Tống Anh hiểu ý lão gia tử, ông có thể chịu đựng việc Tống Hiển bắt nạt đệ muội, thậm chí có thể chịu đựng việc Tống Hiển và Tứ thúc đánh nhau, nhưng lại không chịu đựng được việc Tống Hiển nghĩ cho người ngoài.
Hắn ta là cháu đích tôn của Đại phòng Tống gia, nhất cử nhất động đều đại diện cho Tống gia. Hắn ta có thể lấy lòng Bùi gia, hiếu kính Bùi gia, nhưng tiền đề là hắn ta phải đối với Tống gia tốt hơn Bùi gia!
Nhưng Tống Hiển không làm như vậy.
Tống Hiển cũng sắp trở thành nữ tế tới ở rể của Bùi gia rồi.
Sao lão gia tử có thể nhịn được?
Đương nhiên, lão gia tử lúc này chắc chắn cũng giận nàng châm ngòi ly gián, chỉ là ngại mặt mũi, không tiện chỉ vào mặt tôn nữ đã gả ra ngoài là nàng mà mắng thôi.
Nghĩ như thế, lúc trước khi đơn độc lập hộ tuy không quá vui vẻ, thanh danh cũng không tốt lắm, nhưng lợi ích về sau thật sự rất lớn.
Tránh được rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Nếu nàng còn ở trong khuê phòng*, cho dù Nhị phòng đã tách ra, nhưng nếu lão gia tử mở miệng phạt nàng, nàng là vãn bối tuyệt đối không thể chống đối hay tỏ ra bất mãn, nếu không có thể bị người ngoài chọc gãy cột sống.
*闺中: trong khuê phòng (phòng ở của con gái thời xưa)
Thật ra có rất nhiều cách để đối phó với Tống gia, thậm chí có thể cắt đứt quan hệ, nhưng nếu thật sự làm vậy, bề ngoài có vẻ nàng không bị thiệt gì, nhưng trên thực tế vẫn bị ảnh hưởng rất nhiều.
Tỷ như những lúc mời lý chính làm việc gì đó, thanh danh nàng tốt, lý chính đương nhiên cũng khách khí mấy phần, lúc giúp nàng chọn nhà, mua đất đều sẽ để bụng hơn.
Tỷ như các thôn dân, bây giờ bề ngoài nàng và thôn dân không hề qua lại, trên thực tế vẫn bị ngầm liên lụy rất nhiều. Lúc tưới nước, nếu quan hệ không tốt có thể đắp một đống đất chặn kín lạch nước. Nếu quan hệ tốt, đến lúc thu hoạch sẽ có người giúp ngươi thông kênh mương, có người giúp ngươi trông chừng lương thực, thậm chí còn có người giúp ngươi khuân vác lương thảo. Mọi người hỗ trợ lẫn nhau mới nhanh chóng, dễ dàng...
Đây chính là thời đại không có máy móc, cho dù nàng sức lớn, nhưng hai quyền khó địch bốn đấm, chỉ có đoàn kết với người khác thì cuộc sống mới có thể ổn định được.
Lúc này, nên phạt đều đã phạt, Tống Anh mới trở về nhà.
Nửa đêm, Tống Anh mơ hồ nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt vang lên bên ngoài.
Đột nhiên trong lòng giật thót, nghĩ tới lời lão gia tử nói lúc sáng.
Trên huyện có hãn phỉ chạy trốn…
Sẽ không trùng hợp như vậy, thật sự chạy đến chỗ này của nàng chứ? Dù sao nhà nàng cách chân núi không xa, vẫn chưa tu sửa hoàn toàn, trông có vẻ vắng lặng, vô cùng dễ bắt nạt.
Tiểu nhân sâm lúc này đang cắm rễ bên trong đất ở hậu viện, hấp thụ ánh trăng, xem như "ngủ ngon lành".
Tống Anh cũng không trông cậy vào việc tiểu nhân sâm hỗ trợ, cầm con dao lớn đặt trong phòng dùng để phòng thân lên, sau đó nấp sau màn giường quan sát.
Không bao lâu sau, "kẽo kẹt" một tiếng, cửa mở ra.
Trong phòng tối thui, lúc này có ánh trăng lọt vào khiến trong phòng sáng hơn một chút.
Tống Anh nhìn người bước vào, nhíu mày.
Không giống hãn phỉ lắm?
Người tới... gầy nhom, mặc áo tang đơn giản của nhà nông, nhưng đeo khăn che mặt, trong tay cầm một dụng cụ cắt gọt không lớn lắm, hẳn là dao cạo xương nông dân thường dùng.
Hắn ta rón ra rón rén, nhìn xung quanh, đi tới trước mép giường.
Trên giường, Tống Anh đặt gối đầu bên trong chăn, trông giống như có người đang nằm.
Tống Anh đứng sau màn giường không nhúc nhích, dù sao vẫn chưa xác định được người này có phải kẻ được phải tới dò đường hay không, không biết bên ngoài còn có người khác hay không.
Đôi mắt đen láy của người nọ nhìn chằm chằm cái chăn phồng lên một lát, sau đó thật cẩn thận đi đến cái rương bên cạnh nàng.
Gia cụ trong nhà hơi khó coi.
Bởi vì gần đây nàng vẫn luôn rất bận, cho nên cũng chưa kịp đặt làm gia cụ mới, chỉ có hai cái rương lớn để quần áo, chăn mền, đồ đạc trong nhà cũng không nhiều lắm, trên bàn chỉ có một mặt gương đồng và dụng cụ trang điểm đơn giản, ngay cả cái hộp trang sức cũng không có.
Người này nhìn khắp nơi một lượt, dường như cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bắt đầu mở cái rương.