Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 110

Tống Mãn Sơn nói dứt lời, lấy trong ngực ra một gói quả khô, cà lơ phất phơ ngồi xuống, vừa ăn vừa nói tiếp: "Hiển ca nhi chính là đích tôn của đại phòng nhà ta, sinh hài tử chính là chuyện lớn. Nếu không thể sinh thì phải chia tài sản lại một lần nữa. Căn nhà trên huyện kia... bán đi, sau đó chia đều cho bốn nhà. Đại tẩu, ta nói có đúng không?"

Đại Diêu thị vẫn luôn im lặng nhưng lúc này cũng không nhịn được nữa.

"Ai nói ta nhi tử không thể sinh con!? Ta đang định lúc ăn cơm tối sẽ nói với cha là Bùi thị có hỉ đấy! Chỉ là cái thai này không vững, cho nên không nên gióng trống khua chiêng. Lão Tứ, căn nhà kia là của Hiển ca nhi nhà ta, ai cũng đừng hòng đụng vào!" Đại Diêu thị lập tức nói.

Lời này vừa nói ra, người của các nhà khác đều thay đổi sắc mặt.

Đại phòng luôn được xem trọng, bây giờ Bùi thị có thai, vậy sau này còn có chỗ cho các nhà khác bọn họ nói chuyện sao?

Mọi người đều biết đây là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra... Dù sao Tuân ca nhi vẫn chưa thành thân, hài tử Tam phòng đều còn nhỏ, khó mà sinh hạ tằng tôn trước Hiển ca nhi được.

Nhưng bây giờ đột nhiên bị tin tức này đập vào đầu, trong lòng cả đám người đều chua xót đến mức biểu lộ ra ngoài.

Đừng nói là Tiêu thị và Tiểu Diêu thị, ngay cả Nguyễn thị cũng không nhịn được mà lộ ra vài phần ảm đạm, lo lắng nhìn nhi tử nhà mình một cái.

May mà đã phân gia, cho dù có tệ hơn cũng không đến nỗi nào.

Thật ra bọn họ cũng không có yêu cầu gì về mặt vật chất, chỉ sợ sau này lão gia tử, lão thái thái không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, đau lòng mà thôi.

Sắc mặt Tống Mãn Sơn cũng hơi thay đổi: "Thật sự là con của Hiển ca nhi sao?"

"..." Tống Anh nheo mắt.

Đại Diêu thị quả nhiên nổi giận: "Lão Tứ ngươi nói cái gì đấy!? Đứa bé trong bụng Bùi thị không phải con của Hiển ca nhi chẳng lẽ là con của người khác sao?! Việc này liên quan đến thanh danh của nữ tử người ta, đồ lòng dạ hiểm độc nhà ngươi ăn nói vớ vẩn gì thế hả?!? Nương, người cũng không quản hắn sao!"

Mã thị liếc nhìn hai người một cái, sau đó làm như không nghe thấy gì, tiếp tục gói bánh ú.

Cảm giác tồn tại của lão thái thái Mã thị cực thấp.

"Đại tẩu ngươi tức giận gì chứ? Không phải ta đang quan tâm đến Hiển ca nhi sao?" Tống Mãn Sơn vẫn không thèm để bụng, lại liếc mắt nhìn Tống Anh một cái, "Nhị Nha trở về lâu như vậy, Đại phòng các ngươi cũng không tặng gì để cảm tạ sao?" 

"Ôi chao, đâu chỉ là không tặng đồ. Sức khỏe của Nhị Nha vẫn luôn không tốt, phải nằm trong nhà nhiều ngày để tĩnh dưỡng, cuối cùng mới khá hơn một chút, lúc có thể ra ngoài thì bị Đạt ca nhi ném đá trúng đầu dẫn tới ngất xỉu, nghe nói lúc ấy còn không có sức nổi giận nữa đấy!" Tiêu thị không ngại lớn chuyện, vui vẻ chen miệng vào.

"Đạt ca nhi không ra gì như vậy sao?" Vẻ mặt của Tống Mãn Sơn cực kỳ gợi đòn.

Đại Diêu thị nghẹn đến đỏ mặt, trông như muốn đánh người.

"Lần đó Đạt ca nhi nhà ta bị người khác lừa! Cục đá đó cũng không phải nó ném! Ta đã hỏi mấy lần rồi, nó không hề ra tay!" Đại Diêu thị sắp tức giận đến mức nổ tung.

Tiểu thúc tử này cái hay không nói, toàn nói cái dở!

Bởi vì chuyện này, Nhị Nha vốn đã có định kiến với Đạt ca nhi, chuyện làm bánh ú cũng không cho Đạt ca nhi tham gia vào. Gần đây Đạt ca nhi bị mấy ca ca của Tam phòng bỏ rơi, không có ai chơi cùng, buồn bã không thôi!

Tống Mãn Sơn không để bụng nhiều như vậy: "Tiểu tử kia chính là muốn ăn đòn, nó đi đâu rồi? Chờ nó về, Tứ thúc giúp ngươi xả giận!"

Tống Anh hơi cau mày.

Tống Mãn Sơn tốt như vậy sao? Căn cứ theo ký ức của nàng, hình như Tống Mãn Sơn không hề nói đạo lý như vậy đâu?

"Cảm ơn Tứ thúc, nhưng mà không cần đâu. Đạt ca nhi không hiểu chuyện, nếu sau này lại chọc tới ta, bản thân ta sẽ tự dạy dỗ nó." Tống Anh khách khí nói.

"Ngươi và Tuân ca nhi là vô dụng nhất, bị người ta ức hiếp cũng không biết đánh trả, thật sự không giống người Tống gia ta." Tống Mãn Sơn ghét bỏ nói một câu.

Bình Luận (0)
Comment