Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 122

Sự tự tin đột nhiên bộc phát đã xua đi mấy phần cảm giác sởn tóc gáy, hai mắt nàng nhìn quanh khắp nơi.

Không biết có phải do đã ăn loại quả trong không gian hay không mà dù đang ở trong đêm đen, nàng vẫn có thể thấy rõ mọi thứ trong phạm vi một, hai chục mét.

Bốn phía đều im ắng.

Chỉ có năm, sáu bóng đen đứng đó, trông hơi đáng sợ!

Chẳng lẽ là quỷ?

Yêu quái cũng đã gặp rồi, nếu có quỷ tồn tại thì cũng không kỳ lạ lắm nhỉ?!

Đầu óc Tống Anh muốn nổ tung, nàng không thích mấy thứ ma quỷ này... nhất là khi còn trong hoàn cảnh như bây giờ.

Tuy nhiên, khi cảm nhận được đám "quỷ" này nhìn mình chằm chằm, Tống Anh lại cảm thấy khả năng chúng là quỷ không cao. Bọn chúng cũng không biết bay, sao có thể là quỷ chứ?!

Hãn phỉ!

Giờ phút này, trong đầu Tống Anh hiện lên hai chữ này.

Ý nghĩ này vừa nảy ra, chỉ nhìn thấy một người trong số đó vẫy tay, ngay sau đó xung quanh lập tức xuất hiện thêm không ít người đứng đông nghịt, tiếng động sột sột soạt soạt vô cùng chói tai. Nàng đếm qua một lượt, ít nhất cũng có ba, bốn mươi người? 

Hãn phỉ... đông như vậy sao?!

Trong lòng Tống Anh hơi căng thẳng.

Sức lực của nàng lớn vô cùng... Phi, sức lực của nàng chỉ hơi lớn một chút thôi, đối phó phụ tử Lý gia thì không thành vấn đề, nhưng những người này đã là hãn phỉ, nhất định vô cùng hung tàn, không chừng còn có tuyệt thế võ công, chỉ bằng công phu mèo cào của nàng, e rằng có tìm chết cũng không đủ cho bọn chúng nhét kẽ răng.

Làm sao bây giờ?!

Cảm giác được bọn chúng tiến lại gần hơn một bước, trong đầu Tống Anh lóe lên một ý nghĩ.

Đêm nay tối thui.

Cách dăm ba bước chân cũng khó nhìn rõ được gì, nếu nàng chưa ăn linh quả thì cũng không nhìn thấy được những người đó.

Những người này có đuốc, cho dù có nhìn thấy nàng, e rằng cũng chỉ là chút bóng dáng mơ hồ dưới ánh trăng mà thôi. Hơn nữa, lúc nãy khi đi đường nàng cũng không cố ý che giấu thanh âm, cho nên mới khiến bọn chúng chú ý.

Nếu bọn chúng chắc chắn thì giờ phút này đã không đứng bất động quan sát như vậy.

Vì thế, những người này không nhìn rõ nàng!

Nàng có tốc độ nhanh, thị lực tốt, có thể nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng nếu những người này cảm thấy nàng khả nghi, không ngừng đuổi theo, nhân lúc đêm đen gió lớn bất ngờ đánh úp thôn Hạnh Hoa thì phải làm sao?

Cho nên chẳng những không thể xuống núi mà còn phải kéo dài thời gian tới khi trời sáng. Sau khi trời sáng, thôn dân đều đã thức dậy, cho dù là hãn phỉ thì cũng sẽ không dễ xuống núi đánh úp. Đến lúc đó, nàng lại nghĩ cách xuống núi báo quan. Đây mới là biện pháp tốt nhất.

Nhưng vấn đề là nàng có thể kéo dài thời gian tới khi trời sáng sao?

Tống Anh li.ếm li.ếm môi, chà xát tay: Nhất định có thể!

Nàng là Đức mẹ Maria.

Sẽ không tiếc thân mình để cứu vớt thôn dân!

Sao nàng lại anh dũng như vậy chứ?

Nghĩ nghĩ, Tống Anh xõa tóc ra, sau đó vội vàng ngồi xổm xuống, lấy trung y màu trắng mặc ra ngoài rồi đứng dậy, trông có hơi chói mắt.

Một bóng người tóc dài mặc bạch y giữa khung cảnh mịt mờ...

Người dẫn đầu hiển nhiên hơi sửng sốt.

Sau đó, Tống Anh cử động.

Tốc độ của nàng rất nhanh, chỉ trong vòng hai hơi thở, bóng nàng lóe lên rồi xuất hiện cạnh một cây đại thụ khác.

Đương nhiên, Tống Anh còn không quên thêm chút kỹ thuật diễn, lúc di chuyển, động tác hơi cứng đờ, hai chân đi như bay nhưng cơ thể thẳng tắp như cương thi bước đi, nhìn qua khiến người ta sởn tóc gáy.

"Ha ha ha ha... Nhiều, người, quá, đi... Tới đây ~ Bắt ta đi ~" Tống Anh nói xong, cao giọng hét lên.

"Tới đây ~ Bắt ta..." Dứt lời, lại nhảy qua một cây đại thụ khác.

Di hình đổi ảnh, tuyệt không thể tả.

"Đại, đại ca... là quỷ..."

"Đại ca..."

Đám người kia hiển nhiên đã bắt đầu rối loạn.

Tống Anh cũng không nhịn được mà bội phục khả năng lừa gạt tuyệt vời của mình.

Kiếp trước nàng là người trầm lặng thế nào chứ? Cho dù từ nhỏ đã khổ sở, vận khí cũng không được tốt, nhưng từ trước đến nay vẫn luôn điềm tĩnh. Nhiều năm đi học như vậy, trong mắt người khác, trước nay nàng luôn là một đóa hoa lạnh lùng cao ngạo, còn là học bá thiên tài ưu tú, có đủ thể diện và tôn nghiêm.

Bây giờ thì sao?

Tất cả bị chính nàng giẫm đạp dưới chân.

Bình Luận (0)
Comment