Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 118

Lão gia tử mắng Tống Phúc Sơn xong thì không nói gì thêm nữa, không hề có ý trách phạt Tống Hiển, Tống Phúc Sơn cũng hơi sững sờ.

Người làm sai không phải là con hắn ta sao?

Vì sao người phải quỳ với lão Tứ lại là lão tử hắn ta?

Không công bằng lắm nhỉ?

Nhưng dù sao cũng là nhi tử mà mình thương yêu nhất, hắn ta đội nồi thay cũng không có gì, lúc này đành phải ồm ồm vâng dạ.

Tống Anh và Tống Mãn Sơn ăn ý liếc nhìn nhau, đều đã đoán được kết cục này, nhưng trong lòng cảm thấy nếu Tống Hiển không bị phạt cùng thì có vẻ không đủ thú vị.

Cân nhắc một chút, Tống Mãn Sơn nói: "Hiển ca nhi ngươi đừng tưởng rằng có cha ngươi chịu phạt thay ngươi là xong! Sau này nếu ngươi còn dám lấy đồ của nhà ta trợ cấp cho Bùi gia, ta sẽ liều mạng đánh ngươi!"

Tống Anh vội vàng ngăn cản: "Tứ thúc, sao ngươi lại cứng đầu vậy? Đại ca hiếu kính nhạc phụ cũng là chuyện nên làm, không hề sai mà! Cũng là muội muội ta không tốt, trước đây đã ký khế ước với Duyệt Phong Lâu, nếu không thì cũng không phải không thể đưa cách làm bánh ú cho cửa hàng bánh của Bùi gia."

"Tống gia chúng ta không có người sao!? Trong tộc cũng có thúc bá làm ăn buôn bán, bán cho ai mà không được, cứ nhất quyết muốn bán cho Bùi gia?! Hiển ca nhi quả thực là đồ khốn nạn! Từ khi lên huyện sống, quanh năm suốt tháng cũng chỉ trở về hai, ba lần, lần nào cũng đi tay không, một cái bánh bột ngô cũng không mang về hiếu kính. Người keo kiệt, bủn xỉn như vậy thế mà lại muốn lấy công thức bí mật của muội muội đã gả đi để lấy lòng nhạc phụ. Đúng là tức chết ta!" Tống Mãn Sơn nói tiếp. 

Nói xong, vô cùng đau đớn, tức giận dị thường, trông như lại muốn đánh người.

Tống Anh tiếp tục giả ngu: "Nhưng đó là nhạc phụ của Đại ca. Đừng nói là công thức, cho dù hàng ngàn hàng vạn lượng bạc, nếu ta có, hiếu kính mấy phần cũng không sao. Huống chi Đại ca quanh năm ở trên huyện, qua lại thân thiết với Bùi gia, Bùi gia sẽ chiếu cố Đại ca nhiều hơn chúng ta, ăn uống hàng ngày cũng tiện hơn không ít. Nếu đổi thành nhà khác, cũng chỉ có nữ tế tới ở rể mới được như vậy. Sao Đại ca lại không nên hiếu thảo với người ta chứ?"

Lão gia tử không phải đồ ngốc, ông có thể nghe ra hai người này đang hát xướng với nhau.

Nhưng lại không thể không nghĩ nhiều.

Tôn tử này của ông đã dọn đi bao lâu rồi? Không đến hai năm thì cũng đã một năm rưỡi, số lần trở về chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Huyện thành và thôn Hạnh Hoa cách nhau hơi xa, nhưng cả đi cả về trong vòng một ngày hoàn toàn không thành vấn đề...

Hơn nữa, tiểu nhi tử nói cũng không sai, từ đó tới nay đã lâu như vậy, ông quả thực chưa nhận được bất cứ thứ gì do tôn tử hiếu kính. Đương nhiên trưởng bối cũng không cần mấy thứ này, nhưng mà...

Nếu có tấm lòng này, bất kể nhiều ít, cho dù chỉ là một cái bánh bột ngô, ông cũng đã thấy ấm lòng rồi.

Nghĩ kỹ lại, từ sau khi tôn tử thành thân, bất kể tiết lớn, tiết nhỏ, chưa từng quên tặng lễ cho Bùi gia.

Trong thôn, thông gia tuy qua lại thân thiết hơn một chút, nhưng chút tiểu tiết cũng có thể lược bớt. Hơn nữa, nếu muốn trợ cấp cho Bùi gia, một mình Bùi thị lén đi là được rồi, cũng xem như hiếu thảo. Nhưng đến mức Hiển ca nhi đích thân đòi công thức sao?

Lão gia tử không rõ cảm xúc bây giờ trong lòng mình là gì.

Ánh mắt lão gia tử nhìn Tống Hiển lạnh đi vài phần.

"A gia, ta chỉ hợp tác với Bùi gia, làm gì có chuyện trợ cấp cho bọn họ? Hơn nữa, bây giờ Bùi thị đang mang thai con ta, cho dù ta đối tốt với Bùi gia một chút thì sao chứ? Đến mức Tứ thúc phải chuyện bé xé ra to như thế sao?!" Tống Hiển vô cùng buồn bực.

"Ngươi là con cháu Tống gia ta, có hiếu kính cũng nên hiếu kính cha nương ngươi, a gia, a bà ngươi!" Lão gia tử buột miệng thốt ra, sau khi nói xong, nhìn hắn ta một cái, "Ngươi cũng quỳ đi! Khi nào suy nghĩ rõ ràng rồi mới được đứng lên!"

Khóe môi Tống Anh khẽ cong lên.

Tống Mãn Sơn hài lòng, thành thành thật thật quỳ ở đó, không hề nhúc nhích. Tiểu Diêu thị đau lòng gạt lệ, giống như bị Nguyễn thị nhập vào người.

Bình Luận (0)
Comment