Tống Anh cảm thấy bản thân thật sự bất chấp mọi giá. Từ lúc tới thế giới này, thể diện gì đó... thật sự không đáng để nhắc tới.
Càng diễn càng thích thú.
Ban đầu Tống Anh còn không được tự nhiên lắm, nhưng sau khi làm vài lần, nhất là khi nhận ra những người đó bắt đầu nháo nhác thì cảm thấy khá thú vị, càng dốc hết sức để diễn.
Nàng cũng không chạy xa, chỉ lắc lư trước mắt những người này.
"Nhất định là có người giả thần giả quỷ! Bắt lấy nàng!" Lão đại cầm đầu tàn nhẫn nói.
"Nhưng mà đại ca... bây giờ trời tối đen như mực, chúng ta vốn phải hành động cẩn thận, làm sao bắt được?" Người đứng bên cạnh hỏi.
Quỷ bạch y kia chạy tới chạy lui như ban ngày, hiển nhiên không thích hợp!
Nhóm người bọn họ đều có chút võ công, nhưng trong cánh rừng này, cành lá rậm rạp của cây cối đã che khuất ánh trăng, khiến bốn phía tối mịt. Trong phạm vi khoảng mười bước chân còn có thể nhìn thấy rõ mấy phần, nhưng xa hơn thì chỉ có thể thấy mờ mờ.
Nếu không phải quỷ kia mặc bạch y, lại phát ra động tĩnh lớn thì mắt của bọn họ cũng không thể nhìn thấy đối phương.
"Ngu xuẩn! Nàng nháo ra động tĩnh lớn như vậy, nếu người khác nghe được rồi đuổi theo chúng ta thì phải làm sao?!" Lão đại tức giận, "Tốc chiến tốc thắng, thắp đuốc lên!"
"Thắp đuốc lên? Lỡ như..."
"Dùng thời gian ngắn nhất giải quyết xong là được, đến khi xử lý xong phiền phức này thì lập tức rời đi!" Đối phương nói tiếp.
Không xử lý không được, cũng không biết quỷ bạch y này có lai lịch gì, nếu cứ mãi đi theo bọn họ thì phải làm sao, chẳng lẽ lúc nào cũng phải nghe tiếng cười rợn gáy như vậy?
Lão đại đã nói như vậy, những người khác cũng không dám nhiều lời, chốc lát sau, mười mấy cây đuốc được thắp lên, bọn họ cũng đã nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Tống Anh thấy vậy thì lập tức chạy về phía ngược lại với thôn Hạnh Hoa.
Nàng là Đức mẹ Maria, trên đầu có vầng hào quang, tuyệt đối không thể sợ hãi!
"Đuổi theo!"
Tiếng bước chân hỗn độn vang lên trong núi.
——
"Đại nhân, phía tây nam có ánh lửa liên tục di chuyển." Trên một ngọn cây cao giữa không trung có người mở miệng nói.
Hoắc Triệu Uyên hơi nhướng mày: "Vây bắt."
"Đại nhân, đã trễ thế này rồi, hay là người đến một nhà trong thôn gần đây nghỉ ngơi đi? Chỉ mấy chục tên tù cỏn con mà thôi, để ta đi bắt!" Hoắc Tứ Tượng lập tức tỏ thái độ.
Đại nhân nhà hắn quá vất vả, việc nhỏ thế này mà cũng muốn đích thân ra tay!
Hoắc Triệu Uyên nhàn nhạt nhìn hắn một cái.
Việc nhỏ?
Không nhỏ chút nào. Một năm trước đã bắt được lão đại của nhóm hãn phỉ này, cố ý giam ở huyện Lễ, bọn họ đã biết trước sẽ có người đến cướp ngục, chỉ là không ngờ nhóm người này lại cực kỳ kiên nhẫn, chờ đến mấy ngày gần đây mới ra tay.
Lúc hắn chưa tiếp quản thành Dung, nhóm hãn phỉ hoành hành ở đây, chiếm giữ vô số vàng bạc. Nhưng sau khi bắt được tên cầm đầu, bọn họ dựa theo lời khai của đối phương, chỉ tìm thấy một vạn lượng chẳng đáng là bao.
Không giống những gì hắn dự đoán.
Lúc này, đám huynh đệ của nhóm hãn phỉ hẳn đã xuất toàn lực, nếu bắt được tất cả...
Hẳn sẽ biết được vị trí hang ổ của bọn chúng. Đến lúc đó, cho dù có đào ba thước đất, hắn cũng sẽ tìm ra bạc mang về.
Chuyện có liên quan đến bạc chính là chuyện lớn.
"Hãn phỉ bỏ trốn sẽ uy hiếp đến sự an toàn của bá tánh, thân là chủ của thành Dung, ta nên đích thân ra trận." Vẻ mặt phong quang nguyệt tễ* của Hoắc Triệu Uyên khiến Hoắc Tứ Tượng sinh lòng kính ngưỡng.
* Phong quang nguyệt tễ: thành ngữ dùng để chỉ bầu trời trong xanh sau cơn mưa, ngoài ra còn có nghĩa là lòng dạ ngay thẳng, rộng mở
Đại nhân nhà hắn quả thực chính là Thanh Thiên* của dân!
* Thanh Thiên: chỉ vị quan chính trực, lương thiện, chăm lo cho dân, một số nhân vật tiêu biểu: Bao Chửng (Bao Thanh Thiên), Hải Thụy, Viên Khả Lập…
Quan binh nhanh chóng hành động.
Bọn họ quen thuộc địa hình của núi Hạnh hơn hãn phỉ nhiều, lại có người ở trên cao quan sát, chờ người của mình tới gần sẽ thổi còi để chỉ dẫn phương hướng.
Tống Anh nghe thấy tiếng còi thì chuông báo động trong lòng vang lên.
Chẳng lẽ... còn có đồng lõa?
Nàng nhất thời bối rối, nếu đây thật sự là đồng lõa thì quan phủ... cũng quá vô dụng rồi đấy? Để nhiều hãn phỉ bỏ trốn như vậy, quá hố người!