Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 112

Hắn ta chính là trưởng tôn của Đại phòng, từ nhỏ đã được cưng chiều, năm tuổi được đưa đi học lớp vỡ lòng, sau đó không muốn đi học nữa, chỉ dùng một câu đã khiến ca ca nàng phải về nhà cùng!

Trong nhà luôn là người nói một thì không có hai, ngay cả Đại bá phụ trước mặt hắn ta cũng không có tiếng nói. Trong trí nhớ của nàng, chỉ có lời mà lão gia tử nói mới có thể lọt vào tai hắn ta.

Vậy mà bây giờ lại thay Đạt ca nhi xin lỗi nàng?

Chỉ sau hai năm, người này đã thay đổi nhiều như vậy sao?

Tống Anh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tống Hiển.

Tống Hiển trông vô cùng bình tĩnh, sắc mặt thản nhiên, cười nói: "Lúc trước khi a gia nói về chuyện của ngươi, ta nghĩ ngươi xuất giá chỉ là kế sách tạm thời, tương lai sẽ tìm một người tốt hơn để gả đi, cho nên mới không về nhà, muội muội đừng để ý."

"Không ngại." Tống Anh hoàn toàn không so đo.

Nàng xuất giá chỉ vì muốn đơn độc lập hộ, vốn không mở tiệc chiêu đãi thân bằng quyến thuộc.

"Ta đã ăn thử một cái bánh ú của Nhị muội muội rồi, hương vị thật sự rất ngon, rất đặc biệt. Không biết là làm kiểu gì vậy? Có thể chỉ cho nương ta không? Ngươi cũng biết tẩu tử ngươi đang mang thai, rất thèm ăn, rất thích ăn cái này." Tống Hiển nói tiếp.

Hắn ta rất thẳng thắn.

"Đại ca bây giờ đang theo Đại bá phụ làm việc ở phường nhuộm nhỉ?" Tống Anh cười tủm tỉm hỏi.

"Đúng vậy. Muội muội cần mấy xấp vải đẹp sao? Trong nhà kho của ông chủ đúng là có một ít vải nhuộm bị hỏng, không dễ bán. Ta sẽ lấy mấy xấp đưa cho muội muội." Tống Hiển hào phóng nói.

Tống Anh cười một tiếng: "Đại ca cứ nói đùa. Nếu ta đã cho đại ca, tất nhiên phải chọn loại tốt nhất, sao đại ca lại đưa vải nhuộm hỏng cho ta?"

Tống Hiển nhíu mày.

"Có thể mua cho ngươi hai xấp." Tống Hiển đáp.

Mua thì có thể mua, tiền đề là phải nói ra cách làm bánh ú như thế nào.

"Ta không cần vải. Hay là như vậy đi, đại ca nói cho ta biết phường nhuộm điều chế thuốc nhuộm như thế nào, ta sẽ tự nhuộm mấy xấp cho mình, có được không?" Tống Anh châm chọc. 

Tống Hiển nghe vậy thì mặt đen lại.

"Bọn ta đều là người làm thuê, đã ký khế ước với chủ xưởng. Đừng nói người học việc như ta không biết điều chế thế nào, cho dù cha ta là thợ thạo nghề cũng không thể nói cho ngươi biết phương pháp điều chế, nếu không sẽ bị kiện." Giọng Tống Hiển lạnh đi mấy phần.

"Đúng vậy, ngươi đã ký khế ước, sao có thể không biết ta cũng ký khế ước? Nếu ta nói cho ngươi cách làm bánh ú, ta sẽ bị kiện đấy. Đại ca, ca có hiểu không?" Tống Anh đương nhiên cũng không hoà nhã.

100 lượng đã đưa Tống gia, trước giờ nàng không hề muốn tính toán.

Dù sao cũng là do nguyên chủ cam tâm tình nguyện, thậm chí nàng ấy cũng biết tiền này sẽ không thể đến tay cha nương mình, nếu không lúc trước đã lén đưa cho Nguyễn thị chứ không đưa cho lão gia tử.

Cho nên sau khi xuyên tới, nàng cũng không so đo 100 lượng này, trừ phi bị Đại phòng ép đến mức tức giận, mới thỉnh thoảng nhắc lại để châm chọc, hù dọa mấy câu thôi.

Nhưng cho dù là Đại Diêu thị thì khi đứng trước mặt nàng cũng không có tự tin như vậy.

Tống Hiển, người được lợi từ 100 lượng bạc kia, vậy mà lại mặt dày đến mức muốn nàng nói ra công thức bí mật.

Đối với người Tống gia, trên dưới Tống gia, Tống Mãn Sơn là người không ra gì nhất, cả ngày gây chuyện thị phi. Nhưng giờ phút này, nàng lại cảm thấy Tống Hiển mới là loại cặn bã.

"Mồm miệng của Nhị muội muội thật lanh lợi, khó trách không ai muốn cưới, chỉ có thể gả cho người chết." Tống Hiển thuận miệng châm chọc một câu, sau đó ghét bỏ nhìn nàng một cái.

Vốn tưởng rằng Tống Anh sẽ ngoan ngoãn nói ra, không ngờ lại ương ngạnh như vậy.

Phu gia của nàng không có ai, sau này đều phải dựa vào sự của giúp đỡ nhà mẹ đẻ, vậy mà lại không biết điều như thế.

"Da mặt của Đại ca ca được nạm sắt sao? Đòi đồ vật không được còn chê bai muội muội nhà mình?" Tống Anh lạnh nhạt nói.

"Nhị muội muội, ta cũng khách khí với ngươi. Nếu ngươi đã không chịu nói cách làm thì mỗi ngày cho người gói 1000 cái bánh ú rồi đưa đến các cửa hàng bánh trong thành bán đi. Ta đang giúp ngươi làm ăn tốt hơn đấy." Tống Hiển còn nói thêm.

Tống Anh cười nhạo một tiếng.

Bánh ú của nàng không bán được nữa? Cần Tống Hiển hỗ trợ mời chào?

Còn phải cầu xin hắn ta làm như vậy?!

Bình Luận (0)
Comment