Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 108

Tiểu Diêu thị vẫn có chút không cam lòng.

"Nhị Nha... Thật ra ta cũng biết như vậy không thích hợp, chỉ là Tứ thúc ngươi... Nếu hắn biết ngươi ngay cả cái bánh ú cũng không nỡ cho, chắc chắn sẽ gây phiền phức cho ngươi..." Tiểu Diêu thị lên tiếng.

"Tứ thẩm thẩm cứ nói thẳng với Tứ thúc là được, nếu Tứ thúc bất mãn thì cứ việc tới tìm ta. Nhưng mà... Nếu Tứ thúc vì tức giận mà làm hỏng bánh ú của ta, ta sẽ lập tức tìm người khác đến gói bánh. Dù sao sân nhà ta cũng rộng, mời mấy người đến xây một cái xưởng nhỏ cũng được, không cần ngày nào cũng phải cực cực khổ khổ đưa đồ đến nhà mẹ đẻ." Tống Anh vô cùng bình tĩnh.

Nàng đã nhổ hết cỏ gà ở tiền viện, xử lý một phen, hai ngày trước đưa đến hiệu thuốc trên huyện, thật sự có người mua, chẳng qua giá rất thấp, nhiều cỏ gà như vậy mà chỉ bán được chưa đến 50 văn.

Nhưng nàng cũng rất hài lòng, dù sao cũng là tiền từ trên trời rơi xuống.

Tiểu Diêu thị nhăn nhăn nhó nhó không nói gì nữa.

Tống Anh thật sự sợ Tống Mãn Sơn sẽ nhất thời tức giận mà ném hết bánh ú đi, vậy nên mới nói trước một câu như vậy.

Rất nhanh đã đến buổi trưa, lúc này Tống Mãn Sơn mới rời giường. Tiểu Diêu thị về phòng mình, hẳn đã chuyển lời của nàng đến hắn ta. Tống gia lớn như vậy, phòng nào có động tĩnh gì đều nghe rõ mồn một, lúc này Tống Anh nghe thấy tiếng ném đồ bên trong.

Bây giờ lão gia tử đã ra ngoài, trong nhà chỉ có lão thái thái mới có thể quản được hắn ta.

Nhưng lão thái thái...

Là người thương nhi tử.

Chưa chắc sẽ đứng về phía nàng.

Không bao lâu sau, quả nhiên Tống Mãn Sơn hùng hổ bước ra.

Mấy nhi tử của lão gia tử, ai cũng có đặc điểm riêng. Đại bá phụ làm người cẩn thận, diện mạo có vài phần phong phạm của trưởng tử, nhưng thê tử cường hãn, cho nên hơi sợ vợ, lại làm ở phường nhuộm cho nên trên người có mùi độc đáo.

Cha nàng cường tráng, bán sức lấy tiền, giống với Tam thúc, hàng năm làm ruộng khiến da hai người ngăm đen, liếc mắt nhìn một cái là biết ngay đây là nông dân.

Nhưng Tam thúc gầy hơn một chút, lại sinh ba nhi tử, áp lực đương nhiên cũng lớn hơn, là người nghĩ ngợi nhiều.

Riêng Tứ thúc này...

Tuổi của Tứ thúc không lớn, chỉ mới hai mươi ba, từ nhỏ đã quậy phá.

Lúc nhỏ dẫn tôn tử Tống gia đi hoành hành khắp thôn, nguyên chủ cũng từng bị hắn ta kéo theo, đi cướp lấy thức ăn của người ta...

Nhưng dáng dấp của Tứ thúc hiển nhiên cũng tốt nhất trong số các con cháu của Tống gia, thậm chí còn trông đẹp hơn ca ca nàng một chút, dáng vẻ nhanh nhẹn và cơ thể khỏe mạnh.

Lúc này, hắn ta vừa lao ra, quét mắt nhìn người trong viện một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tống Anh: "Nhị chất nữ, chỉ lấy mấy cái bánh ú của ngươi mà ngươi còn không vui? Có ai làm vãn bối như ngươi không? Không sợ ta đánh ngươi sao!?"

Tống Anh ghét bỏ nhìn Tứ thúc một cái: "Có ai làm làm trưởng bối như người không? Đường đường một đại nam nhân lại ức hiếp tiểu quả phụ không có phu gia như ta làm gì?" 

Tống Mãn Sơn sửng sốt.

"Không có phu gia? Có ý gì? Ngươi xuất giá rồi sao?" Tống Mãn Sơn lúc này mới phản ứng lại.

Tiểu Diêu thị vừa nghe vậy thì vội vàng túm lấy góc tay áo nam nhân nhà mình: "Trước đây đã nói với ngươi rồi mà, sao lại quên thế? Trong thôn có người nói ra nói vào nên Nhị Nha ra ngoài lập hộ, gả cho Hoắc Nhung."

Lúc Tống Anh gả ra ngoài, lão gia tử cũng không cảm thấy đây là hỉ sự, cho nên không bảo nhi tử trở về, chỉ để Nhị phòng tùy tiện thu xếp một chút mà thôi.

Tống Mãn Sơn nhíu mày: "Đại thiện nhân Hoắc Nhung? Không phải đã chết rồi sao?"

"Chính là hắn, đã chết rồi." Tiểu Diêu thị vội vàng đáp.

Tống Anh cảm thấy giờ phút này Tiểu Diêu thị trông không giống bình thường. Ngày thường bà ta cũng chỉ là một phụ nhân bình thường, nhưng lúc này trước mặt Tứ thúc nàng, mặt mày như hoa đào, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, dường như sợ mình chỉ cần hơi lớn tiếng một chút sẽ dọa người ta sợ vậy.

Bình Luận (0)
Comment