Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 101

Vứt nó đi á?

Đôi mắt nhân sâm tinh sáng bừng: "Ngươi có bản lĩnh lớn như vậy sao? Nương của ta lúc trước còn bảo ta thành thật đi theo nàng xuống dưới chân núi ăn sung mặc sướng đó! Mặc dù nơi này rất tốt, nhưng thỉnh thoảng ta vẫn hơi nhớ nhà, ngươi có thể bảo nương của ta theo ta rời khỏi nơi tồi tàn này được sao?"

"..." Lưu thị cau mày.

Tên tiểu tử ngốc này từ đâu chui ra vậy, sao không nghe hiểu được lời nói tốt xấu chứ?

Nhưng ngoại hình của đứa bé này quả thật rất đẹp, có thể sánh ngang với dáng vẻ của nhi tử nhà bà ta khi còn nhỏ.

Nghĩ tới nhi tử của bà ta, trong lòng Lưu thị lại đau xót.

Nhi tử của bà ta thật đáng thương, rõ ràng không có bệnh, lại bị người ta vu khống nói có tật, tình nguyện bồi thường cho người được làm mai lúc trước năm lượng bạc, người ta cũng không chịu thừa nhận cuộc hôn nhân này!

Nhi tử hắn ta nói, tất cả đều do Tống Anh giở trò ma quỷ!

Nhi tử rất chắc chắn, nói là Tống Anh đánh hắn ta, bà ta vốn dĩ không tin, nhưng nhi tử nói nhiều lần như vậy, bà ta không muốn tin cũng phải tin!

Bây giờ, thanh danh của nhi tử bà ta đã bị huỷ, trốn ở trong nhà không dám gặp người khác, nha đầu Tống Anh chết tiệt kia lại có thể nghênh ngang bán bánh ú ư? Còn kiếm được một khoản tiền lời lớn nữa?

Lưu thị trợn mắt, nhìn Hoắc Lâm trước mặt, lộ ra nụ cười, nói: "Ngươi là Lâm ca nhi đúng không? Tam nãi nãi hỏi ngươi, nương của ngươi… Bánh ú này làm kiểu gì? Bên trong bỏ gia vị gì vào, ngươi biết không?"

Nhân sâm tinh nghe thấy, mím môi, cau mày nhìn bà ta: "Ngươi muốn lấy trộm bí quyết sao?"

Nương của nó nói, tất cả những người hỏi thăm gia vị của bánh ú đều không phải người tốt, mục đích cuối cùng đều là muốn trộm bạc rồi mua hồ lô ngào đường!

Lưu thị bị nghẹn lại: "Tiểu hài tử, ngươi biết cái gì gọi là trộm bí quyết sao? Ta là trưởng bối, chỉ hỏi một câu mà thôi… Nếu ngươi nói gia vị cho ta biết, ta sẽ mua kẹo cho ngươi ăn nhé."

"Ồ, ngươi muốn bắt cóc tiểu hài tử!" Nhân sâm tinh lui về phía sau một bước.

Nương của nó lại nói, tất cả những người không quen biết mà muốn mua kẹo cho nó ăn cũng không phải người tốt, nếu nó nghe lời, nó sẽ bị người ta nhổ sạch tóc, băm thành mấy mảnh, ăn từng miếng từng miếng vào bụng.

Nương nó nói có lý.

Lưu thị nhất thời tức giận đến mức đỏ bừng mặt: Ai sinh ra tiểu hài tử hỗn đản này vậy? Thật làm cho người ta chán ghét!

"Thôi đi, tiểu hài tử ngươi thì biết cái quái gì? Ta nhìn thấy ngươi, ngươi cũng giống như nương của ngươi, vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt, nương ngươi là một con kỹ nữ bị hàng ngàn người lợi dụng, ngươi là đồ con hoang! Nếu không phải dung mạo của nương ngươi xấu xí, lúc này trước cửa chắc chắn đã treo đèn lồng chờ đám người tới cửa rồi, còn bán bánh ú gì chứ? Phì!" Lưu thị nói xong, xoay người đi về phía phòng bếp. Nhân sâm tinh cũng nghe hiểu được tiếng người.

Mặc dù nó không biết kỹ nữ là thứ gì, nhưng gần đây nó nghe thấy mấy câu "con hoang", đại khái biết là nó bị mắng.

Mắng nó là con hoang, không thể nghi ngờ bà ta đang nói nó là nhân sâm không tốt.

Nhất thời, nhân sâm tinh nhảy dựng lên.

Nó nhảy dựng lên không giống như hài tử bình thường, trực tiếp nhảy lên lồng ng.ực Tiêu thị, hai tay túm chặt lấy tóc của Lưu thị, cố hết sức kéo tóc bà ta xuống một cách tàn nhẫn.

"Ngươi mới là đồ con hoang, ta muốn nhổ sạch tóc của ngươi! Để cho ngươi biến thành yêu quái không lông!" Nhân sâm tinh hung hăng xuống tay.

Dù sao nó cũng không phải tiểu hài tử bình thường, mặc dù chỉ số thông minh không cao, hình thể cũng nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng có ngàn năm đạo hạnh, lần ra tay này khiến cho cả người Tiêu thị run lên, gáo trong tay bà ta cũng rơi xuống đất, vội vàng gào lên một tiếng.

Khi Tống Anh tới, nhìn thấy Lưu thị ngồi xổm trên mặt đất, bàn tay giương nanh múa vuốt cào loạn xạ.

Tốc độ của nhân sâm tinh cực nhanh, nhảy nhót lung tung trên người bà ta, một đôi tay đầy thịt múa may giống như nhổ mạ, mân mê trên đầu của Lưu thi.

Tóc của Lưu thị rối tung.

Tóc đen rơi xuống, trên mặt đất cũng có khoảng trăm sợi đấy?

Bình Luận (0)
Comment