Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 120

Tối đen như mực, người này cũng nhìn không rõ lắm, trong rương đều là quần áo, sẽ không phát ra động tĩnh quá lớn, hơn nữa thứ có thể phát ra động tĩnh chỉ có mấy thứ như tiền đồng, bạc vụn...

Chỉ thấy dường như hắn ta đang lấy đồ ra.

Lục lọi bên trái, lục lọi bên phải, rất cẩn thận.

Tống Anh vẫn luôn quan sát hắn ta, mơ hồ cảm thấy... đôi mắt của người này có hơi quen quen...

Lại nhìn dáng vẻ do dự kia, càng nhìn càng cảm thấy bản thân mình đã từng gặp hắn ta.

"Lý Tam!" Tống Anh nghĩ ra, vô cùng dứt khoát gọi một tiếng, "Ngươi tới nhà ta ăn trộm sao? Quả nhiên là hai phu thê, hành động làm ra cũng giống nhau!"

Lý Tam hoảng sợ, suýt nữa nhảy ra ngoài.

Nhưng cuối cùng vẫn không chạy trốn.

"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi dậy rồi sao? Mau nói cho ta biết ngươi để tiền bán nhân sâm ở đâu rồi!?" Lý Tam cả giận nói.

Nhân sâm, nhân sâm của hắn ta!

Hắn ta tìm gần một tháng cũng không nhìn thấy bóng dáng cây nhân sâm đâu, không chỉ mấy mẫu ruộng đó, ngay cả khu vực chân núi gần đó, hắn ta cũng tìm mấy lần rồi, nhưng cái gì cũng không có, cái gì cũng không có!

Hắn ta nhớ rất rõ là có nhân sâm, chắc chắn không phải hoa mắt, nhưng vì sao lại không có chứ? Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một đáp án, đó chính là có người đào nhân sâm lên trước rồi!

Người này là ai?

Tất nhiên là Tống gia rồi!

Người trong thôn bọn họ khi có tiền sẽ không cất trong nhà mà phần lớn dùng để mua đất, mua trâu. Vì vậy, hắn ta vẫn luôn chú ý động tĩnh của lý chính, biết được gần đây lý chính đúng là đang chọn đất, đã bàn bạc với mấy nhà bán đất rồi!

Hắn ta tốn rất nhiều công sức mới biết được người mua đất là Tống Anh!

Một người bị đuổi ra khỏi nhà như nha đầu chết tiệt kia có thể có bao nhiêu tiền để mua đất chứ?

Bán bánh ú kiếm được tiền? Tuyệt đối không thể nào! Bánh ú hoàng kim kia cũng không phải thật sự gói vàng bên trong, sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy!? Hơn nữa, nghe nói Tống Anh muốn mua một lúc hai mươi mẫu đất, trong đó có một nửa là ruộng nước tốt nhất!

Nhất định là nàng đã bán nhân sâm rồi!

Cho nên hắn ta không thể chờ, nhất định phải lấy được bạc của Tống Anh trước khi nàng mua đất!

Tống Anh dùng kỳ quái ánh mắt nhìn Lý Tam.

Người này... còn rất cố chấp nhỉ?

Lúc nàng mới xuyên qua không lâu đã thấy hắn ta đi tìm nhân sâm, đã qua lâu vậy rồi mà vẫn còn tìm à?!

Kiên trì như vậy sao không đi làm nghiên cứu khoa học, cống hiến cho quốc gia đi!

"Lý Tam, ngươi là đang xông vào nhà người khác để trộm cướp, đã suy nghĩ cẩn thận chưa?" Giọng Tống Anh nhàn nhạt xen lẫn mấy phần ý lạnh.

"Đó là nhân sâm của ta! Nha đầu chết tiệt nhà ngươi bán đồ của ta, ta lấy về thì làm sao!? Mau nói! Nếu không... đừng trách ta không khách khí!" Lý Tam hù dọa một câu, nhanh chóng nói: "Ngươi ở chỗ này có kêu rách cổ họng cũng không có ai đến đây đâu. Nếu ngươi không thành thành thật thật nghe lời, ta sẽ lột quần áo của ngươi!" 

Tống Anh cười nhạo một tiếng.

Có khí phách quá nhỉ? Vào nhà người khác cướp bóc, sau khi bị phát hiện không chỉ không bỏ chạy mà còn uy hiếp người ta.

Đúng lúc nàng cũng muốn thử xem sức lực của bản thân rốt cuộc lớn đến mức nào.

Tống Anh giơ con dao lớn trong tay mình ra, sau khi Lý Tam nhìn thấy nó thì hơi hoảng hốt, hiển nhiên là cảm thấy con dao cạo xương trong tay mình có hơi nhỏ, so ra quả thực không lên mặt được.

Nhưng hắn ta là nam nhân, hắn ta không cảm thấy mình sẽ sợ một tiểu cô nương.

Tống Anh cong môi cười, chính xác bổ tới.

Lý Tam hoảng sợ, dao cạo xương trong tay chấn động. Hắn ta chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, con dao lập tức rơi xuống đất. Ngay sau đó, nắm đấm của Tống Anh vung mạnh tới.

Hôm qua nhìn thấy Tống Mãn Sơn đánh người, nàng cũng cảm thấy ngứa tay.

Đánh Tống Hiển kia hai cái không hề đã ghiền, thậm chí vì không để Tống Hiển bị đánh đến mức hủy dung mà nàng còn phải giảm bớt sức lực.

Nhưng bây giờ thì khác.

Nàng đánh mà không kiêng nể gì.

Bình Luận (0)
Comment