Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 102

Tống Anh cũng ngạc nhiên trước sức mạnh của tiểu nhân sâm.

"Lâm ca nhi, có phải con bắt chấy cho Lưu nãi nãi không? Sao lại ngoan như vậy chứ?" Tống Anh cong môi cười, giọng nói nhẹ nhàng đến mức có thể ch.ảy nước, ánh mắt cũng dịu dàng, như thể tiểu nhân sâm thật sự là người tốt làm chuyện tốt.

Tiểu nhân sâm vừa thấy nàng tới thì vội vàng chạy ra sau lưng nàng: "Nương, đây là người xấu! Bà ta hỏi con về gia vị, còn muốn cho con kẹo ăn, nói con là đồ con hoang, còn nói người là kỹ nữ!"

Khóe miệng Tống Anh cong lên, sắc mặt lạnh đi mấy phần.

"Lưu Tam thẩm, sao ngươi lại không nói lý lẽ vậy chứ? Nhi tử ta có lòng tốt bắt chấy cho ngươi, sao ngươi còn mắng chửi người khác?" Tống Anh lạnh lùng hỏi.

"Ta phi!" Lưu thị hung hăng nhổ một bãi nước bọt, cảm thấy da đầu đã bị lột ra.

Vừa nóng rát vừa đau đớn.

Tóc tai bù xù không nói, chỉ nhẹ nhàng vuốt một cái, trong tay đã có thêm một nắm tóc!

Đứa nhỏ độc ác xấu xa!

"Tống Anh ngươi là đồ táng tận lương tâm! Đều là người cùng thôn, vậy mà ngươi bảo nhi tử ngươi ra tay tàn nhẫn như vậy! Sao loại người như ngươi không bị thiên lôi đánh chết, không bị ngã xuống sông chết đuối đi!" Lưu thị chửi ầm lên.

Tống Anh nghe vậy thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng: "Lưu thị, da mặt ngươi dày thật đấy nhỉ? Lâm ca nhi nhà ta đánh cũng đã đánh rồi, ngươi cố mà chịu đi! Nếu bây giờ ngươi không cút đi thì có thể không chỉ được Lâm ca nhi bắt chấy cho ngươi thôi đâu!"

Nhìn cái muôi trên mặt đất, nàng đã biết là chuyện gì.

Mấy ngày nay cũng có thôn dân đi qua đi lại trước cửa nhà nàng, thậm chí mỗi lần mùi thịt bốc lên, trước cửa còn có một đống trẻ con vây quanh hít hà, ai nấy cũng duỗi cổ nhìn vào trong, nhưng đại đa số vẫn khá lý trí, không được nàng cho phép, tuyệt đối sẽ không bước vào nhà nàng nửa bước.

Dù sao nàng chỉ có một thân một mình, còn nuôi một đứa bé, không ai đành lòng khi dễ.

Lý Lưu thị này lại thật sự không khách sáo, không chỉ xông vào nhà nàng mà còn mắng nhi tử của nàng, múc nước sốt của nàng?

"Nha đầu chết tiệt nhà ngươi có ý gì? Ngươi còn muốn đánh ta nữa sao?! Ngươi đừng quên ta là trưởng bối của ngươi! Có nương sinh mà không có nương dạy, ngươi còn muốn đánh ta, ta lại muốn tìm người phân xử để xem thử xem thôn chúng ta có thể bao dung loại tiểu tiện nhân không biết xấu hổ như ngươi không!" Lưu thị tức giận mắng.

Dứt lời, nhấc chân đi ra ngoài, một bộ muốn làm ồn ào.

Nhưng trong khoảnh khắc bà ta đi ngang qua Tống Anh, Tống Anh duỗi chân ra ngáng, chỉ nghe "uỵch" một tiếng, Lưu thị ngã nhào xuống mặt đất.

Bà ta phẫn nộ quay đầu lại.

"Ngươi thì tính là trưởng bối gì chứ? Hai nhà Hoắc Lý cho tới bây giờ chưa từng kết thân, ta khách khí gọi ngươi một tiếng Tam thẩm thẩm thì ngươi thật sự cho rằng bản thân mình có quan hệ với nhà ta sao? Lưu thị, ta cho ngươi ồn ào, tốt nhất là để tất cả mọi người trong thôn đều biết ngươi chạy đến nhà ta trộm cướp!" Tống Anh lạnh lùng nói. 

"Nói hươu nói vượn! Ta trộm cái gì của ngươi!? Đồ ngậm máu phun người!" Lưu thị cả giận phản bác.

"Không trộm đồ? Vậy là tới nhà ta báo thù riêng sao? Khó trách làm nhi tử ta kinh hoảng, thất thố... À, ngươi còn vào phòng bếp, là muốn tới phóng hỏa đốt nhà ư? Hay là nhìn thấy con ta ở nhà, muốn giết người diệt khẩu?" Tống Anh mở miệng nói bậy.

Nàng vừa nói lời này, hai mắt Lưu thị đều phừng phừng lửa giận.

Nói hươu nói vượn!

Ngang ngược vô lý!

Không ra gì!

"Ta đến để thăm ngươi! Dù sao trước đây cũng từng muốn cưới ngươi cho nhi tử ta, bây giờ thấy ngươi thủ tiết, ta thấy ngươi đáng thương nên đến thăm mà thôi!" Lưu thị oán hận nói.

"Ồ, đến thăm ta sao?" Tống Anh hơi mỉm cười, "Ngươi mở miệng là kỹ nữ, ngậm miệng là đồ đê tiện, giống như có thâm thù đại hận với ta, sao lại đột nhiên tới quan tâm ta?"

Tống Anh nói xong, tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Lưu thị: "Nếu là quan tâm ta thì cũng nên bày ra thái độ quan tâm. Ngươi hai tay trống trơn đến đây, thành ý này không khỏi quá kém rồi, nói ra chỉ sợ cũng không có ai tin đâu nhỉ?"

Bình Luận (0)
Comment