Thật ra trong lòng Tống Anh cũng biết nguyên tắc lễ phép hỏi giá trước khi mua bán.
"Vậy phiền lý chính gia gia người để ý giúp ta một chút. Ta muốn mua mười mẫu ruộng nước và mười mẫu ruộng cạn, nhưng cũng không vội mua. Nếu có ruộng tốt thì nhờ người giữ giúp ta, chờ ta bán xong bánh ú thì đến đưa tiền, có được không ạ?" Tống Anh nói.
Sau khi nàng dứt lời, Tống lý chính lại ngạc nhiên lần nữa.
Tống Anh cũng không muốn để lộ tiền tài, nhưng giữ một đống tiền lại để làm gì? Đương nhiên phải mua đất làm tiểu nông nữ giản dị rồi.
Huống chi nàng còn có không gian, linh thủy của nàng có tác dụng chính là tưới cây nông nghiệp, nếu không mua sẽ lãng phí tác dụng của không gian.
Lý chính là người chính trực, sẽ không lắm miệng, cũng sẽ không tham bạc của nàng, khá tốt.
"Ngươi quả nhiên có bản lĩnh. Trước đó đồng liêu của trượng phu ngươi tới đưa 100 lượng, ta nghĩ dù sao mọi người cũng không biết, lén cho ngươi là được, không ngờ ngươi lại không cần, bây giờ ngươi tự dựa vào bản lĩnh của mình mà kiếm được tiền. Đúng là khó lường." Tống lý chính khen ngợi một câu, "Được, nếu có ruộng tốt ta sẽ giữ lại cho ngươi."
"Lý chính gia gia, không biết đồng liêu của nam nhân nhà ta là người thế nào?" Tống Anh nghĩ ngợi một hồi, hỏi thêm một câu.
"Khoảng hai mươi mấy tuổi, cao to vạm vỡ, đúng rồi, cũng mang họ Hoắc, trông không phải người bình thường đâu, hùng hổ hơi đáng sợ, nhìn có hơi giống phủ binh của gia đình giàu có, tuy vậy rất có quy củ. Trước đây khi Hoắc Nhung nhờ người đưa bạc, đa phần đều là hắn đưa đến. Ta vốn định giữ hắn ở lại ăn một bữa cơm, nhưng hắn nói có việc phải làm nên đã đi ngay." Tống lý chính cũng không giấu giếm, ăn ngay nói thật.
Tống Anh nghe xong thì nhíu mày.
Phủ binh?
Đừng nói là phủ binh, cho dù là thị vệ bên cạnh đại nhân vật trong kinh thành, một tháng cũng không được bao nhiêu bạc.
100 lượng cũng không phải ít.
Đương nhiên, nếu tiền này gửi cho người thân thì nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nhưng lại dùng để làm việc thiện, giúp đỡ xây dựng thôn Hạnh Hoa thì nàng hơi nghi ngờ.
Nhưng Tống Anh không nói ra nghi ngờ của bản thân.
Để lại mười cái bánh ú hoàng kim cực phẩm và ba mươi cái bánh ú hoàng kim bình thường lúc đến có mang theo, Tống Anh quay về nhà mình.
Nhưng mới đi đến chỗ có thể nhìn thấy nhà mình, nàng đã thấy một bóng đen hình như đang đi về hướng phòng bếp.
Tống Anh cau mày, rảo bước chạy nhanh về nhà.
Tim Lý Lưu thị đập nhanh như trống đánh, bà ta sờ vào lò, phát hiện lửa trong lò đã tắt, lồng hấp lớn đặt trên lò từ sáng tỏa ra mùi thịt thơm ngát, bên cạnh còn có một nồi nước sốt.
Vội vàng mở lồng hấp ra xem.
Không nhìn ra được gì, chỉ ngửi thấy thịt và hạt dẻ cũng rất thơm, hẳn là đã ướp với nước sốt. Bà ta nhìn trái nhìn phải, thấy trên bệ bếp đặt không ít gia vị, bừa bãi lộn xộn, không phân biệt được là gì. Không còn cách nào, bà ta tiện tay cầm lấy cái muôi, múc một muôi nước sốt chuẩn bị mang đi.
Còn chưa ra khỏi phòng bếp, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đứa bé: "Bà làm gì đấy!?"
ภђâภ รâ๓ tinh nhìn chằm chằm nữ nhân dữ tợn trước mặt, hầm hừ.
Nó không thích tới phòng bếp nhất, bởi vì phòng bếp có lửa, nó sợ lửa.
Lúc nó đang ở hậu viện ăn đất thì nghe thấy tiếng bước chân, cứ tưởng rằng nương nó về, không ngờ lại là một lão bà nương không quen biết.
"Ngươi chính là... nhi tử mà Tống Anh nhặt về?" Lý Lưu thị hoảng sợ khi bị bắt gặp, nhưng khi nhìn thấy chỉ là một đứa bé thì bà ta lập tức bình tĩnh lại.
"Đúng vậy. Còn bà là ai? Đầu bếp… mà nương ta nhặt về sao?" ภђâภ รâ๓ tinh nghĩ đến người của Duyệt Phong Lâu, mở miệng hỏi.
Lưu thị nheo mắt.
"Đầu bếp gì chứ, dựa theo bối phận, ngươi phải gọi ta một tiếng nãi nãi đấy!" Lý Lưu thị hừ một tiếng, "Tiểu tử, cho dù nương ngươi ở đây thì cũng phải cung cung kính kính gọi ta một tiếng Tam thẩm tử. Ngươi do nương ngươi nhặt được, cho nên ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời. Nếu ngươi dám kể chuyện ngày hôm nay ra, ta sẽ bảo nương ngươi vứt ngươi đi, đến lúc đó ngươi chính là đứa con hoang không ai muốn nữa!"