Ánh mắt Tống Anh nhìn Tống Hiển lúc này chính là hoàn toàn xem thường.
"Không được. Bánh ú này ta chỉ bán cho Duyệt Phong Lâu, mỗi ngày cũng chỉ bán bao nhiêu đó. Nếu mấy cửa hàng bánh Đại ca ca nói muốn bán bánh ú thì tìm người khác đi!" Tống Anh nói.
Nói xong, nàng lập tức bỏ chạy.
Trước đây, nguyên chủ và Tống Hiển không qua lại nhiều. Lúc này, nàng thật sự cảm thấy ghê tởm hắn ta.
Một người như vậy chính là xấu xa từ nhỏ đến lớn.
Tống Tuân năm đó rất được phu tử yêu thích, chăm chỉ, khắc khổ lại thông minh, có hi vọng thi đậu công danh. Nhưng bản thân Tống Hiển không thích học, lại sợ tương lai Tống Tuân phát đạt, thế là về nhà nói với lão gia tử, lão thái thái rằng Tống Tuân chỉ biết giả vờ làm người tốt trước mặt phu tử, lén lút bất kính với ca ca là hắn ta, mắng hắn ta là phế vật. Tuy rằng Tống Tuân dốc hết sức phủ nhận, nhưng lão gia tử chỉ tin tưởng trưởng tôn, lại cảm thấy nếu Đại phòng không cho con đi học thì cũng không thích hợp để con của Nhị phòng đi học.
Không thể để Nhị phòng lấn lướt Đại phòng, cho nên Tống Tuân cũng chỉ có thể thôi học.
Mọi mặt của lão gia tử đều tốt, làm người cũng xem như chính trực, nhưng ông có một khuyết điểm lớn.
Đó chính là xem trọng Đại phòng, quá để ý đến thứ tự lớn nhỏ.
Kể cả khi đứa con ông thương yêu nhất chính là tiểu nhi tử thì ông vẫn không để tiểu nhi tử lấn lướt địa vị của Đại phòng.
Ông tiêu 20 lượng cho Tống Mãn Sơn khơi thông quan hệ, tìm công việc, nhưng lại tiêu 100 lượng cho Tống Hiển mua nhà cưới thê. Ngay cả Tứ phòng còn thua xa như thế, càng không cần nói đến cha nàng là đứa con không được xem trọng nhất.
"Tống Nhị Nha! 1000 cái bánh ú mà ngươi cũng không chịu à? Trong mắt ngươi có còn người Đại ca này nữa không? Ngươi có tin bây giờ ta đi tìm a gia, ngươi sẽ không thể bán bánh ú được nữa không hả!" Tống Hiển cả giận nói.
Tống Anh nhíu mày: "Đầu óc ngươi bị lừa đá rồi sao? Ta là khuê nữ đã gả ra ngoài, ta làm gì, bán gì, các ngươi quản được sao? Lấy cái gương soi lại đức hạnh của mình đi, vô đạo đức, khốn nạn, mặt người dạ thú, những thứ thánh nhân dạy mà ngươi được học đều cho chó ăn rồi sao?"
Còn từng đọc sách nữa chứ? Kém xa ca ca nàng!
"Nha đầu chết tiệt kia!" Tống Hiển đã bao giờ bị mắng như thế đâu, nhất thời thẹn quá hóa giận.
Vung tay muốn tát nàng một cái.
Tống Anh cười lạnh một tiếng, giơ tay chuẩn bị đánh trả.
Nhưng còn chưa đụng tới cánh tay Tống Hiển đã thấy Tống Hiển bị một quyền đá bay.
"Ta còn đang không biết ngươi đi đâu, làm gì, hóa ra là ở chỗ này vào nhà cướp của! Nếu ngươi đánh người khác, ta có thể khen ngươi một tiếng anh hùng, ai ngờ ngươi lại ức hiếp người trong nhà. Ta thấy Nhị Nha nói không sai, đầu óc ngươi chính là bị lừa đá, bị đá đến mức không biết phải trái gì nữa!" Tống Mãn Sơn không biết từ đâu xông ra.
Tống Hiển bị đánh vào mặt, phẫn uất nhìn người vừa tới, lúc nhìn thấy gương mặt của Tống Mãn Sơn thì càng tức giận đến mức toàn thân tỏa ra khí lạnh.
"Tứ thúc, đây không phải chuyện của ngươi!" Tống Hiển nói.
"Ồ, ngươi còn biết ta là Tứ thúc của ngươi đấy? Đúng là không ra gì! Đánh nữ nhân thì là thứ gì được chứ? Xem ra chỉ mới hai năm không dạy dỗ ngươi, ngươi đã không biết trời cao đất rộng rồi?!" Dứt lời, Tống Mãn Sơn lập tức xông lên.
Tống Anh có hơi khiếp sợ.
Tống Mãn Sơn thật sự không phải là nhân vật anh hùng sao?
Trong trí nhớ...
Tống Anh không ngừng nhớ lại, cuối cùng... đành bất đắc dĩ.
Trong trí nhớ, Tống Mãn Sơn quả thực chưa từng bắt nạt nàng và Tống Tuân. Chỉ là... đối với nguyên chủ mà nói, Tống Mãn Sơn không phải hồi ức tốt đẹp gì, bởi vì phàm là nơi có Tống Mãn Sơn thì đều có "chiến tranh". Giống như cảnh tượng trước mắt lúc này, nguyên chủ rất nhiều lần nhìn thấy Tống Mãn Sơn vì miếng ăn mà đánh nhau với người khác.
Trong mắt nguyên chủ, Tống Mãn Sơn rất giống lưu manh.
Hơn nữa, khi cướp được thứ gì đó, Tống Mãn Sơn đều muốn chia cho đám cháu trong nhà một phần. Bọn họ không thể không ăn, mà đã ăn đồ của hắn ta thì phải nói đỡ cho hắn ta trước mặt lão gia tử. Uy lực này khiến nguyên chủ lúc còn bé sợ hãi đến mức vô cùng ngoan ngoãn.
Cho nên cũng dẫn tới chuyện Tống Anh theo bản năng đề phòng Tống Mãn Sơn đến cực điểm.