Hành động nhanh như vậy sao?!
"Đúng vậy, Bao vô lại nhân lúc ta không ở trong thôn, vậy mà dám nói hươu nói vượn về người Tống gia chúng ta, sao ta có thể bỏ qua cho hắn!? Nếu ta giả vờ không biết chuyện này, hắn sẽ cho rằng ta không lăn lộn nổi trong thôn này nữa rồi đấy!" Tống Mãn Sơn không thèm để ý nói.
Hắn ta dọn lên huyện gần hai năm, thật sự hoài niệm khoảng thời gian hô mưa gọi gió trong thôn lúc trước!
Bây giờ thì hay rồi, những huynh đệ trước đây đều đi tìm chỗ dựa mới!
Hôm nay, hắn ta vốn định đi tìm huynh đệ tốt nhất trước đây chơi bời, còn cố ý mang theo cả bánh ú. Ai ngờ mấy vị huynh đệ kia lại tung ta tung tăng đi theo Bao vô lại uống rượu, sau khi nhìn thấy hắn ta cũng không thèm chào hỏi một câu, vậy mà được sao?! Uy nghiêm của Tống Mãn Sơn hắn nằm ở đâu chứ?!
Không nói hai lời, lập tức đánh hai người kia một trận.
Hai người bọn họ đã uống nhiều rượu, đầu óc choáng váng không nhìn rõ được, đương nhiên đánh không lại bách thắng tướng quân là hắn ta.
Tống Anh nghi ngờ nhìn hắn ta.
Không đúng.
Ánh mắt của Tống Mãn Sơn không đúng, có hơi mơ hồ, cũng không dám nhìn thẳng nàng, cho nên... lời hắn ta nói chắc chắn không phải sự thật.
Cho dù hắn ta thật sự đánh Bao vô lại thì chắc chắn không phải vì nàng!
Tống Anh cẩn thận suy nghĩ, hơn hai năm trước, có lẽ Tống Mãn Sơn và Bao vô lại đã không hợp nhau, hơn nữa buổi chiều Tống Mãn Sơn cầm bánh ú ra ngoài, thế nhưng lúc về lại cầm bánh ú còn y nguyên về nhà, cho nên...
Tống Anh nghĩ tới khả năng nào đó.
Không phải Tống Mãn Sơn cố ý lấy lý do chính đáng cho hành vi đánh nhau của mình đấy chứ?
Rất có khả năng.
"Chuyện Bao vô lại đồn đãi vớ vẩn, ta vốn không để trong lòng, nhưng nếu Tứ thúc đã đánh hắn thì sau này hắn chính là kẻ thù của ta. Lần sau nếu nhìn thấy hắn, ta sẽ đá hắn một cước!" Tống Anh cong môi cười.
"..." Mí mắt Tống Mãn Sơn giật giật.
Nha đầu thối gây rối này.
Tống Hiển bất đắc dĩ nghe hai người này khen ngợi lẫn nhau, đột nhiên cảm thấy bản thân mình rất dư thừa.
Giống như đang châm chọc hắn ta không có nhân duyên.
Giờ phút này, đánh cũng đã đánh, không thể ném Tống Hiển ở đây mặc kệ không quản, cho nên Tống Mãn Sơn túm vạt áo của Tống Hiển, lôi người về nhà. Với tư cách là người có liên quan, Tống Anh cũng chỉ đành quay lại một chuyến.
Vừa bước vào cổng, Đại Diêu thị và Bùi thị đã chạy lại đây.
"Nhi tử!?"
"Đại Lang!"
Hai nữ nhân lập tức đỏ mắt, Đại Diêu thị sau khi nhìn thấy thương thế của hắn ta, vậy mà lại chạy vào phòng bếp cầm một con dao ra: "Đứa trời đánh nào đánh nhi tử của ta! Tứ đệ, ngươi dẫn đường cho ta, ta phải chém nó!"
"..."
"..."
Mí mắt của Tống Mãn Sơn và Tống Anh cùng lúc giật giật.
"Nương! Chính là Tứ thúc đánh con, còn có Nhị Nha nữa, nàng cũng động thủ!" Tống Hiển nói.
Sau khi lời này được nói ra, ánh mắt của Đại Diêu thị dừng trên người Tống Anh và Tống Mãn Sơn, con dao bóng loáng trông hơi đáng sợ, nhưng sau một lúc lâu, Đại Diêu thị bỏ dao xuống.
"Rốt cuộc Hiển ca nhi nhà ta đã làm chuyện gì có lỗi với các ngươi? Tứ đệ, hôm nay ngươi phải nói rõ cho ta!" Đại Diêu thị cả giận nói.
"Nhi tử ngươi không ra gì, bắt nạt Nhị Nha, ta làm thúc thúc có thể đứng nhìn không quản sao?" Tống Mãn Sơn lập tức bán đồng đội, "Lúc nãy ta đi ngang qua, nhìn thấy Hiển ca nhi mang vẻ mặt hung ác uy hiếp Nhị Nha, bắt Nhị Nha giao công thức bí mật để làm bánh ú ra. Nhị Nha đương nhiên chết sống không đồng ý. Hiển ca nhi không đạt được mục đích, đưa tay muốn b.óp ch.ết Nhị Nha. Ta thấy vậy thì vô cùng hoảng sợ, vì bảo toàn mạng nhỏ của Nhị Nha mà đá hắn một cước."
"Hiển ca nhi không phục, mắng ta không ra gì, cho nên..." Tống Mãn Sơn cười một tiếng, "Dù sao ta cũng là trưởng bối, nếu cha nương, ca ca, tẩu tẩu đều không còn nữa, ta làm tiểu thúc cũng như cha hắn, đánh hắn vài cái thì có vấn đề gì?"