Trước đó, Tống Anh vẫn luôn lo lắng rằng nhân sâm tinh sẽ mãi duy trì dáng vẻ của một đứa bé năm, sáu tuổi.
Duy trì dáng vẻ này một vài năm có lẽ cũng không sao, nhưng nếu quá lâu thì sẽ khiến người khác nghi ngờ. Nàng còn nghĩ nếu thật sự như vậy thì phải sớm nghĩ cách đối phó.
Nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện tốt hơn nàng nghĩ.
Bản thể cũng có thể lớn nhanh như vậy, không có lý nào sau khi hóa hình vẫn luôn giữ nguyên bộ dạng đó, đúng không?
Nhưng để đảm bảo an toàn, sau này nàng sẽ cố gắng cứ cách một thời gian lại đo cho nó một lần.
"Nhất định là do linh thủy! Nương! Nương ruột, con muốn uống linh thủy! Muốn dài hơn!" Nhân sâm tinh lập tức nhảy lên người nàng.
Mấy sợi rễ giương nanh múa vuốt khiến trước mắt Tống Anh choáng váng, ghét bỏ muốn chết: "Không được, cho dù là đồ tốt thì cũng phải uống có giới hạn thôi. Lỡ như ngươi uống quá nhiều rồi cao hơn cả ta thì làm sao?"
Kỳ lạ thật? Linh thủy của nàng không có tác dụng thúc giục sinh trưởng mà?
Chẳng lẽ tác dụng đối thực vật thành tinh lại khác? Hay là bởi vì linh thủy của nàng vốn có thể gia tăng đạo hạnh của yêu tinh, cho nên khi đó bản thể cũng khỏe mạnh hơn, từ đó cao lớn hơn không ít?
Khả năng này rất cao.
Giờ phút này, nhân sâm tinh lập tức héo rũ.
Đồ xấu xa, không cho nó uống linh thủy.
Nhưng tiểu nhân sâm cũng không thật sự oán hận. Tuy nó chỉ là một linh vật nhưng vẫn biết tốt xấu. Nếu không có Tống Anh, nó sẽ không được hấp thụ thứ nước vừa sạch sẽ vừa có linh khí như vậy mỗi ngày, sẽ không thể có cơ duyên dài ra.
Hơn nữa, làm con người tuy rằng rất mệt nhưng lại vui vẻ hơn rất nhiều, đồ ăn con người làm cũng ngon, còn có cữu cữu Tống Tuân, ngoại công, ngoại bà đều là người tốt.
Làm con người trong lòng sẽ rất ấm áp!
Nghĩ như vậy, nhân sâm tinh lắc lắc bộ rễ: Thôi bỏ đi, xét thấy đồ xấu xa thật sự đối tốt với nó, uống ít đi một chút cũng được...
Nhân sâm tinh dễ dàng thỏa mãn, lát sau lại chui xuống đất. Mặc dù nó đang không ở hình người nhưng Tống Anh cũng có thể cảm nhận được dáng vẻ hưởng thụ của nó.
Đến mức không nhịn được mà tò mò, có phải đất này... thật sự ăn ngon như vậy hay không.
Sau này lúc không có mặt nó, có muốn... nếm thử một miếng hay không.
Con gà Lưu thị đưa tới được Tống Anh đưa ra hậu viện.
Đại Hoàng bây giờ đã chính thức là con gà đầu đàn, thấy có thêm thành viên mới thì ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, móng vuốt cào cào đất, đất và đá vụn bay lên người con gà mái già.
"Đại Hoàng, ngươi đây là không biết lớn nhỏ hả? Nó có thể làm nãi nãi của ngươi đấy." Tống Anh nói bừa.
Cánh của con gà con lông vàng không hề dừng lại, nhưng rõ ràng nó hơi sửng sốt.
Ngay sau đó...
"Phốc phốc phốc ——"
Móng gà như cái cuốc chạy bằng điện điên cuồng đào đất, chỉ trong chớp mắt, gà mái già đã bị bụi đất lấp kín!
Tống Anh ngẩn ngơ.
Ước chừng một, hai phút sau, mọi thứ ngừng lại.
Gà mái già thành thành thật thật đứng đó, nàng nhìn không hiểu biểu cảm của nó, nhưng mơ hồ cảm thấy... con gà mái già này ngoan như tôn tử...
Không dám chọc, không dám chọc...
Thời buổi này, gà con đều kiêu ngạo như vậy sao?
"Cái đó... Ngươi cũng đừng bắt nạt người ta, ta còn đợi nó đẻ trứng cho ta đấy... Còn nữa, ngày thường ngươi sẽ không cướp thức ăn của những con gà con khác chứ? Làm như vậy là không đúng đâu. Ngươi là lão đại, phải chiếu cố chúng nó, có biết chưa?" Tống Anh cũng không biết con gà con lông vàng này có thể hiểu được hay không, dù sao thì... nhắc nhở một chút là được.
Nói xong, nàng cũng cảm thấy bản thân mình thật ngốc nghếch.
Lúng túng nhìn trời, cong môi cười gượng một tiếng: "Được rồi, ở chung với nhau thật tốt đấy nhé..."
Vội vàng chạy về phòng.
Chỉ là sau khi rời đi, nàng không thấy được cảnh gà con lông vàng đi qua đi lại mấy bước tại chỗ, đập đập cánh, con gà mái già và mấy con gà con khác đều không dám động đậy dù chỉ một chút.
Gà con lông vàng không ngừng đập cánh, cuối cùng cũng cách mặt đất một, hai xen-ti-mét.
Chỉ là cánh của nó vẫn chưa phát triển hoàn toàn, cho nên không thể bay cao hơn.