Tống Anh hơi cạn lời, trong Tống gia cũng chỉ có mình Tống Mãn Sơn hành xử khác người nhất, hắn ta mới càng không giống người Tống gia đấy?
Không bao lâu sau, nàng đã chọn xong một trăm cái bánh ú, Tống Mãn Sơn xách hơn phân nửa về phòng, sau đó mang theo hai mươi cái bánh ú ra ngoài.
Hắn ta vừa đi, Tống Anh rõ ràng cảm giác được Đại Diêu thị, Tiêu thị, thậm chí là nương nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Tứ đệ muội, ngươi cũng không chịu quản hắn đi, mồm miệng thật sự có thể khiến người ta tức chết mà. Cả ngày không nghĩ người nhà tốt, chỉ hận không thể treo bọn nhỏ lên đánh thôi có phải không?" Sức chiến đấu của Đại Diêu thị đã trở lại.
Tiểu Diêu thị hơi mỉm cười: "Tẩu tử, Mãn Sơn nhà chúng ta không có ý xấu mà."
Đại Diêu thị cười nhạo một tiếng.
Đúng vậy, lão Tứ ngàn tốt vạn tốt! Cho nên mới dụ dỗ ngươi về đây đấy!
Tiểu Diêu thị và bà ta chính là tỷ muội cùng tộc, sau khi bà ta sinh Đạt ca nhi, Tiểu Diêu thị đi theo trưởng bối đến thăm bà ta. Khi đó lão Tứ mới được bao tuổi chứ? Vậy mà đã biết dụ dỗ tiểu cô nương rồi!
Lão Tứ vốn không phải là người chính trực, từ đó về sau càng thường xuyên chạy tới thôn bên cạnh là nhà mẹ đẻ của bà ta, mắt đi mày lại nhiều năm, tới khi đến tuổi nên thành hôn, lão Tứ đòi chết đòi sống muốn cưới người về.
Tuy nói năm đó Tiểu Diêu thị còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nhưng sau này lớn lên cũng nên hiểu chuyện rồi chứ? Dễ dàng bị lừa đi như vậy, không hề có dáng vẻ của một cô nương tốt, khiến người nhà họ Diêu bọn họ mất mặt!
Bình thường, quan hệ của hai trục lý này tương đối tốt.
Nhưng bây giờ Tống Mãn Sơn tới nói một hồi, bầu không khí nhất thời thay đổi.
Tiêu thị rất vui vẻ, bà ta ước gì Đại phòng và Tứ phòng đánh nhau.
Tống Anh mặc kệ chút chuyện này của Tống gia, may mà nàng cũng xem như cô nương đã xuất giá, lửa này không dễ đốt tới người nàng.
Buổi tối lão gia tử về nhà, đưa khế ước mua bán nhà cho Tống Anh: "Chuyện này vốn không phải chờ lâu như vậy, chỉ là gần đây huyện nha nhiều việc nên hơi chậm trễ. Cũng may trước khi ăn Tết đã làm xong, nếu không còn phải đưa chút bạc nhờ lý chính giúp đỡ khơi thông một chút."
Tống Anh nhìn khế ước mua bán nhà, trong lòng thỏa mãn.
Từ hôm nay trở đi, nàng có thể tùy ý sửa chữa đại viện của mình.
Đương nhiên, phải đợi đến sau khi mua đất, nếu còn dư bạc thì mới tiêu vào đây.
"Chỗ ngươi ở gần núi, buổi tối phải chú ý một chút. Nghe lý chính nói có băng hãn phỉ* chạy trốn, trước đó còn đốt mấy căn nhà trong huyện nha, cho nên huyện nha mới bận rộn... Nhưng ngươi cũng đừng sợ, tuy thôn chúng ta gần huyện nha, nhưng cũng sẽ không trùng hợp như vậy. Buổi tối đóng cửa cho kỹ là được." Lão gia tử nói thêm.
* Hãn phỉ: tội phạm nguy hiểm
Tống Anh nhíu mày.
Nhà nàng đúng là có hơi đáng lo.
Quan trọng nhất là bên ngoài không có tường vây mà là rào tre, cho nên hôm trước Lưu thị mới có thể tùy tiện đi vào.
Lúc trước còn muốn nuôi hai con chó săn để giữ nhà, nhưng cha nàng vẫn chưa tìm được con nào thích hợp, nhất là khi trời ấm lên như bây giờ, tỷ lệ sống sót của chó cao, trong thôn có rất nhiều nhà cũng muốn nuôi chó con, nàng phải đợi một thời gian.
"Ta biết rồi a gia." Tống Anh đương nhiên vẫn đáp lời.
Nàng cũng không ở lại Tống gia ăn cơm, nhân lúc trời còn chưa tối, chuẩn bị về nhà, nhưng mới ra khỏi cửa, sau lưng đã bị người ta gọi lại.
Quay đầu nhìn, có hơi xa lạ nhưng vẫn nhận ra được.
Tống Hiển.
Nàng và Tống Hiển chưa từng chạm mặt, từ lúc nguyên chủ về đây đến hôm qua, Tống Hiển vẫn luôn sống ở căn nhà trên huyện.
Gen của Tống gia xem như không tệ, nhìn tổng thể thì hắn ta cũng không xấu.
"Lúc nãy nghe nương ta nói Đạt ca nhi không hiểu chuyện, quấy phá ngươi với Lý Tiến Bảo, ta ở đây xin lỗi muội muội." Tống Hiển lên tiếng trước.
Tống Anh nhướng mày.
Không bình thường.
Tống Hiển... là người mắt mọc trên đỉnh đầu, lúc nào cũng xem thường người khác!