Tống Anh nói xong, nụ cười trên mặt Tiểu Diêu thị đông cứng lại.
"Hả?" Sửng sốt một chút, "Còn đòi tiền sao..."
"Không lấy tiền cũng được!" Tống Anh rất dứt khoát, "Người trả tiền công hôm nay của mọi người thay ta nhé?"
Tống Anh vừa nói như vậy, Tiểu Diêu thị lập tức cảm thấy xấu hổ đến luống cuống.
Tiền công Tống Anh phải trả mỗi ngày cũng không ít, trên có lão thái thái, dưới có mấy đứa bé Tam phòng mỗi ngày đều đi hái lá sậy, tổng cộng cũng khoảng 500 văn!
"Anh nha đầu, Tứ thẩm thẩm cũng biết ngươi không dễ dàng. Đây không phải... Tứ thúc ngươi muốn tặng lễ sao... Chúng ta đều là người trong nhà, nếu ăn bánh ú của nhà mình còn phải trả tiền, vậy không phải đánh vào mặt ngươi sao?" Tiểu Diêu thị mặt dày nói: "Huống hồ... Anh nha đầu, tiền này ngươi cũng kiếm được không ít, ít đi mấy cái bánh ú cũng không đáng ngại mà."
Tống Anh cười một tiếng.
Tiểu Diêu thị nói xong, người của hai phòng khác đều trông như ngầm thừa nhận lời này.
Hiện giờ đã gói bánh ú được nửa tháng, mọi người đều đã quen với việc mỗi ngày làm việc lấy tiền, chỉ là Tống Tuân quản lý rất nghiêm, Tống Anh cũng tính toán chi li, một, hai cái bánh ú cũng tính toán rõ ràng, ngày thường cực cực khổ khổ, một văn tiền cũng không cho thêm.
Hơn nữa, gần đây trên huyện truyền tới không ít tin tức, bọn họ cũng đều biết bánh ú này của Tống Anh bán rất chạy, chắc chắn kiếm được không ít tiền.
"Nhị Nha, sắp tới Đoan Ngọ rồi, đây là lễ lớn, có nhà ai không cần tặng lễ chứ? Đừng nói là Tứ thúc ngươi, ngay cả bọn ta... cũng muốn mượn ngươi mấy cái bánh ú tặng cho thân thích, bằng hữu nếm thử, cũng là để người khác biết người Tống gia chúng ta có năng lực, có phải không?" Tiêu thị cũng mở miệng.
Nhà mẹ đẻ bà ta nghèo, lúc mới gả tới đây cực kỳ tự ti, nói chuyện cũng không dám nói nhiều hơn nửa câu. Thế nhưng bụng bà ta biết tranh đua, sinh một mạch ba nhi tử, một khuê nữ, tuy rằng không có thể diện bằng Đại phòng, không được cưng chiều bằng Tứ phòng, nhưng toàn bộ Tống gia không có ai dám coi thường bà ta!
Nếu Tứ phòng muốn lấy bánh ú, sao có thể thiếu phần của bà ta chứ?
Tống Anh cười lạnh.
Kỳ lạ là lúc này Đại phòng lại không hề lên tiếng. Với tính cách của Đại Diêu thị, đương nhiên không thể để bản thân chịu thiệt, nếu các đệ muội có thì tất nhiên bà ta cũng phải có, thậm chí còn muốn có nhiều hơn, thế nhưng bây giờ lại thành thành thật thật làm việc, cực kỳ im lặng.
"Hình như lời các thẩm thẩm nói nghe cũng rất có lý... Trông có vẻ ai cũng muốn chất nữ đã gả ra ngoài là ta đưa bánh ú cho các ngươi để tăng thể diện nhỉ?" Tống Anh cười một tiếng, "Cũng không phải không được, chẳng qua nếu muốn ta hiếu kính các ngươi, ta làm vãn bối sao lại không biết xấu hổ mà sai sử các thẩm thẩm làm việc được chứ? Hay là như vậy đi, làm hết hôm nay, các thẩm thẩm nghỉ ngơi cho tốt. Để cảm tạ các thẩm thẩm gần đây đã làm việc giúp ta, ta cho các ngươi chút bánh ú dùng làm tặng lễ cũng là chuyện nên làm."
"Nhị Nha ngươi có ý gì? Sẽ không phải bởi vì bọn ta muốn mấy cái bánh ú mà không định thuê bọn ta nữa đấy chứ?" Tiêu thị lập tức lên tiếng.
"Không phải không định thuê mà là không dám thuê." Tống Anh nhàn nhạt nói, "Trong thôn có nhiều đại nương, thẩm thẩm như vậy, có rất nhiều người muốn tìm việc. Đừng nói gói một trăm cái bánh ú được 10 văn tiền, cho dù 5 văn, e rằng cũng sẽ bị người khác tranh nhau đến vỡ đầu. Ta chịu trả tiền công cao hơn cho các thẩm thẩm là bởi vì tình cảm giữa chúng ta, nhưng nếu các thẩm thẩm dùng tình cảm để ép ta... Không bằng ta đi tìm người khác làm, vừa tiết kiệm được một nửa tiền vừa không bị ai đòi ta tặng không đồ."
"Hơn nữa, các thẩm thẩm cũng đã kiếm tiền nửa tháng, hẳn là cũng thấy buồn chán rồi, ta cũng là suy nghĩ cho các ngươi thôi." Tống Anh bồi thêm một câu.
Tiêu thị vừa nghe vậy, vội vàng cười gượng một tiếng: "Nha đầu ngốc, thẩm thẩm chỉ nói đùa với ngươi một chút thôi. Ta còn đang định mua bánh ú này của ngươi đấy, cũng không cần nhiều lắm, cứ trừ vào tiền công đi."
Không còn công việc này chính là tổn thất cực lớn đối với Tam phòng bọn họ.