: “Chuyện của con con tự quyết định.”
Lâm Tùy Tâm gật đầu: “Cứ quyết định vậy đi.”
Anh ấy cũng suy nghĩ rất kỹ mới đưa ra quyết định này, nhà có ba anh em, tính cách, chuyên môn của anh cả và chị dâu đều không nằm ở quản lý, em gái thì có năng lực, nhưng cô còn phải quản lý nông trường và quán ăn, không đủ sức làm chuyện này.
Tính đi tính lại, tất cả chuyện ở nhà máy đều phải đến tay anh ấy.
Lâm Tùy Tâm bên này quyết định thứ hai sẽ quay lại công ty từ chức, Bạch Vũ bên kia cũng quyết định từ chức vào tuần sau.
Bạch Vũ kéo tay Đỗ Duy, vô cùng kích động: “Anh may mắn thật đấy, sao lại gặp được một bà chủ hào phóng như thế?”
Khóe môi Đỗ Duy cong lên: “Đúng là rất may mắn.”