Lưu thị nói xong thì lập tức bỏ đi, cơ thể hơi béo chạy trốn nhanh như bay.
Tống Anh hơi hối hận vì đã không đích thân đánh bà ta một trận.
Nhưng cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi. Bây giờ sức lực nàng lớn, nếu thật sự ra tay, Lưu thị chắc chắn sẽ bị nàng đánh đến mức kêu gào thảm thiết, đến lúc đó đối phương lại cố ý tỏ ra đáng thương, truyền ra ngoài, nàng sẽ trở thành một phụ nhân đanh đá. Hơn nữa, từ trước đến nay, thế nhân đều thiên vị kẻ yếu, nếu muốn tìm lý chính làm chủ, mọi người thấy Lưu thị đáng thương, càng cảm thấy nàng ỷ vào Hoắc Nhung để ức hiếp người khác, sẽ không còn che chở cho nàng nữa.
Nếu đánh Lưu thị, người chịu thiệt chính là nàng.
Cho dù muốn đánh thì cũng phải đánh lén như lần đánh Lý Tiến Bảo trước đây, tuyệt đối không thể để Lưu thị bò từ trong nhà nàng ra ngoài.
"Tiểu gia hỏa ngươi xuống tay rất tàn nhẫn nhỉ?" Tống Anh nhìn nhân sâm tinh, liếc nhìn mấy sợi tóc rải rác trên mặt đất, trong lòng hơi khiếp sợ.
Nhân sâm tinh cong môi cười, ngẩng đầu ưỡn ngực: "Hừ, ta vẫn còn nhỏ, nếu đạo hạnh của ta tăng thêm một ngàn năm nữa thì có thể hóa thành bản thể, dùng rễ siết chết bà ta!"
Tống Anh ngạc nhiên nhìn nó: "Cách thức tấn công đặc biệt thế à?"
"Hai ngày trước cữu cữu Tống Tuân kể truyện quỷ cho ta nghe, nữ quỷ trong truyện dùng tóc siết chết người ta. Ta đã lén thử, nhưng đáng tiếc, dù dùng hết sức thì rễ của ta vẫn không làm được gì! Nhưng nếu tu luyện thêm một ngàn năm nữa thì chắc chắn sẽ lợi hại hơn nữ quỷ nhiều!" Nhân sâm tinh vô cùng nghiêm túc.
Nụ cười trên mặt Tống Anh cứng đờ.
Trong đầu xuất hiện hình ảnh nhân sâm tinh biến thành nữ quỷ.
Quá "đẹp", "đẹp" đến cay mắt.
Nhưng nàng lại không tiện ngăn cản nhân sâm tinh luyện tập cách sử dụng rễ của mình, dù sao làm một loài thực vật, ngoại trừ biết bỏ chạy, nó thật sự không có tác dụng gì khác.
"Hình như tóc của ngươi đã dài hơn một chút rồi." Ánh mắt Tống Anh dừng trên đầu nhân sâm tinh, "Không phải ngươi nói rễ của nhân sâm tinh các ngươi dài ra rất chậm sao?"
"Dài ra sao?!" Nhân sâm tinh nhảy dựng lên, đột nhiên hóa hình ngay tại chỗ dọa Tống Anh hoảng sợ, vội vàng kéo nó tới hậu viện.
Một cây nhân sâm khổng lồ đứng trên mặt đất, mấy sợi rễ dài thòng lòng đứng thẳng như chân, giơ sợi này, nhấc sợi kia như quơ chân múa tay, Tống Anh nhìn mà hoa mắt chóng mặt.
Nhân sâm tinh đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Tống Anh, giờ phút này giống như tiểu cô nương yêu cái đẹp, xoay trái xoay phải đưa cái mông nhân sâm của mình ra...
Tống Anh yên lặng đỡ trán, nàng thật sự không biết nên hình dung hình ảnh trước mắt này như thế nào, chỉ cảm thấy tam quan hình thành từ kiếp trước đã sụp đổ một lần nữa vào khoảnh khắc này.
"Ta thấy cơ thể của ngươi cũng lớn hơn một chút." Tống Anh ăn ngay nói thật.
Nhân sâm tinh tuy đã hơn một ngàn năm tuổi, nhưng phần đầu của nó quả thực không lớn lắm, chỉ là nhiều tóc hơn nhân sâm bình thường một chút, nhưng lúc này nhìn... dường như đã dài ra một chút xíu.
Không phải nàng tinh mắt mà là...
Nó là nhân sâm! Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nó, nàng đã không nhịn được mà tính toán giá trị toàn thân nó. Đây là thứ tốt có thể bán lấy tiền, đương nhiên phải nhớ kỹ kích cỡ, trọng lượng của nó trong lòng rồi...
Đây là hành động trong vô thức của nàng, chính nàng cũng không khắc chế được!
"Đầu cũng to hơn sao?" Tất cả rễ của nhân sâm tinh đều ngừng lại, nó sờ phiến lá và các đốt trên thân mình, sắc mặt hơi mơ hồ, "Không thể nào! Ta là nhân sâm, không phải cải trắng, làm gì lớn lên rõ ràng như vậy?"
"Chắc chắn đã dài ra, chỉ là không quá rõ ràng mà thôi." Tống Anh đưa tay đo đạc lại.
Trước đây, bản thể của nhân sâm dài khoảng hai gang tay, bây giờ dài hơn khoảng một đốt ngón tay.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà có thể dài ra nhiều như vậy, quả thực kinh người.