Vào lúc Tống Anh còn đang miên man suy nghĩ trong đầu thì trong rừng đã đánh nhau rồi.
Tiếng mũi tên bay "vèo vèo" trong không trung, lúc này mới tắt đuốc thì cũng không kịp nữa rồi.
Lúc này Tống Anh trốn sau một tảng đá lớn, không dám động đậy.
Nhóm người mới tới hiển nhiên không giống đám hãn phỉ kia. Đám hãn phỉ trông khá lộn xộn, còn nhóm người này lại chỉnh tề có trật tự, cho nên... hẳn là quan binh.
Nàng thật sự không biết bản thân mình may mắn hay xui xẻo nữa.
Lỡ như bị quan binh bắt được, nhất định sẽ bị hỏi kỹ...
Hơn nữa, nói không chừng cảnh nàng "chạy như bay" cả một đường lúc nãy đã bị nhìn thấy.
Nếu quan binh mặc kệ nàng thì thôi, nhưng nếu bọn họ cố ý đến đây thì sao? Nàng cũng không thể bỏ chạy được đúng không? Nếu không cẩn thận bị bắt lại, có thể bị xử theo tội danh hãn phỉ. Nếu không bị bắt được, trong núi có nhiều người khả nghi như vậy, quan binh có thể yên tâm sao? Chắc chắn phải điều tra thật nghiêm khắp nơi rồi. Nàng có thể thuận lợi về thôn hay không cũng là vấn đề nan giải.
Có hơi xui xẻo.
Tống Anh lập tức động não.
Phải tìm được lý do hợp lý...
Ánh mắt Tống Anh dừng lại trên một bụi hoa dưới gốc cây.
Nhân lúc bên kia vẫn chưa đánh nhau xong, nàng lén hái hoa, cài một đóa hoa chưa nở trên đầu, mấy chiếc lá còn sót lại không có không hề bắt mắt, nhất là trong đêm đen, chắc chắn không có ai chú ý đến.
Không bao lâu sau, mọi chuyện kết thúc.
Tống Anh không đợi bọn họ đi đến, chủ động đi ra.
"Vậy mà là quan đại gia..." Giọng Tống Anh ủy khuất, trông rất đáng thương.
"Đại nhân, sao lại có nữ tử ở trên núi? Còn vào giờ này nữa... Có khi nào có bẫy không?" Hoắc Tứ Tượng lên tiếng.
Bây giờ đang là đêm hôm khuya khoắt, trời còn chưa sáng, bình thường tiểu cô nương sẽ không lên núi vào lúc này đúng không? Hơn nữa hình như đám hãn phỉ bọn họ vây bắt đang đuổi theo tiểu cô nương này.
Một tiểu cô nương có thể chạy tới chạy lui dưới mí mắt của hãn phỉ...
Chẳng lẽ là quỷ sao?
"Đưa lên đây." Hoắc Triệu Uyên nói.
Tống Anh nghe vậy thì chủ động đến gần hơn một chút. Nàng cũng sợ hãi, hai đầu gối không có cốt khí "bịch" một tiếng quỳ xuống: "Đa tạ ơn cứu mạng của đại nhân!"
Hoắc Triệu Uyên nhíu mày.
"Lộ mặt ra." Tóc tai tán loạn thật sự trông rất giống quỷ.
Tống Anh cũng dứt khoát, thành thành thật thật buộc lại tóc rồi ngẩng mặt lên.
Hoắc Tứ Tượng hoảng hốt.
Vết sẹo thật đáng sợ!
Hoắc Triệu Uyên cũng nheo mắt, "Là ngươi sao?"
Tống Anh sửng sốt, người này có ý gì? Quen biết nàng? Không phải chứ?
Tống Anh thật cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn, hình như có hơi quen mắt. Trước đây... lúc bán đậu xanh, hình như là hai người này hung dữ nhìn chằm chằm nàng mà? Lúc ấy nàng còn tưởng bọn họ là đồ bại hoại xấu xa nữa chứ!
"Đại nhân nhớ rõ dân nữ là vinh hạnh của dân nữ." Tống Anh nịnh nọt.
"Đêm hôm khuya khoắt, vì sao ở trên núi?" Hoắc Triệu Uyên khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, hỏi nàng.
Trong lòng cũng có chút tò mò vì sao trên mặt nàng lại có sẹo.
Nghĩ kỹ lại cũng phải thôi. Tin đồn trưởng nữ hầu phủ đã qua đời sao có thể là giả được? Nhưng nếu là giả thì phải khiến người khác không nhận ra được, như vậy... chỉ còn cách huỷ hoại khuôn mặt của trưởng nữ này.
Diên Bình Hầu phủ vậy mà lại còn tồi tệ hơn những gì hắn nghĩ.
"Dân nữ lên núi là để hái nấm và hái hoa." Tống Anh nói.
"Nói bậy, đêm hôm khuya khoắt lại đi hái nấm?!" Hoắc Tứ Tượng lập tức quát.
Có quỷ mới tin!
"Dân nữ trời sinh có thị lực tốt hơn người bình thường một chút, cho nên nhân lúc còn sớm lên núi. Dân nữ tranh thủ lúc đêm khuya, mặt trời chưa mọc, các thôn dân khác chưa lên núi mà hái nấm trước. Còn hoa..." Tống Anh nói tới đây, vội vàng sờ lên bông hoa trên đầu, "Đây là hoa hồng môn, dân nữ cũng muốn nhân lúc các thôn dân chưa tới hái một ít về nhà trồng, có thể dùng để làm son môi.”