Hắn ta vốn dĩ không muốn chia phần cho Tống Anh, dù sao trong mắt hắn ta, trong nhà nuôi lớn Tống Anh, Tống Anh trả giá một chút cũng là điều hiển nhiên.
Tống Hiển dùng ánh mắt nóng rực đầy xúi giục nhìn chằm chằm Tống Mãn Sơn.
Tứ thúc là người không ra gì nhất, chỉ cần Tứ thúc gật đầu, chắc chắn sẽ quấn lấy Tống Anh không thôi.
Hơn nữa khi còn nhỏ Tống Anh rất sợ Tứ thúc, bây giờ chắc chắn vẫn như thế.
"Thật sự kiếm được tiền sao? Có thể kiếm được bao nhiêu?" Hai mắt Tống Mãn Sơn sáng rực, chép chép miệng.
"Theo tính toán của ta, mỗi người chúng ta có thể kiếm được ít nhất một trăm lượng! Nói không chừng như vậy vẫn còn ít đấy!" Tống Hiển lập tức đáp.
Một cái bánh ú hoàng kim bình thường 3 đến 5 văn giả mạo một cái bánh ú 200 văn, cho dù một ngày chỉ bán 1000 cái thì thu được bao nhiêu chứ? Chính là gần 200 lượng, nhưng vì sao một ngày chỉ bán 1000 cái chứ? Hắn ta có thể tìm nhiều người hơn, mang đi khắp nơi bán, 5000 cái cũng không thành vấn đề đúng không? Nếu vậy thì chính là gần 1000 lượng!
Mặc dù hắn ta chỉ nhận một phần ba số tiền này thì cũng vẫn rất nhiều!
Tống Anh cười nhạo một tiếng.
Nhấc chân đi qua, cái gì cũng không nói, tát một cái lên mặt Tống Hiển, một tiếng "bốp" giòn tan vang lên.
Tống Hiển sửng sốt, sau đó nổi giận: "Tống Nhị Nha! Ngươi dám đánh ta!?"
"Đại ca, ngươi thật có bản lĩnh, còn học được cách xúi giục người khác lừa gạt nữa cơ à? Ngươi cho rằng Tứ thúc ta ngốc sao? Nếu thực sự có chuyện tốt như vậy thì còn đến lượt các ngươi chắc? Hơn nữa, Tứ thúc ta là người thế nào, sao có thể giống mặt người dạ thú như ngươi chứ? Hắn chính là người tốt quang minh chính đại, cho dù ngươi gác đao lên cổ hắn, hắn cũng sẽ không kiếm loại tiền vô lương tâm này đâu!" Tống Anh cười nhạo một tiếng, "Ngươi còn bôi nhọ Tứ thúc ta như vậy, ta sẽ đánh ngươi đấy!"
"Hắn là người tốt sao?! Tống Nhị Nha ta thấy ngươi điên rồi. Ngươi đã quên trước đây hắn..."
"Bốp!" Tống Anh tát thêm một cái nữa.
"Ta đã nói không cho phép ngươi bôi nhọ Tứ thúc ta!" Tống Anh trông vô cùng chính nghĩa, tiếp tục nói: "Không phải ngươi muốn nói chuyện Tứ thúc ta khi còn nhỏ cướp đồ của người khác sao? Ngươi biết cái rắm gì! Khi đó ta và ca ta không được ăn thứ gì ngon, Tứ thúc thấy ta đáng thương cho nên mới làm như vậy! Tứ thúc ta đã phải chịu bao nhiêu ấm ức chứ? Một mình gánh thùng nước bẩn này nhiều năm như vậy. Trước đây ta không biết nỗi khổ tâm của hắn, nhưng bây giờ ta đã hiểu tất cả rồi. Nếu hắn không xem ta như chất nữ ruột, sao bây giờ lại vì ta mà đánh ngươi!?"
Hai mắt Tống Hiển trừng to tới mức sắp rơi ra ngoài.
Có phải Tống Anh bị ngốc hay không vậy?
Tống Mãn Sơn vì nàng mới đánh người sao?!
Tứ thúc đã sớm nhìn hắn ta không vừa mắt, vẫn luôn tìm cơ hội gây phiền phức cho hắn ta. Chính vì vậy, sau khi hắn về nhà, hắn ta luôn tìm cách trốn Tứ thúc. Ai ngờ người này lại đi theo hắn đến đây!
Tứ thúc chính là đố kỵ với hắn ta vì mua được nhà mới trên huyện, cho nên mới muốn xả giận!
Tống Anh thì hay rồi, vậy mà lại cho rằng Tống Mãn Sơn là trưởng bối chính nghĩa ư?!
Nực cười!
Tống Mãn Sơn lập tức chột dạ, nhưng ngay sau đó vui vẻ mỉm cười, Nhị chất nữ của hắn ta nói không sai!
Hắn ta chính là người yêu quý vãn bối, chắc chắn là người tốt!
"Hai cái tát lúc nãy là ta đánh. Nếu sau này hắn cáo trạng với lão gia tử, ngươi chỉ cần khăng khăng không thừa nhận, xem hắn làm gì được ngươi!" Tống Mãn Sơn khách khí nói.
Vậy mà mặt cũng không đỏ.
Tống Anh cũng bắt chước mặt dày như người này: "Tứ thúc, ngươi tốt với ta như vậy, sao ta có thể để ngươi một mình gánh vác chứ? Sau này ta và ngươi hợp sức, ta không sợ hắn, cùng lắm thì bị a gia mắng một trận mà thôi. A gia cũng sẽ không đánh tôn nữ đã xuất giá đâu nhỉ?"
Nàng đánh cũng đánh rồi, sao có thể tính là người khác đánh chứ?
Tống Mãn Sơn tán dương nhìn nàng một cái: "Hôm nay ta cố ý đi tìm Bao vô lại đánh hắn một trận để xả giận cho ngươi. Tuy rằng đắc tội người khác, nhưng bây giờ xem ra cũng đáng!"
"Hả?" Tống Anh sửng sốt, "Tứ thúc ngươi... hôm nay đi tìm Bao vô lại?"